Thần Mộ Ii

chương 290: thái cổ song tà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chân trời thoáng đãng, Thái cực đồ mấy trăm trượng lơ lửng trên đầu Ma Chủ và tàn hồn, vô thanh vô tức xoay tròn, phát ra dao động hùng hồn, cùng khí tức thương lương, phảng phất đã tồn tại từ tuyên cổ.

Sinh tử khí tức tràn ra như biển lớn, sóng dậy trập trùng, khiến Ma Chủ và tàn hồn trên Bái Tướng đài cao không thể với tới.

Trong lòng Thần Nam dậy sóng, Thái cực đồ xuất hiện, hắn cảm giác được thể nội có dị động, trong đó cũng có Thái Cực Thần Ma đồ, hiện tại đang chậm rãi quay tròn, hắn nắm chắc quỹ tích của nó.

Thủ mộ lão nhân liên tục biến sắc: “Ta biết ở trong Vĩnh hằng sâm lâm, Thái Cực Thần Ma đồ đã gần thành công, ngươi quả tài năng.

Vốn ta định đấu với ngươi một phen nhưng Thần ma đồ xuất hiện thì thôi vậy.”

Ma Chủ trầm giọng: “Mời ngươi vào đệ tam giới.

Thiên giới, Nhân gian thật quá yếu nhược, những nhân vật đẳng cấp như các ngươi không nên ở lại, không đáng cho các ngươi tranh đấu.”

Thủ mộ lão nhân sầm mặt, tắt ngay vẻ cười cợt thường ngày, bị người ta cưỡng ép rời khỏi thế giới cũ, với những cường giả như lão, quả thật không hay ho gì.

Tây thổ Đồ Đằng đang đấu tranh với sinh tử, khi “Nghịch Loạn Âm Dương” pháp tắc chưa bị giải trừ, y còn chuyển hóa không ngừng giữa khô lâu cốt và hoàn chỉnh nhục thân.

Đó là nỗi thống khổ kinh nhân, mỗi giây mỗi phút đều thể nghiệm nỗi đau đớn của tử vong.

Có thể thấy pháp tắc của Ma Chủ đáng sợ thế nào.

Độc Cô Tiểu Huyên phong hoa tuyệt đại phi thường bất cam tiến vào đệ tam giới trong truyền thuyết.

Ngẫm nghĩ một chốc, nàng ta hiện lên vẻ tinh nghịch: “Ma Chủ thúc thúc, sao lại cưỡng bách cháu vào địa phương đáng sợ đó? Cháu phải tìm phụ thân, thúc thúc không thể làm thế với cháu.”

Giao tình giữa Ma Chủ và gia đình nàng ta rất sâu, nhưng lúc này vẫn lạnh lùng: “Có những việc buộc phải làm.”

“Ha ha, xem ra thúc thúc không thể đả thông được nhưng cháu không dễ bị bắt nạt như vậy, phải đấu với thúc một phen.”

“Cháu đối phó được với Thần ma đồ?” Giọng Ma Chủ lạnh tanh.

“Không thử sao biết.” Độc Cô Tiểu Huyên đột nhiên biến mất rồi xuất hiện cạnh Thần Nam cách đó hai mươi dặm, cười hi hi: “Mượn thân thể dùng tạm.”

“Ta % ...” Thần Nam tắt tiếng, đó không phải lần đầu tiên thần nữ nhắm vào hắn, lẽ nào thân thể hắn có đặc thù?

Cổ Tư không ngăn dược, Long Bảo Bảo chỉ biết trợn trừng mắt, Tử Kim thần long cạnh đó nín khe, nó từng bị thần nữ trừng trị nên tận giờ vẫn không muốn chạm mặt.

Tình cảm của Thần Nam vẫn thế nhưng thân thể không còn thuộc về mình, thần nữ dung nhập vào thể nội hắn, cất mình bay lên đối diện với Ma Chủ trên Bái Tướng đài.

Cảm giác đó khiến người ta phát cuồng, nếu đấu được chắn hắn đã đánh cho Độc Cô Tiểu Huyên một trận, lại đem thân thể hắn đấu với nhân vật như Ma Chủ.

“Tiểu nha đầu muốn đấu với ta?” E rằng chỉ có Ma Chủ mới dám coi thường ma nữ như vậy.

“Cháu muốn đấu với thúc thúc.”

Thần Nam hiện cảm giác cực kì quái dị, như một người bàng quan cảm thụ “lời lẽ và hành động của mình.”

“Ta hiểu.” Ma Chủ nhìn “thanh niên” trước mặt thật sâu.

Bằng trực giác, Thần Nam hiểu y đang nhìn mình chứ không phải Độc Cô Tiểu Huyên.

Ma Chủ nghoẹo đầu nhìn tàn hồn đứng cùng y, họ tựa hồ tâm có cảm ứng, hồn ảnh ngửa mặt hú vang, khiến tầng địa ngục mười bảy rung lên, uy thế phát ra không kém hơn thiên cổ Ma Chủ, hà huống giờ có ý thể hiện khí tức.

Hai tay tàn hồn vô thanh vô tức vẽ lên, chợt Thần Nam cảm giác mình khống chế được thân thể, thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên thoát ra, kinh dị nhìn tàn hồn, tỏ vẻ không hiểu: “Y là ai?”

Ma Chủ phất tay đưa Thần Nam rời khỏi chiến trường, trầm giọng: “Là một mảnh chiến hồn tàn khuyết.”

“Chín giọt chân ma chi huyết trên Trấn Ma thạch là của y?”

“Không sai nhưng ma thạch thông linh, không muốn trả lại ma huyết nguyên lực, sau cùng tuy bị ép song nguyên lực lại bị chỉ cốt hấp nạp.

Y cùng chỉ cốt luấn quấn vô tận tuế nguyệt, mấy phen nguy hiểm, hôm nay mới giải thoát.”

“Y thật ra là ai?” Độc Cô Tiểu Huyên tỏ ra vô cùng kích động.

“Người cùng ta tác chiến, Tiểu Huyên, cháu lui đi.” Ma Chủ lộ ra thần sắc nhu hòa hiếm thấy, Thần ma đồ trên đầu y quay tít khiến phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc, một cỗ không gian năng lượng cực kì đặc dị tràn ra.

Thiên địa sáng lòa, bạch quang rực rỡ khiến thiên nhãn thần thông của bọn Thần Nam, Tử Kim thần long không thể nhìn thấy gì.

“Không, cháu không muốn đi đệ tam giới.” Thần nữ tựa hồ giãy giụa nhưng Thái cực đồ chụp lên rồi đưa nàng ta vào làn bạch quang.

Thoáng sau, hào quang tắt lịm, Thái cực đồ chậm rãi quay tròn trên đầu Ma Chủ và tàn hồn, thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên mất bóng.

Tình cảnh khiến tất cả tắt tiếng, Độc Cô Tiểu Huyên mạnh thế nào, ai cũng biết nhưng vẫn bị Ma Chủ lợi dụng Thái cực đồ đưa vào đệ tam giới.

Ma Chủ quay người nhìn sang thủ mộ lão nhân.

“Lão nhân gia tự đi, không phiền ngươi động thủ!” Thủ mộ lão nhân sầm mặt.

“Chậm đã, ta muốn mượn ngươi một thứ.” Ma Chủ nói.

“Mượn gì?”

“Mượn thân thể dùng tạm.”

“Ta @% ...” Tâm tình của thủ mộ lão nhân hiện tại y hệt Thần Nam vừa nãy, cách mượn thân thể này khiến người ta khó chịu.

“Ta mượn cho y.” Ma Chủ chỉ vào tàn hồn bên mình, nói với thủ mộ lão nhân: “Không lâu lắm, khi chúng ta xử lý xong xuôi sự tình, vào đệ tam giới sẽ trả lại ngay.”

“Đừng hòng, không có cửa đâu.” Thủ mộ lão nhân đã chuẩn bị đại chiến, bình thường lão vẫn cười cợt nhưng có nguyên tắc riêng.

Lúc Ma Chủ nhìn sang Tây thổ Đồ Đằng, y đang cố gắng chống lại sinh tử giày vò, trực tiếp cự tuyệt đạo: “Trừ phi ta chết.”

Ma Chủ không nói thêm câu nào, giải trừ Nghịch Loạn Âm Dương pháp tắc, trực tiếp tung ra một quyền, bạch quang sáng chói, Thụy Đức Lạp Áo bị đánh bay vào đệ tam giới, quả nhiên không nể mặt y chút nào.

“Ngươi lên đường đi.”

“Lão nhân gia ta nói là giữ lời, sẽ tự đi đệ tam giới nhưng ta muốn đợi thêm một chút xem ngươi làm thế nào mời hết mọi người vào đó.”

“Được.” Ma Chủ không miễn cưỡng thủ mộ lão nhân.

Y đứng trên Bái Tướng đài, quay lại nhìn ma tính Thần Chiến mấy ngàn trượng, mắt lộ vẻ hân thưởng: “Ta muốn mượn thân thể sử dụng.”

Từ đầu đến giờ, ma tính Thần Chiến ngưng thị lên tàn hồn trên Bái Tướng đài nhưng nghe Ma Chủ hỏi lại gật đầu, tịnh không lộ ra sát ý điên cuồng như mọi người dự liệu, hành động tựa hồ theo bản năng.

Không chỉ thủ mộ lão nhân kinh dị, Ma Chủ cũng bất ngờ.

Tàn hồn bay lên nhanh chóng nhập vào thể nội Thần Chiến, cái thế ma thể nhanh chóng co lại, thoáng chốc hóa thành thường nhân, một thanh niên nam tử anh khí bột phát xuất hiện trước mặt tất cả.

Thần Nam rúng động, sau cùng hắn cũng thấy lại dung mạo chân thân của phụ thân.

Thần Chiến và Ma Chủ sóng vai đứng trên Bái Tướng đài, cùng nhìn về hai con mắt khổng lồ ở ngoài xa.

Ma Chủ lạnh lùng: “Thần đại, Thần nhị, ta biết tiên tổ của các ngươi chưa tụ được “linh thức”, hiện tại do các ngươi ngầm thao túng.

Nếu các ngươi không sợ hai con mắt vất vả mới tụ lại được bị đánh tan trong lúc đại chiến, cứ việc xuất thủ.”

“Hắc!” Tiếng hừ lạnh truyền tới, hư không vỡ tan, bạch quang chiếu rọi thiên địa, loáng thoáng có tiếng nói: “Vốn có ý vào đệ tam giới tụ lại Viễn tổ chân thân, hiện tại vừa hay hợp thời cơ.”

Hai đạo nhân ảnh và đôi mắt khổng lồ tiến vào bạch quang.

Thủ mộ lão nhân và Thần Nam đều cho rằng đối phó với người Thần gia tất Ma Chủ phải đại chiến kịch liệt, không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Nhưng thủ mộ lão nhân lại cười vang: “Những người ở đây đều giải quyết xong, ta vẫn không tín ngươi mời được hết cường giả vào đệ tam giới.”

Ma Chủ lạnh lùng: “Có lẽ, Bái Tướng đài do ta dùng nguyên thần tế luyện, ắt cảm ứng được mọi cường giả cấp cao.” Đoạn y và Thần Chiến bay lên Bái Tướng đài quát vang: “Hiện tại bắt đầu đi mời người.

Bái Tướng đài, đi nào.”

Bái Tướng đài phá toái hư không bay khỏi tầng địa ngục mười bảy.

Quả là một bảo vật, Bái Tướng đài xuất động đi mời người.

Với những cao thủ này thì khoảng cách vạn dặm không là gì.

Nửa thời thần sau, hư không tan vỡ, Bái Tướng đài bay về, theo sau là một thanh niên nam tử sát khí xung thiên

“Ai quấy nhiễu Tử Tiêu lão tổ ngủ?” Tóc y tím sẫm, song mục như điện lạnh lùng nhìn mọi ngời trong tầng địa ngục mười bảy.

“Ta, mời ngươi vào đệ tam giới.” Ma Chủ không nói nhiều, Thần ma đồ trực tiếp chụp xuống, bạch quang lóe sáng rồi Tử Tiêu lão tổ bị đẩy xuống đệ tam giới.

Nửa thời thần sau, Bái Tướng đài lại quay về, phía sau có một băng quan, mơ hồ nhận ra có một nhân ảnh mơ hồ bên trong.

Ngoài ra còn có một huyết sắc trường phát thanh niên nam tử phá không bay tới.

Cả hai đều ma khí xung thiên, phát ra cường giả khí tức khiến thủ mộ lão nhân kinh hãi.

Lão hô lên: “Lẽ nào là Thái Cổ Lục Tà? Hắc hắc, phiền hà không nhỏ rồi.”

Thần Nam cũng chấn kinh, Thái Cổ Lục Tà này chắc là chân chính tổ thần của lục đại tà đạo thánh địa.

“Ma Chủ?” Huyết phát thanh niên nam tử phát giác Ma Chủ liền kêu lên kinh dị, hiển nhiên từng có quen biết.

“Là ta.

Ngươi là Hỗn Thiên tổ thần trong Thái Cổ Lục Tà?”

“Hừ, là ta, làm gì mà loạn xạ hết lên, quấy nhiễu ta thanh tu?”

“Mời ngươi vào đệ tam giới.”

“Ha ha… Ma Chủ ngươi vẫn bá đạo như xưa.

Hiện trạng của ngươi chắc bị ta giết mất.” Hỗn Thiên tổ thần hiện lên nét cuồng nhiệt trong mắt, xem ra là một lão bất tử điên cuồng.

“Hừ.” Từ trong băng quan cũng truyền ra tiếng hừ lạnh: “Ma Chủ, có bao quát Tuyệt Tình tổ thần ta không?”

“Đúng thế.”

“Ầm.”

Băng quan nổ tung, một bạch phát thanh niên nam tử đứng trên hư không, lạnh giọng: “Tư thái khoa trương của ngươi vĩnh viễn khiến người khác khó chịu.

Ngươi đánh thức ta từ dưới vạn trượng tuyết phong chỉ để hân thưởng nét cuồng vọng của ngươi sao?”

“Hắc hắc...”

Cách đó không xa, thủ mộ lão nhân mỉm cười lẩm bẩm: “Hai lão tặc này đến lại có kịch hay xem.”

Ma Chủ vẫn không đổi vẻ cao ngạo, lạnh lùng nói: “Các ngươi rất mạnh nhưng ta không có thời gian đấu với các ngươi.”

Hỗn Thiên tổ thần và Tuyệt Tình tổ thần lúc dó mới chú ý đến Thái cực đồ, lập tức biến sắc.

Hỗn Thiên tổ thần cả kinh: “Không ngờ ngươi lại tế luyện thành công.”

Tuyệt Tình tổ thần nói: “Ta định thỉnh giáo công lực chân thật của ngươi chứ không muốn đấu với thứ do người chết hợp thành này.”

Ma Chủ lạnh giọng: “Đáng tiếc, hôm nay kẻ muốn động thủ với ta vô vàn, nên ta không phụng bồi ngươi được.”

“Ngươi sợ?” Tuyệt Tình tổ thần cười lạnh.

“Ta đến đây.” Thần Chiến đang đứng cạnh Ma Chủ lúc đó đột nhiên lên tiếng.

Ma Chủ nhìn y với vẻ kinh dị, sau cùng gật đầu.

“Ngươi là ai?” Tuyệt Tình tổ thần lộ vẻ hồ nghi.

Thần Chiến không nói gì nhưng cường giả khí tức bùng lên, quét khắp tầng địa ngục mười bảy.

Chiến ý cao ngất thể hiện rõ cho Tuyệt Tình tổ thần thấy không động thủ thì thôi, đã động là thạch phá thiên kinh!

Tuyệt Tình tổ thần lộ vẻ ngưng trọng, không hiểu về đối thủ mới là điều đáng sợ, y quyết định dùng tuyệt sát.

“Băng - Phong - Quy - Hư!”

Y nhắc lại từng chữ, thi triển pháp tắc mạnh nhất của mình.

Khắp trời đều là băng tuyết, thoáng chốc, Thần Chiến bị băng phong trong một khối băng như ngọn núi cao.

Thủ mộ lão nhân kêu lên: “Xong rồi, lại không tránh đi, bị nguyên thủy chân băng trong truyền thuyết đông cứng, dù Thái cổ cường giả cũng sẽ tan xương, nguyên thần khó thoát.”

Thân thể Thần Chiến trong băng sơn bị đông thành mấy phần.

Thần Nam vừa kinh hãi vừa giận, Tử Kim thần long và Cổ Tư ôm lấy hắn, không cho hắn lao tới.

Ma Chủ cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Không nên, sao lại sai lầm như vậy.”

Nhưng chưa dứt lời, trong băng sơn truyền ra thần thức dao động, từng chữ một cất lên: “Vạn - Cổ - Giai - Không!”

Vụ khí lan tràn, băng sơn tiêu tan, cơ hồ chưa xảy ra điều gì, Thần Nam vẫn đứng trên không như thần ma.

“Hay cho Vạn Cổ Giai Không.” Thủ mộ lão nhân tán dương: “Một điểm linh thức bất diệt sẽ khiến tất cả quay về ban đầu, pháp tắc đáng sợ thật.”

Ma Chủ cũng nhìn Thần Chiến với vẻ kinh dị: “Vì sao vẫn do ngươi chủ đạo?” Nhưng lập tức hiểu ra: “Đúng, các ngươi có pháp tắc tương tự, nhưng…”

Tuyệt Tình tổ thần không dám tin vào những gì xảy ra, loại pháp tắc kinh hồn kia đã hoàn toàn phá giải “Băng phong quy hư”! Quá đáng sợ.

“Vạn - Cổ - Giai - Không!” Thần Chiến nhắc lại từng chữ, niệm lại vô địch pháp tắc như cổ lão ma chú.

“A...”

Tuyệt Tình tổ thần gầm lên, liên tục ảo diệt trên không, thay đổi phương hướng, nhưng lúc Thần Chiến dừng lại, Tuyệt Tình tổ thần cũng bị pháp tắc đánh trúng, dáng vẻ từ hai mươi tuổi lui xuống còn chừng mười tám, mười chín tuổi.

“Chuyện này….

Sao có thể?” Y không dám tin vào cảm giác, lần đầu tiên tỏ vẻ sợ hãi.

Ma Chủ nhìn Thần Chiến rất sâu, quay qua Tuyệt Tình tổ thần: “Công phu của ngươi chắc chỉ cần trăm năm tu dưỡng là khôi phục, đệ tam giới thích hợp hơn cả.”

“Các ngươi…” Tuyệt Tình tổ thần bi phẫn vô cùng, đi đệ tam giới thế này quá khuất nhục, những giờ đành cúi đầu, y nhìn Thần Chiến chằm chằm: “Ngươi là ai?”

Thần Nam không nói gì, đứng yên như bức tượng cổ lão, vẻ thương tang và điên cuồng hiếu sát hiện rõ trong mắt.

Hỗn Thiên tổ thần cũng tỏ vẻ điên cuồng: “Ta lên thử xem.”

Nhưng y bị Tuyệt Tình tổ thần ngăn lại: “Chúng ta nhận thua, ta cần ngươi bảo vệ, nếu ngươi cũng gặp bất trắc, e là chúng ta đều xong đời.”

“Thỏa hiệp thế nào sao?” Hỗn Thiên tổ thần tỏ vẻ cứng cỏi, tựa hồ phi thường bất cam tâm.

Nhưng sau cùng nhẫn nhịn được.

Bạch quang lóe sáng, cả hai tiến vào, đồng thời lạnh lùng rít lên: “Mối hận hôm nay sẽ báo vào ngày khác.”

Cường địch bị đưa vào đệ tam giới, Ma Chủ quay qua đánh giá Thần Chiến: “Chúng ta nên giải quyết vấn đề một lần cho xong, đến lúc chúng ta lại liên thủ rồi.”

Thủ mộ lão nhân biến hẳn sắc mặt, hiểu được hàm ý của Ma Chủ: “Ngươi… định làm thế, cải biến tất cả cách cục của thiên địa.”

“Thay một chút thôi,” giọng Ma Chủ lạnh ngắt.

Thủ mộ lão nhân ré lên: “Cái gì mà một chút! Loạn thiên động địa! Thiên, nhân lưỡng giới đều đại biến dạng, các ngươi sẽ cảm cái biến quỹ tích của hai thế giới.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio