Mạc Thiên Liêu hơi hơi nâng tay, một luồng sáng từ trên trời hạ xuống, trực tiếp bổ tới đỉnh đầu Phong Tố.
“Á!” Phong Tố sợ hãi kêu một tiếng, cuống quít né tránh, một luồng sáng còn lại giống như cái vòng, như muốn cắt cô thành hai đoạn. Phong Tố nhanh chóng từ trong đám trâm cài đầy đầu rút ra một cây trâm vàng, nhanh chóng biến lớn, dùng hai đầu ngăn cản vầng sáng không ngừng thắt chặt, thét to một tiếng, đồng thời dứt bỏ cây trâm cùng vầng sáng, còn bản thân thì lắc mình rơi xuống đất, bởi vì rơi xuống quá mau, phải lăn một vòng trên mặt đất.
“Răng rắc” Kim trâm biến lớn bị cắt thành hai nửa.
Phong Tố từ mặt đất bò lên, vỗ vỗ tro bụi trên la quần:“Chậc chậc, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không học được thương hương tiếc ngọc.”
“Ngươi được coi là hương hay là ngọc?” Mạc Thiên Liêu nâng nâng cằm, có nô bộc bay nhanh tiến lên nhặt lấy kim trâm bị chặt thành hai nửa, đưa cho hắn.
“Ai, bảo khí của ta!” Phong Tố dậm chân, vươn tay muốn cướp.
Dưới chân Mạc Thiên Liêu điểm nhẹ, một khối gạch bên dưới nháy mắt biến mất, lửa Đoán Thiên nóng rực ở dưới đất quay cuồng. Trong nháy mắt Phong Tố nhào lại, “kim trâm” dài ba thước kia liền từ trong tay Mạc Thiên Liêu trượt xuống, trực tiếp rơi vào bên trong hỏa lò.
“Đoán Thiên!” Phong Tố nâng tay đánh hắn, bị Mạc Thiên Liêu nghiêng người tránh thoát, thuận đường đẩy cô một phen, như muốn ném cô vào trong lửa Đoán Thiên, Phong Tố sợ tới mức lập tức xoay người trong không trung, liên tục lui lại mấy bước.
“Bà đây chính là ôn hương nhuyễn ngọc!” Phong Tố một tay chống eo, lắc lắc tấm khăn trong tay.
Mạc Thiên Liêu liếc nhìn cô, cảm giác có chút ghê tởm, xoay người liền đi.
Phong Tố cũng không so đo, cùng hắn vào đại điện, dựa vào nhã tòa bên cạnh bảo tọa thượng, bày ra tư thế có chút xinh đẹp, một tay chống cằm, nằm sấp đến trên tay vịn bảo tọa Đoán Thiên:“Ngươi lúc nãy để ta tiến vào, là để tiếp đãi ta như thế đó hả?”
Lúc mới vừa nói chuyện với quản sự kia, thần niệm Phong Tố liền từ cổng lớn truyền tới, Mạc Thiên Liêu cũng không biết là cố ý hay là vô tình, trực tiếp để cô vào tới, vừa vặn bị Phong Tố nhìn thấy một màn hắn chém giết bộ hạ cũ.
“Ta thả ngươi tiến vào, cũng không thả ngươi bay ở trên trời.” Mạc Thiên Liêu mặt không chút thay đổi nói.
Trong Đoán Thiên ma cung không thể phi hành, là chuyện toàn bộ ma đạo đều biết, chỉ vì đại trận hộ sơn này quá mức bá đạo, chỉ cần một thần niệm của Mạc Thiên Liêu, bảo đảm ngươi muốn bị cắt thành bao nhiêu đoạn thì có bấy nhiêu đoạn.
“Ngươi vẫn không niệm tình cũ như vậy.” Phong Tố buông mi, lông mi thật dài ở đáy mắt chiếu ra một bóng ma.
Mạc Thiên Liêu vẫn uống một ngụm rượu, không để ý tới cô.
Không thể không thừa nhận, Phong Tố đích xác là mỹ nhân, không thanh lệ giống như vài nữ tu trong chính đạo, cô tựa như một đoàn liệt hỏa, yêu diễm động nhân, trong ma đạo không biết có bao nhiêu người quý mến cô. Nhưng mà, Mạc Thiên Liêu hiểu rõ bản tính cô, từ trước đến giờ chỉ tán thưởng chứ không động vào, huống chi mỗi ngày đều rửa mắt với gương mặt xinh đẹp có một không hai của Thanh Đồng, lại nhìn này chỉ cảm thấy thương ánh mắt.
“Đừng giở bộ dạng này với ta,” Mạc Thiên Liêu một hơi cạn sạch rượu trong chén,“Nói đi, chuyện gì?”
Phong Tố thấy hắn không mắc bẫy liền bĩu môi, Đoán Thiên một lần nữa sống lại vẫn là cái đức hạnh này, mỗi một bước đều có mục đích. Trước tiên thả cô tiến vào, muốn cảnh cáo cô đừng giống như Xích Tường, tìm người đến thăm dò, may mà cô luôn luôn thức thời, đều không có mang thuộc hạ tiến vào.
“Mấy trăm năm không gặp, ngươi không tính ôn chuyện với ta?” Phong Tố nâng tay, một cây trâm tam nhỏ dài khoảng ba ngón tay từ trong đan điền bay ra, rơi xuống lòng bàn tay. Cây trâm này toàn thân tối đen, tạo hình cực kỳ đơn giản, rơi xuống trong tay nháy mắt biến thành dài gậy dài năm thước.
Toàn bộ cây gậy đen tuyền, cũng không bóng loáng lắm, đầu hơi hơi bẻ cong, vừa vặn có thể cầm. Tay Phong Tố cầm gậy chống dộng xuống đất, phát ra tiếng “Ầm” giòn vang, gậy kia tạo hình hơi cong, nhìn thế nào cũng giống gậy chống mấy lão thái thái hay dùng.
Đây chính là linh khí bản mạng“Ô vân đại phong trâm” của ma tôn Phong Tố, đừng nhìn thứ này thoạt nhìn nhẹ nhàng, kỳ thật nặng như ngàn cân. Phong Tố tuy rằng nhìn mảnh dẻ nhu nhược, kỳ thật sức lớn vô cùng, lúc trước để Đoán Thiên làm cho thời điểm, cô là muốn cây trâm xinh đẹp, dễ lừa các tu sĩ không rõ chân tướng. Kết quả Mạc Thiên Liêu lại làm cây trâm này, nhìn xấu vô cùng, mang trên đầu giữa đống trâm cài hoa lệ nhìn rất là nổi bật, liếc qua liền có thể nhận ra đây là một vũ khí, chỉ đành thu vào trong đan điền.
Mạc Thiên Liêu liếc nhìn linh khí kia:“Nứt?” Quanh thân cây gậy kia, có rất nhiều lỗ hổng nhỏ, bởi vì bản thể hư hao, trận pháp bên trên cũng có chút không ổn.
“Nếu chỉ là nứt ta tìm ngươi làm chi?” Phong Tố rất không tao nhã mà trợn trắng mắt,“Gần đây đại phong trận triển khai không hoàn chỉnh, chỉ bằng nửa uy lực hồi trước, mà ta có chút không khống chế được……” Cô là thủy mộc song linh căn, cây ô vân đại phong trâm này là để Mạc Thiên Liêu làm riêng cho cô, đồng thời dùng hai loại linh lực mộc hỏa, có thể xuất ra một chiêu “Đại phong quy lai” cực lợi hại.
Vài năm trước cãi nhau với Minh Yên, bị hắn thưởng cho một chưởng, trực tiếp đánh nứt gậy chống của cô. Linh khí tầm thường, nếu là nứt, đặt trong đan điền ôn dưỡng chút thời gian liền có thể khôi phục, nhưng cây gậy này của cô lại không được, bởi vì lúc ấy Đoán Thiên đã nói rõ với cô nhưng cô kiên trì muốn tăng thêm vài loại trận pháp cực kỳ tinh xảo, nếu bị hao tổn có khả năng sẽ ảnh hưởng đến uy lực, cần phải đúng lúc tìm hắn mà sửa.
Bởi vì Đoán Thiên chết, cô không tin tà, tìm luyện khí sư khác đến sửa, kết quả càng sửa càng không xong, sửa người mù thành người què, nguyên bản chỉ là không thể thu nhỏ lại, tên này sửa làm sao làm hư luôn đại phong trận, cô tức giận đến một chưởng đánh chết luyện khí sư kia. Giờ này nghe nói Đoán Thiên trở lại, lập tức tìm tới cửa.
“Phế vật nào chạm qua?” Mạc Thiên Liêu nhận lấy xem xem, cười lạnh một tiếng,“Cái này trên cơ bản đã phế rồi, muốn sửa tốt phải nấu lại tạo cái mới, vẫn cái giá lúc trước.”
“Nấu lại?” Phong Tố thở dài, sờ sờ gậy chống, ngược lại dùng đôi mắt đẫm nước nhìn về phía Mạc Thiên Liêu, chậm rãi đến gần trước mặt hắn, nhỏ giọng nói,“Nể tình nhiều năm giao tình như vậy, cho ta một chút lợi ích đi.”
Hai người cách nhau rất gần, bên ngoài nhìn vào giống như đang hôn môi.
Thanh Đồng ngủ no lại đây tìm Mạc Thiên Liêu, ngáp nhỏ một cái, vòng qua cây cột, liền thấy được một màn như vậy.
Y không cố ý thu liễm khí tức, hai người trên bảo tọa đồng thời quay đầu.
Thanh Đồng mặc áo hoa trắng tuyết sắc tay rộng, trên người khoác một tấm áo lụa cá nhám rộng rãi thoải mái, bởi vì vừa tỉnh ngủ, khóe mắt còn mang theo vết hồng đêm qua lưu lại, trực tiếp hóa một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thành mắt hoa đào. Mặt mang hoa đào, nhưng khí chất lại lạnh lùng, làm nền cho dung nhan đẹp đẽ khôn cùng, khiến người hô hấp xem bị kiềm lại.
“Tỉnh ngủ.” Mạc Thiên Liêu tùy tay ném đi cây gậy trong tay, bước nhanh qua, chặn tầm mắt Phong Tố.
Thanh Đồng hơi mím môi, liếc nhìn Phong Tố bên bảo tọa, im lặng không nói.
Mạc Thiên Liêu ôm chặt eo y, thấp giọng dỗ:“Có nơi nào không thoải mái hay không? Bụng có đói hay không?”
Thanh Đồng lại gần, hít ngửi mặt Mạc Thiên Liêu, không có lây dính hơi thở nữ nhân kia, chỉ có một mùi hương thảo mộc nhàn nhạt, lúc này mới đẩy hắn ra, trực tiếp đi đến trên bảo tọa, phất tay áo ngồi xuống.
Nhớ rõ lúc y còn nhỏ, nữ nhân này thường xuyên đến tìm Mạc Thiên Liêu sửa linh khí. Có một lần Mạc Thiên Liêu đi luyện khí, y bởi vì ngủ nên không đi theo cùng, bị nữ nhân này phát hiện.
“Ui, bảo bối nhỏ, sao lại một mình ngủ chỗ này?” Móng tay dài sơn màu đỏ rực, trực tiếp sờ lên. Mèo nhỏ lập tức dựng lông, cho cô một móng vuốt.
Khi đó nữ nhân này cầm ra một túi cá khô ý đồ dụ dỗ y, thế nhưng mèo nhỏ quen ăn cá suối nước lạnh chẳng thèm nể tình chút nào.
“Ây, chờ ta gả cho Đoán Thiên, liền có thể sờ được ngươi,” Phong Tố chống cằm nhìn y,“Ta chưa từng gặp qua yêu thú nhìn đẹp hơn ngươi.”
Mèo con khi ấy chỉ nhớ kỹ “Chờ ta gả cho Đoán Thiên, liền có thể sờ được ngươi ” Những lời này, cũng không biết có thể là do sợ hãi với móng tay màu đỏ rực hay không, mà vẫn lưu lại trong đầu y, không xóa đi được.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng đi qua, cùng mèo nhà mình ngồi chung một chỗ, ho nhẹ một tiếng nói:“Nấu lại tạo lại, không có lợi ích.”
Phong Tố khoát tay:“Được rồi được rồi, ta biết rồi, ngươi nhanh đi sửa đi.” Từ trong vòng tay chứa đồ móc ra túi chứa đồ ném cho Mạc Thiên Liêu, lập tức lại nhìn về phía mỹ nhân lạnh lùng trong trẻo kia.
Từ lúc Thanh Đồng vào phòng này, ánh mắt Phong Tố liền chưa từng rời khỏi Thanh Đồng. Bình sinh cô thích nhất nam tử tuấn mỹ, lúc trước trong ma cung Phong Tố Ma cũng giống như ma cung Đoán Thiên vậy, nơi nơi đều là thiếu niên tuấn mỹ, nhưng vẫn cứ thích qua ma cung Đoán Thiên chơi, cũng là bởi vì bộ dạng Đoán Thiên rất anh tuấn.
Nhưng, vài mỹ nhân gặp qua hồi trước, đều không sánh bằng một phần vạn của người trước mắt.
Mặt Mạc Thiên Liêu lập tức đen lại.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần tình địch thực đáng sợ ]
Sư tôn: Cách chó gỗ của ta xa một chút
Phong Tố: Ngươi để ta sờ sờ ta liền cách xa hắn một chút
Sư tôn:……
Thợ Mộc: (╯° 皿 °)╯ ┻━┻ (lật bàn)