Thần Mộ Ii

chương 252: người không ai ngờ đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba đại cao thủ cùng tới, uy thế này đúng là làm cho thiên địa thất sắc!

Thánh chiến thiên sứ hiệu xưng Tây Phương Thiên giới chiến tộc tối cường đại, bọn họ vì chiến đấu mà sinh ra đúng là chiến thần trời sinh.

Thánh chiến thiên nguyên trảm dài hớn trăm trượng, kim quang rực rỡ xé toạc cả không gian tiến nhập vào vô hình thiên địa của Ma Viên.

Đồng thời lúc đó, Ngũ âm ma ngục của Đại Ma ảo hóa thành năm cái hang lớn không ngừng thôn phệ không gian kì dị xung quanh Ma Viên, hư không không ngừng vỡ vụn.

Đạm Đài Tuyền giống như Cửu thiên huyền nữ lạc xuống phàm trần, cùng với bốn chữ “Nghịch loạn thời không” vừa thốt ra, cả không gian dường như bị bóp méo, trở nên mờ ảo nhìn không rõ, thời không phảng phất như bị thay đổi trạng thái nguyên dạng.

“Gào……”

Ma Viên ngửa mặt lên trời hống lên một tiếng chấn động thiên địa, phía xa xa có gần trăm Huyền giới cao thủ bị ma âm chấn làm cho rơi xuống.

Ma Viên toàn thân trên dưới lông tóc dựng đứng, hình dáng hết sức dữ tợn, chấn nát thế công mạnh mẽ của ba đại cao thủ.

Bất quá vô hình thiên địa xung quanh nó đã bị thay đổi, không nằm trong sự khống chế của nó nữa.

Thần Nam cùng với Tử Kim Thần Long bay lên không trung tiến vào khoảng không gian kì dị.

Đến tận bây giờ, Thần Nam không hề hoài nghi, Nhân gian tuyệt không yếu hơn Thiên giới! Trong vạn trượng hồng trần, vẫn có cao thủ.

Bay lên trên cao, Thần Nam giương cung lắp tiễn.

Hậu Nghệ cung hướng phía Ma Viên, dây cung khẽ bật ra, một đạo kim mang phá toái hư không trong nháy mắt đã phóng đến trước ngực Ma Viên.

Bất quá chớp mắt đã bị hắc trảo cự đại đánh nát, từng điểm tinh quang phát tán giữa không trung.

Thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy toàn thân kim quang rực rỡ, nàng như một tia chớp màu vàng sáng rực lao tới cách Ma Viên trăm trượng, bất quá cũng không dám tiến vào sát hơn dù chỉ nửa trượng.

Hung hăng chém xuống một đạo Thánh chiến thiên nguyên trảm, sau đó lại bay vút lên trên cao.

“Oành oành oành……”

Một dải ánh sáng kim sắc nhọn hoắt dài hơn trăm trượng dẫn theo từng đợt sấm sét của thiên phạt lão tới Viễn cổ Ma Viên.

Chỉ là, thiên lôi đánh xuống căn bản đối với Ma Viên vô hiệu nên nó không để vào mắt.

Chỉ có dải ánh sáng kim sắc kia bị Bạo Viên há mồm phun ra một tia chớp thật lớn, trực tiếp đánh tan.

Tây thổ Ma Viên thật đáng sợ, thực lực khiến cho người ta không thể đo lường được!

Đại Ma không sợ ngược lại còn hống lên một tiếng phách ra một chưởng như dời non lấp biển, đánh về phía Viễn cổ Ma Viên, đồng thời Ngũ Âm Ma Ngục hướng về phía thân thể to lớn của Ma Viên bao trùm lên.

Ma Viên không chút sợ hãi, chỉ lạnh lùng đứng ở đó.

Ngay cả hai chân đều không di động, chỉ mở hai hai ma trảo cự đại ra, tại không trung mạnh mẽ huy động trong không trung.

Trên trời cao xuất hiện từng tia lôi điện mạnh mẽ đánh xuống, năm cái hang lớn đang không ngừng thôn phệ không gian kì dị bị ma trảo của Bạo Viên đánh tan, không gian theo đó vỡ vụn.

Điều này thật sự biến thái quá mức! Đám người quan chiến ở phía xa chỉ có thể cảm thán như vậy.

Đại Ma tự hồ có chút cố kị, khi tiến đến còn cách Ma Viên mấy chục trượng thì không dám tiến tới nữa, nó đánh ra một chưởng với sức dời non lấp biển ảo hóa thành một huyết sắc chưởng ảnh to lớn ở giữa không trung phóng tới Ma Viên.

Huyết chưởng này cũng đồng dạng với cự trảo của Ma Viên to như một ngọn núi nhỏ.

Hắc Ma Viên cười âm lãnh, lộ ra hàm răng trắng nhờn nhợt, phách một trảo về phía trước, thiên địa nguyên khí chấn động mãnh liệt, mây khắp bốn phương đều bị chấn tán.

Sau đó ma vân cuồn cuộn nổi lên khắp cả bầu trời.

Một tiếng nổ vang lên, lấy Ma Viên làm trung tâm khuyếch tán ra từng đợt sóng nguyên khí dao động mạnh mẽ, huyết sắc cự chưởng bị phách tán, ĐạiMa bị chấn bay ra ngoài trăm trượng mới ổn trụ lại thân hình.

Ma Viên tựa hồ có lòng tin rất lớn đối với thực lực khủng bố của bản thân mình, không thèm chuyển động thân hình, chỉ quay đầu về Đạm Đài Tuyền, cười dữ tợn.

Đạm Đài Tuyền nhẹ cười một tiếng, như hoa xuân nở rộ, nói: “Viên phu nhân, mấy ngàn năm không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?”.

“Rất khỏe, tiểu muội muội cũng không tồi.

Có thể làm chấn động thiên địa pháp tắc của ta, xem ra tiểu muội muội của ta một thời gian dài không gặp đúng là có không ít tiến bộ”.

Rất nhiều kẻ quan chiến cảm giác trên người nổi da gà, thượng cổ mãnh thú thô kệch như thế này, lại có thể cùng mới một người tuyệt sắc thiên kiều xưng hô tỉ muội, thực sự khiến cho người ta có cảm giác quái dị.

“A a… Tiểu muội tự nhiên không phải là đối thủ của tỷ tỷ, đâu dám tự bêu xấu chứ”.

“Hắc hắc…” Ma Viên âm lãnh cười nói: “Nhưng mà tỷ rất muốn kiến thức một chút tinh không thần lực của muội”.

Ma Viên bay lên đứng giữa không trung.

Đối mặt với Đạm Đài Tuyền, để lại trên mặt đất một cái bóng to lớn âm u.

Lúc này, Thánh chiến thiên sứ Lạp Lan Nhược Thủy nói nhỏ với Thần Nam: “Chạy!”

“Tới đâu?” Thần Nam hỏi lại.

Nạp Lan Nhược Thủy đáp: “Đến gặp một người, cũng chỉ có người này mới có khả năng áp chế được sự bạo hành của Ma Viên!”.

Thần Nam đáp: “Cứ thế này mà chạy không hay lắm”.

Xét cho cùng vừa rồi Đạm Đài Tuyền cũng đã xuất thủ giúp đỡ, hắn không nghĩ có thể chạy trốn vào lúc này.

Đại Ma sắc mặt bất thiện trừng mắt nhìn Đạm Đài Tuyền cười lạnh, thầm nhủ: “Đó cũng là một đối thủ không tồi, nhưng mà không phải là hôm nay” Y quay đầu lại nhìn Nạp Lan Nhược Thủy nói: “Ta dẫn dụ Ma Viên, các người đi trước đi”.

“Được” Nạp Lan Nhược Thủy nhanh chóng bay về phía Tây.

Thần Nam không nói gì, cùng với Tử Kim Thần Long vội vã theo sau.

Đại Ma thực sự trực tiếp xé rách không gian, lợi dụng những vết nứt không gian hướng về phía Ma Viên trên không trung.

Ma Viên hống lên một tiếng phẫn nộ, nhanh chóng chuyển thân quay lại đuổi giết Đại Ma.

Đại Ma cười lạnh, không ham chiến mà nhanh chóng phóng về phía chân trời phía tây.

Ma Viên không dám dây dưa với Đạm Đài Tuyền liền nhanh chóng không ngừng truy đuổi theo Đại Ma như hình với bóng.

Đám người Nạp Lan Nhược Thủy nhanh như chớp, trong chớp mắt đã tiến vào trong thập vạn đại sơn nơi giao nhau giữa hai đại lục đông và tây.

Đám cao thủ Huyền giới thấy có mấy người đột nhiên bay đi liền cảm thấy kinh ngạc, sau đó có rất nhiều người cũng chạy theo.

Đám Huyền giới cao thủ này căn cứ nguyên khí dao động còn lưu lại trong không trung, không nhanh không chậm bám theo, mọi người đều muốn xem thử tu vi của Ma Viên rốt cuộc khủng bố đến mức nào.

Trong lúc mọi người rời đi, Đạm Đài Tuyền hạ xuống Đạm Đài Thánh địa đã hoang tàn.

“Tổ sư……”

“Tổ sư……”

Tất cả đám Đạm Đài đệ tử đều quỳ xuống bái lạy.

“Đứng dậy cả đi”.

Đạm Đài Tuyền xinh đẹp xuất trần, tuy sắc mặt điềm đạm nhưng ẩn chứa sự uy nghiêm vô hình.

Khiến cho đám đệ tử Đạm Đài nẩy sinh sự kính ngưỡng vô hạn.

“Khả Nhi đang ở đâu?”

Thấy không có người nào trả lời, Đạm Đài Tuyền nhíu mày hỏi lại: “Mộng Khả Nhi đang ở đâu?”

Thấy Đạm Đài Tuyền tịnh không hỏi đến sự việc thánh địa bị hủy, mà câu hỏi đầu tiên lại liên quan đến Mộng Khả Nhi.

Mấy vị trưởng lão trong Đạm Đài thánh địa trong lòng có chút khó hiểu vội vã ra lệnh cho người đi tìm kiếm Mộng Khả Nhi.

Tất cả đệ tử trong thánh địa đều biết Mộng Khả Nhi, dù sao nàng cũng chính là đệ nhất truyền nhân, nhưng mà lúc này Mộng Khả Nhi đột nhiên bằng không biến mất, chẳng biết là đã đi về phía nào.

Đạm Đài Tuyền sắc mặt lộ vẻ lo lắng, nói: “Các ngươi biết nó biến mất bao lâu rồi không?”

“Lúc tổ sư đối kháng thiên phạt, đệ tử còn nhìn thấy Mộng sư tỷ”.

Một tiểu cô nương mười năm mười sáu tuổi vội vã trả lời.

Đạm Đài Tuyền cảm giác sự việc có chút gì đó không bình thường, liền nhẹ nhàng cất người bay lên hai mắt nhắm lại tĩnh tọa giữa không trung.

Trong ánh mắt kinh hãi của phần đông đám Đạm Đài đệ tử, Đạm Đài Tuyền toàn thân trên dưới tỏa ra vạn đạo hào quang, từng bóng ảnh từ trong người Đạm Đài Tuyền bay ra, trong nháy mắt mấy chục bóng ảnh này tỏa ra bay đi khắp bốn phương tám hướng.

Đám Đạm Đài đệ tử trợn mắt há mồm, có không ít đệ tử trẻ tuổi kinh hãi thốt lên: “Tổ sư người lẽ nào có thể phân thân ra muôn vạn, cái này… không phải là sự thật chứ?”

Một trưởng lão có tiếng trong phái lắc đầu, cuối cùng thở dài nói: “Tất cả đệ tử, hãy mau tỏa ra đi tìm”.

“Không cần”.

Chỉ lát sau Đạm Đài Tuyền hai mắt mở ra, từng đạo hư ảnh từ từ quay về trong người nàng, “Có người cố ý bắt Khả Nhi đi, các người có tìm cũng không thấy đâu”.

“Việc này… Tổ sư có biện pháp gì không?”

“Việc này không cần các người quản, ta sẽ tự mình đi tìm nó.

Trước mắt Đạm Đài thánh địa đã bị hủy, nhưng may mắn các đệ tử vẫn còn sống.

Các ngươi có thể ở trong dải núi tuyết khi chọn lấy một ngọn rồi thiết lập lại một tòa thánh địa”.

“Vâng!”

Đám Đạm Đài đệ tử nhất tề hô vang, sắc mặt hiện lên vẻ hưng phấn, tổ sư trong truyền thuyết đã hạ giới khiến cho bọn họ

Chỉ là mấy vị trưởng lão biết, Đạm Đài Tuyền dường như không để ý đến việc thánh địa bị hủy, nàng ta chỉ quan tâm đến Mộng Khả Nhi mà thôi.

Cuối cùng, sau khi giáo huấn một hồi Đạm Đài Tuyền cất người lên không trung nhanh chóng bay về phía Tây.

Xuyên vân phá vụ, Nạp Lan Nhược Thủy lúc dẫn đám người Thần Nam bay qua một dãy núi thì đột nhiên hạ xuống.

Trong sơn cốc vô số xương cốt rải rác, lẫn trong xương khô là gạch ngói và đá vụn, nơi này là một vùng đất hoang phế.

“Đây… không phải là Cổ Thần điện trong thập vạn đại sơn sao?” Thần Nam kinh hãi thốt lên.

Tử kim thần long lại càng biết rõ nơi này hơn, nó đã từng bị giam cầm tại đây mấy ngàn năm không được thấy mặt trời.

Lần này quay lại đây, tức giận quát lên: “Ta… không muốn gặp lão cổ thần khốn nạn đó, nếu gặp lại ta sẽ lột da, rút gân y…”

Bỗng nhiên, Tử Kim thần long á khẩu, nó nhìn đến há hốc mồm, một lão nhân chỉ còn da bọc xương đang từ ngoài cốc thong thả đi vào.

“Ta vả chết cái loại tiên nhân như ngươi.” Tử Kim thần long đột nhiên nhảy bật lên.

Nó lao đi như một trận cuồng phong, nháy mắt đã túm được áo lão nhân, cười lên khành khạch: “Oa ha ha… cái lão bất tử nhà ngươi, cũng có ngày lọt vào tay ta, ha ha ha… Long đại gia ta chơi đùa với ngươi! Lão già, xem ta làm sao thu thập ngươi! Grào…”

Thánh chiến thiên sứ Lạp Nan Nhược Thủy hét lên: “Thả ông ta ra!”

Tử kim thần long ngạc nhiên, hỏi lại: “Vì sao, ta hận không ăn sống nuốt tươi cái lão bất tử này! Ngươi cùng với lão ta có quan hệ gì?”

“Ông ấy là đệ nhất cao thủ của Thánh chiến thiên sứ nhất tộc ta! Trước mắt chỉ có ông ấy mới có thể áp chế sự bạo hành của Viên phu nhân”.

“Ta @%^& … nhìn không ra, ngươi được xưng tụng là chiến lực đệ nhất của Thánh chiến nhất tộc ư? Năm đó vì sao ngươi lại giam hãm Long đại gia? Đến đây”.

Tử Kim thần long mắng chửi không ngừng, nó quả thực hận lão cổ thần ở trước mặt.

Khô lâu lão nhân cười khổ, khẽ gật đầu với Thần Nam nói: “Người thanh niên, đã lâu không gặp”.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.

Người giúp việc cho thần lúc trước, thật sự là một vị cổ thần”.

“A a……” Lão nhân cười khổ, nói: “Bất đắc dĩ mà thôi, tiểu hữu giúp ta gỡ bỏ oán thù với vị long vương này, ta nói cho tiểu hữu một tin tức trọng yếu”.

“Tin tức gì?”

“Thần Chiến phụ thân của tiểu hữu đang đến đây”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio