Thần Mộ Ii

chương 266: tế đài cổ lão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần Nam vô cùng kinh hãi nhìn hung thú, không hiểu sao nó lại ra vẻ muốn lấy lòng Long Bảo Bảo.

Tiểu long tựa hồ không cảm giác thấy nguy hiểm, mắt tỏ vẻ hiếu kỳ, bập bẹ nói: “Thần dạy, ngươi nhìn xấu quá, sao lại có tới năm cái đầu?”

Nghe thế, phệ thần thú cao lớn uy mãnh có vẻ ủy khuất, năm cái đầu gục xuống ư ử, tựa như bất mãn, lại như làm nũng với chủ nhân.

Thần Nam càng thấy quái dị hơn, lý do duy nhất giải thích được là phệ thần thú thuộc nhóm hồng hoang man thú, tồn tại từ thời viễn cỗ với Quang Minh thần, đồng thời cảm giác được khí tức của Quang Minh thần trên mình tiểu long.

Nên biết khi xưa tiểu long tham ăn từng bất cẩn nuốt một viên thần đan trong hài cốt Quang Minh thần vào dạ dày, những việc hôm nay chắc có liên quan đến.

Thiên đường nhìn có vẻ tường hòa nhưng với bọn Thần Nam lại không phải chốn tốt lành, vạn nhất bị phệ thần thú phát giác điều khác lạ chắc sẽ vô cùng hung hiểm, nhất là tiểu long đã ăn viên thần đan cần cho việc Quang Minh thần đời thứ nhất sống lại.

Bọn hắn phải nhanh chóng rời đi.

Hắn giục Long Bảo Bảo: “Ở đây có gì hô hoán ngươi, mau mau để phệ thần thú đưa chúng ta đi tìm.”

“Cảm giác kỳ quái lắm…” Long Bảo Bảo hơi thất thần, như một người mất đi ký ức, lẩm bẩm: “Khí tức bị khóa lại, sức mạnh từ xa xưa, phong ấn bị quên lãng…”

Chợt nó thò chiếc hoàng kim tiểu trảo tử chỉ về phía trước: “Ở đây.”

“Đi, chúng ta tới xem.”

Thần Nam ôm nó đằng không bay lên.

Phệ thần thú vượt lên, phục xuống ra hiệu ngồi lên lưng nó.

Tử Kim thần long cười vang, ngồi lên trước bọn Thần Nam, ngầm ảo hóa ra một long trảo cực lớn, thử vạch lên lớp vảy xanh biếc của man thú.

Kết quả vô cùng quái dị, long trảo ẩn chứa sức mạnh Thần Vương mà không mảy may làm gì được vảy phệ thần thú.

Con rồng du côn và Thần Nam nhìn nhau, thể phách quái thú quá kinh khủng, Thần Vương lực cũng không công phá được vảy, không thẹn là man thú xé xác cả chủ thần.

Nhưng không hiểu sao nó không thể nói tiếng người hay ảo hóa thành nhân hình mà giữ lại phần lớn thú tính.

Trong Thiên đường vô cùng rộng rãi, những đỉnh núi tú lệ liên miên bất tuyệt vấn vít vầng ráng, từng phiến cung điện điểm xuyết giữa sơn sơn thủy thủy, nhiều đình đài lâu các lơ lửng trên không, nhiều tiểu thiên sứ bay múa chung quanh, tô thêm vẻ đẹp thần thánh.

Xuyên qua một vùng núi, theo chỉ dẫn của tiểu long, man thú dẫn họ đến một bình nguyên vô cùng an tĩnh, càng phi hành càng trầm tịch.

Không còn xuất hiện thiên sứ hay cung điện thậm chí cả những điểm màu lục lấm tấm cũng biến mất, có lẽ là đang ở hoang mạc.

Một hoang mạc trầm tịch.

Đi chừng hơn trăm dặm, trong hoang mạc đột ngột xuất hiện hai ngọn núi hợp thành một đại hợp cốc.

“Ở đây.” Long Bảo Bảo kiên định chỉ vào đại hợp cốc.

Hai ngọn núi vàng nhạt như lưỡi kiếm sắc vươn lên mây, tiểu long chăm chú nhìn chúng, ánh mắt xuất hiện vẻ khác lạ, lẩm bẩm: “Là chúng… chúng triệu hoán ta.”

“Grào...” Phệ thần thú ngửa mặt hú vang, trong hoang mạc càng vang xa khiến chân trời rung động.

Long Bảo Bảo thoát khỏi ngực Thần Nam, lắc lư bay tới.

Thần Nam bám theo sợ nó xảy ra bất trắc, phệ thần thú lúc lắc đầu bám theo.

Trong đại hợp cốc trọc lóc, không có thực vật mà chỉ có vô vàn đá vụn, vô cùng hoang lương.

Cả bọn chầm chậm bay vào, dọc đường Long Bảo Bảo tỏ vẻ mê mang, dùng tiểu trảo chạm vào vách núi.

Đi được hơn mười dặm trong đại hợp cốc, một tòa tế đài cao mười trượng do đá đen chất thành, xuất hiện chính giữa sơn cốc.

Nhìn kĩ mới thấy tế đài chứa đầy dấu vết tuế nguyệt, phát ra khí tức cổ lão thương tang, không biết chất thành từ bao nhiêu năm.

Cách đó không đầy trăm trượng, họ phát hiện hài cốt rải rác dưới đất, có cả của thần linh và người thường.

Hài cốt thần linh vẫn giữ được ánh sáng màu ngọc, hài cốt thường nhân gần như đã phong hóa.

Tuy hài cốt rải rác quanh tế đài nhưng không mang lại cho người ta cảm giác tà ác mà có thần thánh khí tức lan tràn.

Long Bảo Bảo thất thần bay về phía tế đài, Thần Nam không yên tâm, chặn nó lại: “Đừng đến gần, chúng ta phải xem xét đã.”

“Không… ở đây, đừng cản ta…” Tiểu long tỏ ra ngang bướng, lắc lư bay tới.

Thần Nam và Tử Kim thần long bất lực bám theo, đề phòng phát sinh bất trắc.

Phệ thần thú tựa hồ hơi bất an, gầm lên khe khẽ, dừng lại ngoài xa, không dám đến gần.

Tế đài cao mười trượng đen nhánh, tuy có dấu hiệu phong hóa nhưng Thần Nam cảm giác được một cỗ sức mạnh kinh hồn ẩn trong đó.

Long Bảo Bảo đáp xuống cách tế đài chừng năm trượng, rảo bước tiến tới, Thần Nam và Tử Kim thần long cảm giác động tác của tiểu long có vẻ kỳ quái nhưng dám rời nó nửa bước.

Nhưng lúc tiểu long leo lên bậc đầu tiên, Thần Nam và Tử Kim thần long bám theo thì có đột biến.

Hào quang nhu hòa như sóng nước từ tế đài lan tràn, Long Bảo Bảo đi qua dễ dàng nhưng Thần Nam và Tử Kim thần long lại bị một cỗ sức mạnh cực kỳ đặc dị hất văng lại, không thể lại gần tế đài nửa bước.

Xem ra chỉ mình tiểu long lên đài được, trong lòng Thần Nam bất an nên dốc toàn lực, song thủ phát ra trận trận hắc mang, định xé tan bức tường như tấm màn nước nhưng kết quả bức màn mềm mại đó vẫn trơ trơ.

Tử Kim thần long càng không tin tà quái, Thần Vương lực xuất ra, cầm song tiết đại bổng tử phát ra tử quang, dụng lực quay mạnh, âm ba chói tai vang lên.

Lão du côn bị hất văng đi, cắm vào vách đá đối diện thành hình chữ “Đại”.

Thần Vương lực cực mạnh nhưng bức tường ánh sáng càng bị đánh mạnh thì phản lực cũng tăng theo, con rồng du côn bị đại lực đánh cho quay cuồng.

“Grào… chết tiệt, đau chết long đại gia.”

Lúc đó Thần Nam mới biết tế đài không hề tầm thường, sức mạnh tác động vào bao nhiêu sẽ bị trả lại bấy nhiêu.

Hắn thấy tiểu long bò lên đài, lòng hơi do dự, tế đài hình như không nguy hiểm với tiểu long nhưng vẫn không yên tâm, bèn nắm Liệt Không Kiếm và Đại Long đao vào tay, chuẩn bị đột phá.

Cùng lúc, phệ thần thú đang bất an nhận ra cử động của hắn, liền chằm chằm nhìn vào thần binh trong tay hắn, đoạn gầm vang, hung hãn chặn đường, tựa hồ cực lực ngăn trở.

“Ngươi không muốn ta phá kết giới của tế đài, không sợ tiểu long trong đó gặp nguy hiểm sao?” Hắn muốn giao lưu với man thú có thể nuốt cả chủ thần, không muốn liều mạng với nó.

Phệ thần thú lắc đầu rồi lại gật đầu, đồng thời gầm lên trầm trầm, tựa hồ ép hắn phải lui ra.

“Ông nó chứ, đánh thì đánh, ai sợ gì, lão long ta tức lắm rồi.” Tử Kim thần long cầm song tiết đại bổng tử, mặt xì khói, từ xa lao tới.

Thần Nam cầm chắc Đại Long đao và Liệt Không Kiếm, hai mắt phát ra hàn quang nhìn man thú, thấy nó dù hung hãn song không có hung quang, đành thua hai món thần binh lại, ngẫm nghĩ một lát rồi rút lui, nói với con rồng du côn: “Không nên khinh cử vọng động, xem ra Long Bảo Bảo không sao.”

Thấy cả hai rút lui, phệ thần thú cũng nhanh chóng rời khỏi tế đài, ngửa mặt gầm lên bất an.

Tiểu long sau cùng cũng lên đến tế đài, nó quá béo, lăn đi lăn lại như quả bóng, tỏ vẻ hiếu kì nhìn tế đài cao mười trượng.

Chợt đại hợp cốc rúng động, nó đứng phía trên cũng lắc lư, bèn ngồi phệt xuống, đang lúc ảo não bò dậy thì tế đài đột nhiên bùng lên kim quang sáng chói.

Một cỗ khí tức cương mãnh từ trung tâm là tế đài nhanh chóng tràn ra.

Thần Nam và Tử Kim thần long cả kinh thất sắc, vội bay tới định cứu nó.

Nhưng phệ thần thú lại gầm lên hóa thành một đạo điện quang chặn lại, năm chiếc đầu đồng thời há ra như năm chiếc chậu máu đe dọa.

“Tránh ra.” Thần Nam không thèm nghĩ nữa, Đại Long đao hung hãn bổ xuống.

Tử Kim thần long cuồng mãnh bổ song tiết đại bổng tử tới.

Phệ thần thú há to năm chiếc mồm, đồng thời phun ra mấy quang trụ khổng lồ đập vào long đao và tử kim song tiết côn.

“Ầm.”

Hào quang ngút trời, Thần Nam và hai thần thú đồng thời lui lại mấy bước.

Nhưng lúc đó từ tế đài sáng chói truyền ra tiếng của tiểu long khiến Thần Nam và Tử Kim thần long đang định sinh tử đại chiến dừng lại.

Hào quang ngút trời từ tế đài bùng lên nhưng Long Bảo Bảo không hề thương tổn, trong ánh hào quang nó càng giống một truyền giáo sĩ.

Nó lẩm bẩm: “Không hư hỗn độn, vực sâu hắc ám.

Thần dạy, phải có ánh sáng, quang ám nên phân cách.

Thần dạy, chư thủy phân khai, phải có khí, vạn thủy ngưng tụ sẽ thành mặt đất.

Thần dạy, đất đai xuân về, ngập sinh cơ…”

Lúc này, tiểu long phát ra vạn trượng quang mang, trở nên vô cùng thần thánh và thần bí!

Màu cỏ xanh rờn xuất hiện trong đại hợp cốc, sơn cố rung lên không ngừng, hai ngọn núi cao nhập mây theo tiếng nói non nớt của Long Bảo Bảo mà bật lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio