Thần Mộ Ii

chương 474: diệt thiên!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong hắc ám đại hạp cốc yên tĩnh vô cùng, ai nấy chăm chú nhìn Nhân vương xem diễn biến tiếp theo.

Trầm mặc một lúc, Hồng Hoang Kỳ trong tay Nhân vương rung mạnh, một cổ lộ xuất hiện triên vách đá cách đó không xa.

Nàng ta chỉ điểm lối ra cho tất cả, con đường nàng ta vẫn leo lúc còn là thủy tinh khô lâu.

Hồng Hoang Kỳ dấy lên trận trận ma vụ, hắc ám đại hạp cốc lấp lánh hào quang khiến tất cả nhìn rõ.

Chúng nhân rảo bước tiến tới, lúc đến vách đá, Nhân vương đã biến mất, không hiểu đi đâu nhưng Nhân vương mộ không còn nữa.

Thần Nam cảm giác không thể cứ thế này mà đi, thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên cũng thấy nên ở lại thám thính, họ chưa quan sát kỹ hắc ám đại hạp cốc

Tất cả nhớ kỹ cổ lộ rồi quay lại, nghe thấy ngoài xa trong đại hợp cốc có tiếng ầm ầm, các Thái cổ thần nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy Nhân vương vung Hồng Hoang Kỳ… quét bằng Hoàng Thiên chi mộ.

Một bộ tàn khuyết hài cốt bay vào Hồng Hoang Kỳ của nàng ta.

Thần Nam kinh hãi bởi tàn cốt của Hoàng Thiên không khác gì nhân loại, chỉ lớn hơn nhiều.

Hắn được đại khai nhãn giới.

Ngũ sắc khô lâu theo sau Nhân vương, chiến y trên tiên thể xinh đẹp của nàng ta lấp lánh ánh sáng thánh khiết, rung lên phần phật cùng kình khí, quét sạch Hoàng Thiên chi mộ rồi tiến tới Thương Thiên chi mộ.

Cổ phần đứng sừng sững, bi mộ cao vút đượm vẻ kinh rợn nhưng trước mặt Nhân vương, tất cả đều bình thường, tựa hồ không đáng gì, nàng ta không hề khách khí hay do dự, quét sạch ngay.

“Ầm, ầm, ầm.” Thương Thiên chi mộ tan tành, tấm bia nát thành vô số mảnh, cổ phần tiêu tan, một bộ hài cốt khổng lồ nhô lên nhưng bị cuốn vào Hồng Hoang Kỳ trong tay Nhân vương, tan vào tinh quang.

Trong hai tòa thiên mộ không hề có bất tử sinh vật, hai “Thiên” tựa hồ đã triệt để tịch diệt, không còn lại chút linh thức dao động, hài cốt cũng tử khí trầm trầm, dễ dàng bị Nhân vương thu lấy.

Những Thái cổ thần bám theo lặng lẽ quan sát, Nhân vương chuyển hướng sang U Minh Thiên chi mộ, cũng không nói gì, vung Hồng Hoang Kỳ quét mạnh, thiên mộ vỡ tan, một bộ hài cốt đen như mực nổi lên mặt đất, hai mắt bắn ra hào quang lạnh lùng.

“Ai quấy nhiễu yên tĩnh của ta?”

U Minh Thiên vẫn còn lại chút linh thức dao động, ầm một tiếng đứng phắt dậy trên mặt đất băng lãnh, bộ xương tan ngay, một vết nứt lan về xa xôi.

“Ngươi là ai, ta là ai?” Bộ xương U Minh Thiên tuy có vẻ vô cùng ghê rợn nhưng dao động tinh thần phi thường mơ màng, đã quên đi quá khứ.

Nhân vương luôn im lặng, điểm bất diệt linh quang khống chế mọi hành động, trực tiếp quét Hồng Hoang Kỳ tới, nửa lá cờ rợp trời tiến tới, phát ra khí tức hủy diệt, dù hài cốt U Minh Thiên lớn như ngọn núi cũng bị trùm kín.

U Minh Thiên kịch liệt giãy giụa, truyền ra tinh thần dao động, rung rinh bóng đêm.

Dù sức mạnh bị áp chế nhưng chúng nhân vẫn cảm nhận được điểm đáng sợ của y.

Nhưng dưới áp lực của Nhân vương, tất cả đều không đáng sợ, Hồng Hoang Kỳ áp chế chặt chẽ U Minh Thiên!

“Gào…” Tiếng gầm phẫn nộ vang vọng, U Minh Thiên vỡ vụn, bộ xương suýt nữa chấn rách lá cờ, linh thức chi quang sáng lên tà dị trong bóng tối.

“Ta nhớ ra rồi, ta là U Minh Thiên, lão ma họ Thần đã đánh tan Thiên Thức của ta.

Ngươi… là Nhân vương!” Nhưng y không nói được gì nhiều, một thế giới mông lung xuất hiện, phát ra thần quang chói lòa như biển động, dấy lên hào quang ngút ngàn, thoáng chốc chấn tan linh thức của y.

Hồng Hoang Kỳ tụ hết hài cốt y lại thành một bộ xương hoàn chỉnh rồi thu vào.

Chỉ nháy mắt, Nhân vương đã dọn sạch ba ngôi thiên mộ!

Dù những Thiên đó đã diệt vong nhưng không mấy ai có đảm lượng này mà nàng ta vẫn ung dung, nhất là thể hiện sức mạnh kinh hồn lúc đối phó với linh thức bất diệt của U Minh Thiên.

“Ta biết rồi… ngươi ô hợp với hai tên đó.” Trên không lại vang lên tiếng nói sang sảng của “Thiên”: “Hai tên đó qua đây, phong khốn tất cả, giúp nguoi phục sinh, bố trí cấm thiên lĩnh vực, thử tìm sức mạnh phá Thiên.”

Nhân vương không nói gì, cầm Hồng Hoang Kỳ nhìn lên vòm trời tối om.

Thần Nam và mấy Thái cổ thần đều cả kinh, nếu hắn đoán không sai, hai người đó Độc Cô Bại Thiên và Độc Cô Tiểu Bại, hai phụ tử đã cất công bố trí gì đó ở đây.

“Hắc, quả nhiên là hai tên Vương bát đản!” Thủ mộ lão nhân nói toẹt ra.

Huyên Huyên phong hoa tuyệt đại lừ mắt nhìn sư phụ.

“Soạt, soạt.” Nhân vương đột nhiên lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ lao lên không, thế giới mông lung xuất hiện trên cao.

Hồng Hoang Kỳ rời tay, lấp lánh tinh quang trong bóng tối, cuồng loạn bay múa khắp thinh không, tựa hồ định hủy diệt tất cả.

Quanh Nhân vương thần quang sáng chói, hai tâm chầm chậm vẽ lên từng quỹ tích huyền bí mạc trắc, không trung xuất hiện một bức thiên khung đồ thần bí rồi trải ra.

Đồ ảnh như thiên khung che kín hắc ám đại hạp cốc, sức mạnh kinh nhân lan tràn, mỗi thốn không gian đều có dao động năng lượng, cơ hồ muốn chấn toái vùng thiên địa này.

“Thiên” phát ra tiếng kêu thống khổ: “A…”

Thủ mộ lão nhân động dung: “Đó là hỗn hợp thể từ tàn linh của Thương Thiên, Hoàng Thiên, U Minh Thiên.”

Lão nói không sai, Nhân vương không thẹn là nhân trung chi vương, diệt hết tàn linh của Thiên, dải vân vụ phát quang không theo quy tắc nào nhanh chóng bị chấn tan, Hồng Hoang Kỳ hút sạch.

Tất cả lại yên lặng, như chưa xảy ra chuyện gì, Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ đứng lặng trong hắc ám đại hạp cốc trung

“Đi thôi.” Thủ mộ lão nhân nói.

Cả nhóm theo lối cũ quay về, đến dưới vách đá, men theo con đường Nhân vương chỉ điểm bò lên.

Không hề có trở ngại, xuyên qua một làn mê vụ, họ thuận lợi vượt qua khu vực Thiên cũng bị cấm chế, nhưng ai nấy vẫn lạnh mình trước cổ lộ thoạt lên thoạt xuống này, tựa hồ có một loại sức mạnh lan tràn, là cấm chế nhắm vào Thiên.

Bò lên chừng một vạn thước, chúng nhân mới thấy sức mạnh trở lại, tạm thời phi hành ngắn ngủi được, bốn Thái cổ thần vĩnh viễn nằm lại tại táng thiên chi địa, chúng nhân đều thấy lòng trầm trọng.

Lúc còn cách mặt đất bốn ngàn thước, một hỗn độn môn mông lung, lấp lánh hào quang trên vách đá, là vĩnh hằng chi lộ!

Lúc đi xuống, họ không theo đường này, lúc về mới lại đi qua, trong lòng Thần Nam máy động, Hồng Hoang Kỳ xòe rộng thả vô diện nhân ra, hắn nghĩ tới hồn ảnh bị trói trong hỗn độn hỏa.

Có nhiều Thái cổ thần thế này, may chăng có người biết được lai lịch của y.

Hắn nói hết tình hình bên trong vói Huyên Huyên và thủ mộ lão nhân, các Thái cổ thần đều động tâm, sau cùng nhất trí vào tham quan một phen.

Trong vĩnh hằng chi lộ, thời gian phảng phất đình chỉ.

Chúng nhân lao vùn vụt nhưng phảng phất như không thể tới điểm tận đầu, ai nấy đều cảm giác đã mấy năm trôi qua.

“Thông thiên chi lộ”, “Tiếp dẫn chi môn”, hai con đường này khiến họ kinh hãi.

Có người từng qua Thông thiên chi lộ, không biết hiện tại bị ai định tại đây, Tiếp dẫn chi môn là nơi Thái cổ thần quay về, vẫn khiến họ vô vàn kinh ngạc.

Ánh sáng hỗn độn lóe rực chung quanh, ai nấy nhanh chóng phi hành.

Lúc vào sâu trong hỗn độn thông đạo, sức mạnh bị áp chế trong thể nội quay về, tốc độ nhanh kinh hồn, phi hành trong câm lặng rất lâu, họ cũng đến được nơi ma hồn bị trói.

Ai cũng cảm giác được hồn lực cực mạnh dao động.

Dây xích lớn như thùng nước chặn đường, u minh chi quang lấp lánh, hỗn độn hỏa rừng rực đốt thiêu linh hồn bị cấm cố.

Linh hồn cao lớn mà cô tịch lặng lẽ bị hỗn độn hỏa đốt nung, y cơ hồ đã cứng lại, hoặc không buồn giãy giụa.

“Đáng sợ, đáng sợ.” Thủ mộ lão nhân kinh thán: “Hồn lực của người này quá mạnh, bị thiêu suốt vô tận tuế nguyệt rồi mà vẫn thế, nên biết đây là hỗn độn hỏa có thể hủy diệt thiên giai cao thủ.

Đổi lại là lão nhân gia ta chưa chắc chịu được lâu thế.”

“Sư phụ lại thích thổi phồng bản thân, người chịu được bảy vạn năm trở xuống.” Huyên Huyên châm chọc.

“Còn nha đầu?” Thủ mộ lão nhân không hề đỏ mặt hỏi ngược lại.

“Gấp mười lần sư phụ.”

“Vớ vẩn, tiểu nha đầu tưởng mình là Nhân vương chắc?”

“Không kém bao nhiêu.”

Chúng nhân tắt tiếng.

Chợt thủ mộ lão nhân biến sắc: “Đây mới là… quá đáng sợ.”

Huyền Huyền hình như cũng nhận ra, kinh hãi: “Thuế Hồn đại pháp!”

Mọi Thái cổ thần đều kinh hãi.

“Không sai.” Thủ mộ lão nhân gật đầu: “Nghịch thiên! Đúng là nghịch thiên.

Có người lại muốn thay đổi tất cả bản thân, biến đổi từ linh hồn ban đầu, để lại Hồn Xác này.”

Nghịch thiên cải mệnh! Cải biến linh hồn chính mình!

Linh hồn triệt để biến đổi!

Ai nấy xông lên vây chặt “Hồn xác”, định xem có phát hiện được bí mật thay đổi linh hồn chính mình của đại nhân vật chăng.

Nhưng họ đều thất vọng, không phát hiện được gì.

Thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên lại càng kinh hãi: “Biến đổi lần hai.”

Thủ mộ lão nhân liên tục biến sắc, không biết là vui hay lo lắng, trầm giọng: “Đáng sợ, không kém hơn lão nhân gia ta.”

“Sư phụ, mạnh hơn người nhiều lắm.” Huyên Huyên lại khiến lão tắt tiếng.

Những Thái cổ thần cũng như Thần Nam đều hơi nghi hoặc.

Huyên Huyên giải thích: “Biến đổi lần hai này bởi kẻ này đã tiến hành một lần biến đổi linh hồn, để lại Hồn Xác này.

Y phí lực biến hóa thế này đã chạm vào nguy hiểm sinh mệnh, hiện tại đã triệt để cải biến linh hồn, đạt đến mức không ai biết y là ai.”

Thủ mộ lão nhân tiếp lời: “Không sai, biến hóa linh hồn vô cùng hung hiểm, sai lầm một chút là tịch diệt, vĩnh viễn tiêu tan.

Xem ra y đùa với lửa, mưu kế không tệ, bằng không sẽ không chịu hung hiểm cỡ này để che trời qua biển.”

Hiển nhiên không tìm ra hồn xác đầu tiên, không ai biết kẻ này là ai.

Cùng lúc, vô diện nhân đứng sau lưng Thần Nam chợt rung động, bởi linh xác bị trói trong mớ dây xích động đậy.

Như tượng đá bị phong hóa, y chợt mở bừng mắt như kiếm bén khiến tất cả lùi lại một bước.

“Vù”, vô diện nhân hóa thành một đạo quang ảnh lao vút vào hồn xác.

Hào quang lóe lên, họ quả nhiên … hợp vào nhau.

Dung hợp vừa vặn.

Một luồng sức mạnh kinh nhân bùng lên.

Cả hỗn độn thông đạo sụp đổ.

Sức mạnh khó dò quá kinh dị, hoàn toàn do hồn xác và vô diện nhân dung hợp phát ra.

“Cắc.”

Dây xích đứt tung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio