Thần Mộ Ii

chương 479: thiên đô luyện ngục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần Nam và Mộng Khả Nhi cùng hai hài tử, nhanh chóng lao lên trước nhóm Thái cổ thần, kể cho thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên tin tức nghe được.

Thái cổ thần không chú ý đến tin về nhóm linh thi Vũ Hinh nhưng nghe nói có người muốn nghiên cứu đồ đệ hoặc hóa thân của Ma Chủ thì không nén được tò mò, Ma Chủ là một trong những cường giả mạnh nhất Thái cổ thần, nếu hóa thân bị người ta nghiên cứu ắt nguy hiểm vô cùng.

Thái cổ thần tụ tập lại hùng hổ tiến lên, phát ra áp lực hùng hậu như hải dương dâng tràn khiến hỗn độn liên tục vỡ tan.

Nhưng đi được mấy ngàn dặm, thủ mộ lão nhân thần sắc ngưng trọng bảo mọi người ngừng lại, ông ta cảm giác được khí tức quen thuộc, cả kinh nói: “U La vương.

Không được, không thể tiến lên.”

“Sao thế?” Thái cổ thần đi sau không hiểu chân tướng, tiến lên hỏi.

“Phía trước chắc là địa bàn của U La vương.” “ Thủ mộ lão nhân thần sắc phi thường nghiêm túc: “Hiện tại chúng ta không thể khắc chế y, cần triệu tập nhân thủ, tên này là đại địch của Ma Chủ, năm xưa đánh khắp lục giới vô địch thủ!”

Ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, có người đã biết qua điểm đáng sợ của U La vương, thậm chí có người từng thấy mặt vị vương giả của hỗn độn di dân này.

“Y còn sống? Lời đồn rằng lúc xưa y bị Ma Chủ phế rồi, không phải sao?”

“Đúng, ta cũng nghe nói, sau cùng Ma Chủ dùng sức mạnh diệt Thiên đánh nát y, sao vẫn còn sống?”

Đương nhiên, các Thái cổ thần đều kị húy U La vương.

“Đó là lời đồn, không phải sự thật.” Thủ mộ lão nhân tỏ vẻ phi thường nghiêm túc: “U La vương công tham tạo hóa, đấu liền ba ngày ba đêm với Ma Chủ vẫn bất phân thắng bại, chỉ có một hóa thân bị phế.

Ta thấy chúng ta nên rút lui, tuy hắn không hẳn làm gì được chúng ta nhưng chắc chắc sẽ là một trường thảm chiến, chúng ta nên đợi các hồng hoang cao thủ xuất hiện rồi ra tay.”

E rằng chỉ có những nhân vật như lão mới dám tính chuyện chinh thảo cao thủ cùng cỡ Ma Chủ.

“Đi, cúng ta lui đã.” Thủ mộ lão nhân dẫn đầu rút lui.

Nhưng một giọng nói hùng hậu vang lên như tiếng biển gầm, chấn động màng tai: “Đến đây rồi còn định đi sao?”

Đoạn tiếng ầm ầm vang lên, sóng hỗn độn lan tràn, vùng hỗn độn mông lung nhanh chóng trải qua, tất cả rút đi như nước triều để lại một không gian rộng lớn, căn bản không thấy điểm tận đầu.

“Đi nào.” Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao, ma khí phủ toàn thân gầm vang.

Các Thái cổ thần cũng chuẩn bị chiến đấu.

Một cỗ áp lực lặng lẽ lan tràn như trời sập, một hỗn độn thủ chưởng khổng lồ ngàn trượng chầm chậm ép xuống, mục tiêu là Thái cổ thần.

Chúng nhân đều kinh ngạc, có vài người cơ hồ bị trói lại, hành động vô cùng khó khăn.

“Hừ, xương cuồng!” Thần Nam là người đầu tiên lắc Hồng Hoang Kỳ, vô tận tinh quang xoay vòng hóa thành hào quang hủy diệt xung thiên bay lên.

Đồng thời, thủ mộ lão nhân rút Sinh Tử bàn, đập vào cự thủ, Hắc Khởi tế khởi ma đao bổ ra kinh thiên đao mang nghênh kích.

Tam đại cao thủ hợp lực, đánh tan cự chưởng, vùng hỗn độn trên không xuất hiện một đạo hư ảnh lạnh lùng nhìn xuống: “Không thẹn là Thái cổ thần!”

Tam đại cao thủ tuy dễ dàng đánh tan bàn tay U La vương nhưng chúng nhân đều hít sâu một hơi khí lạnh, họ đều là Thái cổ cường giả, kiến thức quảng bác vô cùng, hư ảnh không phải là bản thể hay hóa thân của U La vương mà chỉ là hư ảnh, vốn y còn ở ngoài ngàn dặm.

Không hổ là nhân vật ngang ngửa với Ma Chủ.

Trước đó, Thần Nam đầy tự tin, cảm giác chiến lực dâng tràn, có thể đấu một phen với U La vương nhưng lúc này lòng hắn trống không.

Vô thanh vô tức, áp lực kinh nhân lại lan tới, nhưng lần này không phải bàn tay của U La vương mà là một quần thể cổ lão kiến trúc bổ tới như ô vân.

Vùng kiến trúc đổ nát mà thần bí, đầy dấu vết tuế nguyệt, thoáng nhìn đã biết là Thái cổ di tích, ẩn chứa sức mạnh tà dị.

Tuy lao tới không hề phát ra âm thanh nhưng khí thế như vạn mã gầm vang, ngàn vạn con sông đang suôi réo, khiến tất cả đều chấn động tâm linh.

“Lên.”

Các Thái cổ thần không cần nghĩ cũng biết nguy hiểm ập tới, cùng xuất ra sức mạnh hủy diệt để đột vây, nhưng hiển nhiên vùng cổ kiến trúc này khác thường, chúng thần chi lực cũng không phá được, đại lực như bùn đất chảy vào lòng biển, hoàn toàn bị hút sạch.

“Là luyện ngục thành!” Thủ mộ lão nhân cả kinh: “Hỏng rồi, tên Vương bát đản này lại có cổ thành tà dị này, dù Thái cổ thần đi vào cũng sẽ lạc lối.

Đó từng là Thiên đạo chi thành, là tà dị Thiên đô lấy ra từ thông thiên cổ lộ, được hỗn độn tộc giành lấy rồi luyện hóa thành cấm kị trận pháp, thành luyện ngục thật sự.”

Chúng thần căn bản không ra khỏi trùng vây được, vô tận cổ kiến trúc như cự sơn sừng sững vây chặt họ, không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Thiên thành cổ lão và thần bí trùm kín, ánh sáng hỗn độn lấp lánh khắp không gian lập tức ảm đạm, đương nhiên không đến mức hắc ám, nhưng bị cổ lão thành thị hợp lại, âm ảnh lan tràn, phảng phất hoàng hôn đến sớm.

Cổ thành lặng ngắt, áp lực vô hình khiến tất cả không thở nổi, trong luyện ngục tử khí trầm trầm này, mọi kiến trúc đều cực lớn, cơ hồ do cự nhân kiến tạo phảng phất như thập vạn đại sơn ép xuống.

Thật không biết Thiên đô này năm xưa có ai cư trú, lẽ nào là hữu hình sinh mệnh thể? Không phải tối cao pháp tắc trong truyền thuyết?

Một tầng khí xám phủ kín cổ lão Thiên đô.

“Xong rồi.

Hiện tại chúng ta bị khốn trong luyện ngục thành, nơi Thiên đạo từng cư trú này đầu hung hiểm, tất cả không nên đi riêng.” Thủ mộ lão nhân quát vang, tụ tập Thái cổ thần đang nóng nảy.

Huyên Huyên cực kỳ lãnh tĩnh quan sát chung quanh, trên trán xuất ra một đạo thần quang như trường hồng vạch ngang không giam, tựa hồ định phá tan cấm cố.

Nhưng vô tận cổ lão kiến trúc phát ra u quang, đánh tan hết thần quang.

Thần Nam rung Hồng Hoang Kỳ, định phá tan thần bí luyện ngục thành nhưng nhận ra nơi này quá tà dị, Hồng Hoang Kỳ phát ra sức mạnh hủy diệt bị ngoại lực kéo ra ngoài vô tận hỗn độn, không tác động mảy may vào cổ thành.

Hắn gầm lên: “U La vương, tên cẩu hùng ngươi có dám đấu với ta không? Nếu sợ ta chấp ngươi một chân một tay.”

“Hừ.” Trên không vang lên tiếng hừ lạnh, giọng U La vương xuyên qua vụ khí xám ngắt: “Hiện tại ta không muốn phí lực với các ngươi.

Trận chiến năm xưa khiến ta dưỡng thương tới nay, đã khôi phục đỉnh cao, ta đang đợi Ma Chủ, nếu các ngươi qua được luyện ngục mới đáng đấu với ta, còn không sao đáng làm đối thủ của U La vương ta.”

“Địa phương quỷ quái này, ta lên không trung xem sao.” Hắc Khởi bay lên.

“Dừng lại.” Đáng tiếc, thủ mộ lão nhân cảnh cáo chậm, Hắc Khởi tan biến vào tầng không, không hề có dao động, cơ hồ y bốc hơi, bị dung luyện vào hư không.

Thủ mộ lão nhân gầm lên: “Không nên khinh cử vọng động, ở đây cực kỳ tà dị, một bước là rơi đi mấy chục dặm ngay, là một tòa mê thành đáng sợ.”

“Ta thử xem sao.” Thần Nam lắc Hồng Hoang Kỳ để nó vô hạn phóng đại thành thông thiên chi trụ.

Lá cờ rung lên phần phật, hắn gửi thần thức vào đó, bay lên cao quan sát, chỉ thấy vân vụ lan tràn, thiên thành tử khí trầm trầm, huyền bí mạc trắc.

Hắn định phong đại Hồng Hoang Kỳ hơn nữa, đột nhiên phát hiện có sức mạnh cấm cố trên không, ngăn lá cờ bay lên cao hơn nữa.

Hắn bó tay, thần thức chỉ lên được đến đó nhìn về bốn phương tám hướng, phát hiện chúng thần tựa hồ không ở trung tâm thiên thành mà chỉ ở sát bên ngoài.

Cùng lúc, hắn cảm giác khí tức quen thuộc, nhìn về kiến trúc cao nhất trong thành là một tòa cổ tháp, hắn thấy Tiềm Long bị dây xích trói trên tầng cao nhất, toàn thân loang lổ, nhiều nơi lộ ra bạch cốt.

Đồng thời, hắn cảm ứng được khí tức của Long Vũ, hình như cũng ở khu vực này, hai huynh muội họ hóa ra đều ở đây.

Hắn quyết phá luyện ngục để cứu cả hai.

Linh thức quay về bản thể, hắn kể lại những gì nhìn thấy cho chúng nhân.

Huyên Huyên nói: “Muốn ra khỏi Thiên đô ắt phải phá trung ương cổ tháp, lần trước nơi Thiên cư trú cũng bị phá như thế.”

“Đi, chúng ta đánh đến trung ương cổ tháp!” Có vị Thái cổ thần quát vang, nhưng lập tức biến mất, ai nấy hít sâu khí lạnh.

Thủ mộ lão nhân không nói ngoa, Thái cổ thần nọ mới đi một bước đã biến mất.

Thủ mộ lão nhân quát khẽ: “Không cần quan tâm nhìn thấy nghe thấy gì, nhắm mắt, dẹp cả thiên nhãn, bằng cảm giác và trực giác mà đi đến trung ương cổ tháp.”

Tất cả dùng linh thức tìm phương hướng đi về trung ương cổ tháp, nhưng đi được vài bước đã có quá nửa số người biến mất.

“Tách ra, chúng ta từ xung quanh tiến vào trung ương cổ tháp.”

Rất nhanh, Thần Nam và chúng thần phân tán, hắn đi cùng Mộng Khả Nhi, đưa Không Không và Y Y vào nội thiên địa.

“Gào…”

Một Thiên thú từ một tòa cổ kiến trúc lao ra, hung mãnh vồ lấy hai người, Thần Nam đưa Hồng Hoang Kỳ lên quét, phát hiện là lờ hình như quét sang không gian khác, mặt lá cờ biến mất, không ngăn nổi Thiên thú, nó thuận lợi bổ vào mình hắn.

“Chết tiệt, đây là một trùng điệp không gian, chắc đến ngàn vạn tầng.” Hắn thấp giọng chửi rủa, nhưng lúc này hắn tu vi cao tuyệt, thân thể tràn lên sức mạnh hùng hậu, cấm cố Thiên thú rồi tung một chưởng đánh nát nó, hồn phách bay ra cũng chung số phận.

Cùng lúc, Mộng Khả Nhi thanh lệ tuyệt luân đột nhiên lên tiếng: “Hình như muội có kỳ ức mơ hồ, tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ sẽ phá được Thiên đô.”

“Tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ?” Thần Nam ngây ra, tìm ở đâu đây, trước mắt chỉ có Mộng Khả Nhi dung hợp lưỡng hồn, thêm Long Vũ ở trung ương cổ tháp cũng chỉ là ba.

Chợt một đạo dao động tinh thần rất quen thuộc truyền vào óc hắn: “Ô ô… xú bại loại ngươi đến cứu ta hả? Ô ô… xui quá, đáng thương thật.”

Thần Nam nghiến răng kèn kẹt, hắn nhận ra giọng tiểu ác ma công chúa Sở Ngọc, trước đó lại không cảm ứng thấy cô ả.

“Đúng là ngươi, xú bại loại! Không cần tìm, các ngươi không tìm thấy đâu, không gian này kỳ dị lắm, bị khốn hơn ngàn năm cũng chỉ biết được một vùng nhỏ xíu, ta cho các ngươi biết ta ở đâu.

Đi sang trái hơn ngàn trước sẽ thấy một thông đạo rất rộng, nhắm mắt lại, đi tiếp, vào không gian chi môn là thấy ta.”

Thần Nam và Mộng Khả Nhi y lời, cả kinh phát hiện trong cổ thành có vô số không gian chi môn, chả trách lại phức tạp như thế, đi lỡ một bước là biến mất ngay, vô vàn không gian trùng điệp ở đây.

Bên trong không gian chi môn vẫn là luyện ngục thành, tiểu công chúa nhiều năm không gặp hình như không thay đổi, vẫn kiều diễm và ác khẩu, tuy bị khốn nhưng thấy người quen liền cười như tiểu ác ma, nàng ta bị trói trong một tòa cổ kiến trúc.

“Tiểu ác ma, trừ ngươi còn ai bị khốn ở trong này.”

“Được rồi, đến lúc ngươi sẽ biết, mau thả ta ra.”

Thần Nam không tính toán với nàng ta, bèn thả xuống, chợt máy động, cộng thêm tiểu công chúa và Long Vũ là đủ tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ, sẽ phá được Thiên đô, nhưng tứ hồn có quy nhất không? Hắn cứ miên man liên tưởng.

Chợt mọi người bị khốn nghe rõ tiếng gầm của U La vương: “Ma Chủ? Ma Chủ! Tên lừa đảo, lại định dùng kế che trời qua biển, không đi lên Thông thiên chi lộ! Được, hôm nay chúng ta quyết tử.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio