Thần Mộ Ii

chương 277: thần miếu dưới đáy biển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo khía cạnh nào đó, Cổ Tư không được coi là “Hoạt nhân” mà vẫn là vong hồn, bất quá khô lâu thân thể đổi thành thân thể Lôi Thần.

Nếu muốn thành một người chân chính có huyết hữu nhục cần phải có sinh mệnh chi năng cực mạnh triệt để tẩy lễ tử vong ấn kí trong linh hồn.

Nhưng thế cũng là kì tích, mấy vong hồn có được thân thể chủ thần? Chủ thần nhục thể bất diệt lại thành tái thể cho vong hồn.

Sẽ có ngày y tẩy sạch tử vong ấn kí, hoàn toàn dung hợp với thân thể Lôi Thần, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng, lúc đó sẽ thoải mái tung hoành, không còn chịu trói buộc của sinh tử và thân thể.

Con rồng du côn nhìn Cổ Tư với vẻ châm biếm, cười hắc hắc: “Sao lại thế? Lại đổi cả linh hồn, Ai, mỗi lần thấy Lôi Thần, ta lại muốn cho y một trận, sau này hết cơ hội rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Thần Nam, Cổ Tư, Tử Kim thần long, men theo bờ biển bay đi mấy chục dặm đế thần miếu dưới đáy biển mà con rồng du côn phát hiện.

Nhưng lúc đó bọn hắn lại cảm ứng được dao động năng lượng kỳ dị, tựa hồ phía trước có người đại chiến.

“Cẩn thận đó.” Thần Nam nhắc nhở.

Cả bọn bám sát mép nước nhanh chóng tiến tới, Thần Nam thấy Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần đang đại chiến với Nguyên Tố thủy thần, dấy lên sóng thần ngút trời trên mặt biển.

Hắn hiểu ngay, lúc mình đại chiến Âm Ảnh ma thần, y ngửa mặt hú vang truyền tin, nhưng chưa thấy Hắc Ám ma thần và Tà Dục ma thần cứu viện bởi cả hai trên đường gặp phải Nguyên Tố thủy thần nên đại chiến luôn.

Lưỡng đại ma thần đại chiến Nguyên Tố thủy thần tịnh không có ưu thế áp đảo, ngược lại bị trói buộc, sa vào hạ phong.

Thần Nam đâm ra cảnh giác, Thần Vương phá tắc không thể coi thường, Nguyên Tố thủy thần có thể đấu với lưỡng đại ma thần, chủ yếu vì ở đây có ngàn tầng sóng biếc, Thần Vương pháp tắc thi triển như cá gặp nước, thực lực tăng lên không chỉ một tầng.

Nên mạnh như Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần cũng không chiếm được ưu thế.

“Ầm.”

Sóng cao ngàn trượng gầm gào như thiên quân vạn mã trực tiếp xung kích tầng không rộng lớn, đánh tan mấy đám mây trắng.

Mây tan đi, trời xanh ngăn ngắt.

Nước biển thật sự trở thành “Tẩy thiên chi thủy!”

Uy thế kinh nhân, sóng chạm tới tận mây xanh, trên đời chắc chỉ có thiên phú thủy hệ Thần Vương như Nguyên Tố thủy thần mới làm nổi.

“Tiểu nương bì này khá lắm.” Tử Kim thần long ngầm chắc lưỡi, nó tuy là thần long chi thân, thiên sinh có thể khống chế sông biển nhưng không thể sánh với Nguyên Tố thủy thần.

Thần Nam nói: “Ở đây có biển rộng vô tận, với Tây Lạp Lệ Ti là chiến trường tốt nhất, hiện tại ả còn đáng sợ hơn Hắc Ám đại ma thần, chúng ta không nên chạm vào, mặc họ đấu sinh tử.”

Bọn hắn lặng lẽ vòng qua chiến trường, tiếp tục tiến lên.

Cách đại đảo hơn trăm dặm, một tiểu đảo như viên minh châu màu lục xuất hiện trên mặt biển, thực vật trên đó xanh biếc khác thường, lục quang liên tục lóe sáng, cả hòn đảo sáng lên mờ mờ.

“Linh khí dày quá.” Thần Nam cả kinh cảm thán: “Quả là một nơi động thiên phúc địa.”

“Hắc hắc ...” Tử Kim thần long cười đắc ý: “Ta và tiểu đậu đinh vào tầng địa ngục mười bảy rồi, chính xuất hiện trên tầng không hòn đảo này, các ngươi xem thực vật ở đây là dị vật gì?”

“Trời ạ, không phải sinh mệnh chi thụ sao?” Cổ Tư cả kinh.

Trên đảo xanh om, rực rỡ lục sắc thần quang, sinh mệnh chi năng vô tận.

Thần Nam cả kinh, phát hiện trên đảo dày đặc sinh mệnh chi thụ, bản chất giống hệt bản thể Hậu Nghệ cung.

“Không tin nổi.”

Thần Nam bất giác kinh ngạc, trên thế gian sinh mệnh chi thụ phi thường ít ỏi, chỉ có Tây phương tinh linh bộ lạc cùng một vài địa vực cực kì đặc thù có mấy cây, do Sinh mệnh nữ thần trồng tại Nhân gian, người thường rất khó nhìn thấy.

Giờ đây trên tiểu đảo rộng hơn ba chục dặm vuông lại dày đặc thần thụ, sao không khiến người ta kinh hãi.

Đáp xuống đảo, hắn liền cảm giác thần thanh khí sảng, Cổ Tư càng say sưa nằm lăn ra đất, tham lam hít lấy linh khí, y muốn tấy sạch tử vong ấn kí trong linh hồn.

Tiến vào hải đảo, Thần Nam cảm thán: “Đúng là kỳ tích.

Có nhiều sinh mệnh chi thụ thế này, e là đem hết thần thụ trên Thiên giới sinh mệnh nữ thần điện cũng không bằng một phần mười ở đây, đúng là bảo đảo.”

“Hòn đảo này tà môn cực độ.” Tử Kim thần long nói: “Từ trên cao nhìn xuống, những nơi sinh mệnh chi thụ sinh trưởng gộp lại có hình dáng rất giống bàn tay.”

“Thật sao?”

Thần Nam liền bay lên, từ trên không quan sát cẩn thận, lập tức cả kinh.

Quả nhiên như con rồng du côn nói, ghép những vùng có lục quang sáng chói trên đảo lại hình thành một bàn tay khổng lồ.

Tử Kim thần long nói: “Thổ dân ở đây gọi hòn đảo này là Thủ Đảo, tuy nhiên cổ quái nhưng rất đúng.”

Cổ Tư cực kỳ nghi vấn: “Lẽ nào có thần nhân bày trận pháp?”

“Rất có thể.” Tử Kim thần long tiếp lời: “Ta hoài nghi có đại nhân vật dựa vào hình dạng nhân thể bố trí trận pháp kì quái trên mặt biển, sinh mệnh chi thụ là trận đồ.”

Thần Nam trầm tư, nếu như thế khẳng định còn có những hòn đảo khác loại này, thật khiến người ta kinh dị.

Mặt biển mênh mang mà có trận pháp, cần bao nhiêu hòn đảo để bố trận, phạm vi quá rộng này cần trận pháp bảo vệ cái gì? Hay phong ấn vật gì?

“Thần Nam…” Giọng nói nghọng nghịu mang theo nỗi kinh hỉ vang lên trên tầng không hải đảo.

Long Bảo Bảo như quả bóng da vàng rực lắc lư bay tới, đôi mắt sáng rực hấp háy.

Tiểu quỷ tham ăn bản tính nan di, đôi trảo hoàng kim của nó một cầm cánh gà nướng, một xách vò rượu, say bét nhè: “Thần dạy, chúng ta tại địa ngục hội sư.

Ta rất thích địa ngục kiểu này, còn thoải mái hơn ở Nhân gian.” Đoạn nó say sưa uống một hớp cuối, quăng vò không đi, sung sướng vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình.

Đoạn nó ấp úng: “Thần dạy, ta thấy hòn đảo này không phải là trận đồ, mà là một cự chưởng bị phong ấn.”

Tuy nó nói những lời say sưa nhưng khiến Thần Nam máy động.

Cổ Tư lên tiếng: “Có thể, ta thấy còn hợp lý hơn việc coi nó là trận đồ.”

Tử Kim thần long phản bác: “Sao vậy được? Bàn tay ai mà lớn thế này?”

Cổ Tư nói: “Những cấm kị nhân vật trong truyền thuyết tu luyện đến cảnh giới cao thâm, chân thân không cố định, họ có thể hóa thành sơn hà, ẩn thân trong cát bụi, với những nhân vật này không gì không thể.”

Th gạt đi: “Được rồi, không tránh cãi nữa.

Con lươn mau đưa chúng ta đến thần miếu dưới đáy biển xem là nơi thế nào.”

Cả bọn đáp xuống.

Trên đảo có không quá ngàn người, kiến trúc không khác gì ở Nhân gian, so với những đảo khác tiên tiến hơn nhiều.

Họ biết nấu rượu, chế tạo binh khí sắc bén, dệt sa dệt lụa nên không mặc da thú.

Thấy bọn Thần Nam từ trên trời xuống, cư dân liền coi bọn hắn là thần để lễ bái.

Long Bảo Bảo dùng tinh thần dao động phủ an họ, tư thái ra vẻ rất thần côn.

Thần Nam bảo hai con rồng: “Hòn đảo này có Đồ Đằng, các ngươi đã gặp chưa?”

Tử Kim thần long bĩu môi: “Tiểu đậu đinh nướng rồi.”

“Thịt sói ăn không ngon.” Tiểu long bất mãn lẩm bẩm.

Thần Nam tắt tiếng.

Phát hiện thần miếu dưới đáy bể phải quy công cho Long Bảo Bảo.

Nó được thổ dân trên đảo cung phụng, ngầm đi vào hầm rượu, kết quả uống say mèm, không cẩn thận làm sập cả hầm rượu, ngã xuống động huyệt dưới đất.

Nó lại phát hiện dưới hải đảo còn có động, nảy lòng hiếu kỳ nên đi tra thám, mới tìm ra thần miếu.

Bọn Thần Nam đi theo “con đường vinh quang” của nó, từ hầm rượu bị sập đi xuống lòng đất.

Kể lại những chuyện hôm đó, tiểu long lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, nhỏ giọng: “Ta mà không uống nhiều một chút đã không phát hiện ra tòa miếu nát dưới hòn đảo…”

Men theo thông đạo rộng rãi dưới lòng đất, phía trước xuất hiện một hồ nước biển, địa huyệt và đại hải nối nhau, loáng thoáng có trận trận quang hoa phát ra, ánh xạ lên trên.

“Ta còn tưởng là hải bảo gì cơ, kì thật là một hòn đá nát.” Tiểu long tựa hồ ân hận, bất mãn.

Bọn Thần Nam nhảy xuống nước biển dưới lòng đất, lặn hơn trăm trượng mới đến thần miếu dưới đáy.

Đó là một cổ miếu xa xưa, không biết được xây từ năm tháng nào, bị hải thủy xâm thực gần như sập xuống, kết cấu của miếu bằng đá đen, cửa giả đã mất hết, còn lại mỗi khung cửa trống không.

Bọn Thần Nam tiến vào, xuyên qua ba tầng điện vũ mới đến trung tâm chính điện, giữa gian cung phụng một khối thạch bi, ngoài ra không có vật gì.

Mục quang Thần Nam bị hấp dẫn, trên thạch bi khắc một chữ chói sáng: Thần.

Lòng hắn rung lên, Thần, ở tầng địa ngục mười bảy có mấy người họ Thần sao? Phần nhiều là phụ thân hắn.

Nhưng chữ khắc trên đó không phải thủ bút của ông, thạch bi tự ahồ phong ấn một luồng đại lực, phát ra hào quang lấp lánh.

“Giận chết người.” Long Bảo Bảo dùng thần thức truyền thanh: “Ta thấy thạch bi phát quang, định nhổ lên nhưng không lay động nổi, hiện tại ổn rồi, bốn chúng ta thử xem sao.”

“Chắc là sức mạnh phong ấn ngăn cản.” Thần Nam nói: “Cổ quái như vậy thì chúng ta thử nào.”

Hắn ảo hóa ra một quang chưởng chộp lấy thạch bi, kết quả lay mạnh mấy lần mà không khiến nó rung động, con rồng du côn tiến tới, hợp lực với hắn.

Sức mạnh của hai Thần Vương hợp lại ắt vô cùng hùng mạnh, lần này thạch bi rung động nhưng không bật lên.

Long Bảo Bảo định lên thử, bay tới tương trợ nhưng bị Thần Nam cản lại bởi hắn cảm nhận thấy áp lực từ bốn phương tám hướng tràn vào.

“Không ổn, có điều cổ quái, chúng ta đi mau.” Hắn theo lối cũ lui ra.

Tử Kim thần long, Cổ Tư, Long Bảo Bảo cũng cảm thấy một cỗ sức mạnh hùng hồn dao động, bèn bám theo Thần Nam nhanh chóng rút lui, thoáng chốc đã lên đến mặt đất.

Cùng lúc trên đảo đại loạn, mọi thổ dân đều quỳ dưới đất lễ bái.

Bọn Thần Nam nhìn xuống, tức thì nhức hết óc.

Trên không có một bản tay khổng lồ phát ra lục quang sáng chói phát ra dao động năng lượng vô tận, lơ lửng trên không.

“Thần thánh ơi.” Long Bảo Bảo hô lên kinh ngạc: “Không phải ta nói đúng sao? Ở đây phong ấn một bàn tay khổng lồ.”

“Chạy mau.”

Thần Nam cảm giác thấy tình huống không ổn nên dẫn đầu chạy trước, bọn Long Bảo Bảo bám sát.

Bàn tay trên không cũng hành động, trải ra rợp trời bổ xuống bọn hắn.

“Thần dạy, đáng sợ quá.”

Cả nhóm chạy ra biển, sát sạt tránh thoát một chưởng.

“Ầm.”

Bàn tay rộng mười mấy dặm khiến ngàn tầng sóng dâng ngút trời, nước biển vô tận tràn lên, thanh thế hãi nhân.

Thần Nam và bọn Tử Kim thần long quay đầu lại nhìn, lại chạy ngay, bàn tay khổng lồ lại từ lòng biển bay lên, tạo thành sóng ào ạt, bổ tiếp tới bọn hắn.

“Grào...!ông nó chứ, không cho ta sống nữa mất thôi.” Tử Kim thần long mắng ầm lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio