Edit+beta: LQNN
Buổi biểu diễn livehouse vào ban đêm diễn ra rất thành công.
Hiệu ứng của một buổi biểu diễn nhỏ như vậy không tệ hơn hiệu ứng của một lễ hội âm nhạc lớn chút nào. Trong một quán bar kín, dưới ánh sáng mờ tối, ban nhạc biểu diễn trên sân khấu không xa người hâm mộ. Giữa các buổi biểu diễn, cũng có thể tương tác với người hâm mộ dưới khán đài. Bởi vì ít người hơn nên màn biểu diễn cũng tùy tiện hơn, thậm chí cả những yêu cầu của một số fans hâm mộ âm nhạc như hát bài nào, hát thêm bao nhiêu bài, thậm chí là đồng ca, đều có thể đáp ứng được.
Quán bar nhỏ ồn ào, ai cũng có được thứ mình muốn, mùi rượu và ánh đèn hỗn loạn vây quanh đám người trong quán bar, mang đến bầu không khí rạo rực và vui vẻ.
Phần biểu diễn của Vang Bóng Một Thời là ở giữa. Trong suốt màn trình diễn, các fan đã hò hét và hát rất nhiệt tình, kết thúc màn trình diễn là sự tiếc nuối vô bờ bến của fans hâm mộ. Theo yêu cầu của fans hâm mộ âm nhạc, Hạ Khiếu đã hát một bài hát khác. Nhưng chỉ hát thêm một bài nữa, Hạ Khiếu và đám Tề Viễn liền bước xuống sân khấu.
Fans hâm mộ âm nhạc rõ ràng là không hài lòng, nhưng ngay sau đó chủ quán bar thông báo Vang Bóng Một Thời sẽ biểu diễn ở đây vào ngày mai. Giống như một ban nhạc mà mình yêu thích, ngay cả khi xem các buổi biểu diễn của họ trong ba ngày liên tục, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa những màn trình diễn Vang Bóng Một Thời luôn mang lại cảm giác khác biệt so với lần trước.
Họ có nhiều bài hát, phong cách của họ không cố định, chỉ có màn trình diễn đầy mê hoặc của bốn người là nhất quán.
Dưới sự xoa dịu của ông chủ, fans hâm mộ đã bình tĩnh lại và bắt đầu cổ vũ cho ban nhạc tiếp theo. Giữa những tiếng reo hò, ban nhạc tiếp theo bước lên sân khấu và bắt đầu màn trình diễn tiếp theo.
Chương trình hôm nay của Vang Bóng Một Thời tại quán bar đã kết thúc, nhưng chuyến đi tại quán bar vẫn chưa kết thúc. Ban nhạc cũng giao lưu sau buổi biểu diễn. Cho dù đó là một ban nhạc mới gặp hôm nay, hay chủ một quán bar, người phụ trách, , kết thúc buổi biểu diễn có nghĩa là thư giãn, ông chủ đã mở một gian ở một nơi yên tĩnh, các thành viên trong ban nhạc uống rượu và trò chuyện hoặc xem biểu diễn trên khán đài.
Một số ban nhạc đến ngày hôm nay là những ban nhạc mới thành lập. Chủ sở hữu của quán bar này và triết lý kinh doanh của Hoàng Chỉ ít nhiều giống nhau, ngoài việc mời một số ban nhạc nổi tiếng để thỏa mãn những fans hâm mộ âm nhạc, cũng sẽ mang đến những ban nhạc mới.
Những gương mặt của ban nhạc mới rất mới, họ chào nhau sau khi giới thiệu bản thân với một số thành viên của ban nhạc cũ. Dù sao đây là lần đầu tiên gặp nhau, chủ đề không dễ mở rộng. Hầu hết các chủ đề của mọi người đều xoay quanh bài hát của các ban nhạc mới, sự hâm mộ đối với các ban nhạc cũ cũng như đánh giá và thưởng thức bài hát của các ban nhạc hiện đang biểu diễn.
Mặc dù mọi người không quen biết nhau, nhưng cũng không có gì khó xử khi nói về ba chủ đề này. Sau khi quen nhau dần dần, bầu không khí dần trở nên sôi nổi, Tề Viễn và Cát Bang nhanh chóng làm quen với một số người.
Trong số bốn người, Tề Viễn và Cát Bang giao tiếp tốt hơn, Lâm Diệp cũng có thể giải quyết mọi việc, chỉ có Hạ Khiếu là không nói nhiều.
Nhưng mặc dù anh không nói nhiều, có ba đồng đội như vậy bên cạnh sẽ không khiến hình ảnh của anh trở nên quá lạnh lùng, sẽ không bị các nhạc sĩ của ban nhạc mới chỉ trích.
Cứ như vậy, trò chuyện dần trở nên nhộn nhịp với sự tham gia của hết ban nhạc này đến ban nhạc khác, ngoài ra, sau khi một số fans hâm mộ âm nhạc phát hiện ra họ, họ đã mạnh dạn đến tìm các thành viên ban nhạc để ký tên và chụp ảnh.
Trong quán bar nhỏ, đám người hỗn loạn, dường như ngay cả không khí cũng bị phong tỏa.
Sau khi Hạ Khiếu uống một lúc, anh nói với Tề Viễn, đứng dậy rời khỏi quán bar.
...
Quán bar này là quán bar lớn nhất Hải Thành.
Quán bar chiếm một tòa nhà bên bờ biển. Chủ quán bar từng là ca sĩ, có trong tay một số tài sản, sau khi giải nghệ liền đến Hải Thành, trực tiếp mua đất, xây một căn biệt thự bốn tầng.
Biệt thự nằm sát biển, có quầy bar ở tầng một. Các tầng trên đều là tài sản riêng của ông chủ, cũng không đóng cửa. Sau khi Hạ Khiếu rời khỏi quán bar ở tầng một, anh đi dọc theo cầu thang vòng quanh biệt thự đến ban công ở tầng bốn.
Phong cách xây dựng của căn biệt thự này thiên về phong cách châu Âu, vì nó đã được vài năm tuổi, quanh năm tiếp xúc với nắng gió, chủ nhân cố tình không sửa chữa quá nhiều, nó đã có một hương vị khác.
Ban công trên tầng bốn là rất lớn. Nó không hẳn là một ban công, giống một sân thượng hơn. Ngoại trừ căn gác nhỏ có mái che, những nơi khác đều có thể đi lại.
Đương nhiên, cũng có thể nhìn thấy phong cảnh của hòn đảo nhỏ này từ mọi hướng.
Địa thế nơi này vốn cao, lại là tầng thứ tư, cho nên tầm nhìn đã được mở ra rất nhiều. Bây giờ là ban đêm, đứng trên tầng bốn có thể nhìn thấy cảnh đêm của Hải Thành.
So với những thành phố khác, cảnh đêm của Hải Thành có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, không có nhiều ánh đèn rực rỡ như vậy, nhưng có những đường nét mờ ảo của thảm thực vật được ánh đèn chiếu sáng.
Những tán cây khổng lồ, khu rừng tươi tốt, điểm xuyết ánh đèn, giống như bầu trời đầy sao vào ban đêm. Đường ngắm là từ dưới lên trên, còn trên đầu là bầu trời đêm và sao thật sự, như một mái vòm đèn màu treo ngược trên mảnh đất này.
Khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất rất gần, các vì sao dường như ở trong tầm với, rất rõ ràng và tỏa sáng.
Nhìn lên, đó là ranh giới giữa trời và đất.
Ranh giới giữa trời và đất nằm ở biển xa. Đứng trước lan can bằng đá của ban công, xa xa là núi, là bãi biển, biển sâu vô tận.
Biển sâu không đáy dưới bầu trời đêm, giống như một vực thẳm hư vô, chỉ khi ánh đèn của ngọn hải đăng ở phía xa thỉnh thoảng quét qua, vực thẳm này mới có thể trở nên sống động.
Hạ Khiếu đứng trước lan can đá nhìn, gió biển đêm thổi qua má mang theo vài phần mát lạnh, anh rút ra một điếu thuốc châm lửa.
Giữa trời và đất, có một điểm sao khác.
Hạ Khiếu đang hút một điếu thuốc, mùi thuốc lá khiến ý thức của anh rõ ràng hơn trước. Kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, anh nhìn cảnh đêm phía xa, đôi mắt vốn có màu sáng, vì bóng tối mà càng trở nên thâm trầm. Chỉ khi anh rít một hơi thuốc, ánh sáng mới lóe lên trong mắt anh.
Hạ Khiếu hút một nửa điếu thuốc, làn khói lượn quanh má anh. Anh nhìn cảnh đêm ở phía xa, sau khi nhìn một lúc, anh lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh cảnh đêm.
Chụp ảnh xong, Hạ Khiếu cũng không cất điện thoại, hai cánh tay đặt trên lan can đá, bấm WeChat, gửi ảnh cho Đường Miểu.
Đã hơn chín giờ tối, Đường Miểu đã tan làm. Chỉ là Tề Viễn và Cát Bang bận trò chuyện với các thành viên của các ban nhạc khác, không làm ầm ĩ trong nhóm.
Hình ảnh của Hạ Khiếu được gửi đến, WeChat của Đường Miểu nhanh chóng trả lời.
【 Đường Miểu: Cậu chụp sao? 】
Ngón tay Hạ Khiếu chấn động, nhận được tin nhắn trả lời của Đường Miểu. Anh nhìn thấy tin nhắn của Đường Miểu trong khung trò chuyện, gõ một chữ gửi lại.
【 Hạ Khiếu: Phải. 】
Hạ Khiếu gửi xong, Đường Miểu cũng hồi đáp.
【 Đường Miểu: Đẹp quá. 】
Sau khi đánh giá kỹ năng chụp ảnh của Hạ Khiếu, Đường Miểu cũng gửi một biểu tượng cảm xúc giơ ngón tay cái. Gần đây cô trò chuyện rất vui vẻ với đám Tề Viễn trong nhóm, nhận được rất nhiều biểu tượng cảm xúc.
Thấy Đường Miểu trả lời, Hạ Khiếu rũ mi, không trả lời cô.
【 Đường Miểu: Tiết mục hôm nay kết thúc rồi hả? 】
Sau khi anh không trả lời, khung trò chuyện rơi vào một khoảng dừng ngắn. Không lâu sau đó, tin nhắn của Đường Miểu đến.
Cô biết rằng họ sẽ có một buổi biểu diễn trực tiếp tại livehouse tối nay, vì vậy đã hỏi câu hỏi này.
Sau khi Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu gõ một từ trả lời.
【 Hạ Khiếu: Ừm. 】
【 Đường Miểu: Thuận lợi không? 】
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu gõ hai chữ, hồi đáp.
【 Hạ Khiếu: Không tệ. 】
Sau khi Hạ Khiếu gửi xong như vậy, Đường Miểu đã trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc đang cười.
Sau khi Đường Miểu trả lời gói biểu tượng cảm xúc xong, cuộc trò chuyện giữa hai người dường như lại kết thúc như thế này. Hạ Khiếu nhìn biểu tượng cảm xúc cười năng động, hơi mím môi.
Lại một khoảng im lặng ngắn nữa trong khung trò chuyện.
Ngắn ngủi yên lặng không bao lâu, phía trên tên Đường Miểu cho thấy đối phương đang đánh chữ. Quá trình nhập hơi lâu, Hạ Khiếu yên lặng chờ đợi, Đường Miểu gửi đến một tin nhắn mới.
【 Đường Miểu: Tôi đã xem buổi biểu diễn của cậu tại Lễ hội âm nhạc Phổ Thành rồi, fan hâm mộ âm nhạc của các cậu là Giảo Giảo gửi cho tôi, tôi cảm thấy rất hay, cảm giác rất khác với Thanh Thành. 】
Trước đó Đường Miểu đã nhận được lời mời đồng hành từ Giảo Giảo, cô nói cô không đến Phổ Thành, Giảo Giảo nói gửi cho cô một video về Lễ hội âm nhạc Phổ Thành, xác thực đã làm theo những gì mình nói.
Đoạn video cô ấy gửi là màn biểu diễn của Vang Bóng Một Thời, màn biểu diễn này khác với màn biểu diễn của Lễ hội âm nhạc Thanh Thành trước đó.
Các bài hát khác nhau, phong cách khác nhau, và trạng thái khác nhau.
Lại còn có cảm giác mới mẻ.
Hơn nữa...
【 Đường Miểu: Nhưng chỉ đơn thuần xem video, tôi thực sự không cảm giác được sự chấn động như khi ở hiện trường. 】
【 Đường Miểu: Quả nhiên lễ hội âm nhạc vẫn là phải đi tới hiện trường. 】
Đường Miểu cảm giác rất trực tiếp. Bởi vì cô vừa trải nghiệm trực tiếp lễ hội âm nhạc vào ngày hôm trước, lại trải nghiệm lễ hội âm nhạc qua màn hình vào ngày hôm sau.
Cảm giác này nổi bật hơn so với cảm giác xem phim D và D. Một là thông qua màn hình, như thể đang xem một màn trình diễn không liên quan gì đến bạn. Và một bên hoàn toàn được tích hợp, đắm chìm đến mức dường như nó có một sự hòa quyện tâm hồn với ban nhạc.
Đường Miểu gửi xong hai tin nhắn như vậy. Sau khi gửi đi, nhớ đến lễ hội âm nhạc mà Hạ Khiếu và những người khác sẽ tham dự vào ngày mốt. Nghĩ đến đây, cô gõ vài chữ gửi cho Hạ Khiếu.
【 Đường Miểu: Lễ hội âm nhạc ở Hải Thành cố gắng lên. 】
【 Đường Miểu: Chúc các cậu biểu diễn thuận lợi. 】
Trong khung trò chuyện giữa hai người, Đường Miểu gửi bốn tin nhắn liên tiếp. Hạ Khiếu đứng trên ban công, tận hưởng làn gió biển mát lạnh. Thuốc lá giữa các ngón tay anh cũng cháy hết trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi với cô, đốm sáng trong mắt Hạ Khiếu cũng biến mất theo hơi thuốc cháy.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên từng đường nét trên khuôn mặt anh, Hạ Khiếu nhìn vào màn hình, nhưng không có tin nhắn nào từ màn hình phát ra nữa. Vì không có tin nhắn mới gửi đến nên màn hình cũng từ từ tắt theo thời gian.
Ánh sáng từ màn hình hoàn toàn biến mất, Hạ Khiếu cũng biến mất trong màn đêm đen kịt.
...
Lễ hội âm nhạc ở Hải Thành nằm trên một bãi biển kéo dài ra biển ở Hải Thành.
Đây là một không gian rộng mở, chuyên dùng để tổ chức một số hoạt động lớn nhỏ ở Hải Thành. Ngoài lễ hội âm nhạc, một số lễ trao giải điện ảnh và những thứ tương tự đã được tổ chức ở đây trước đây.
Nói tóm lại, nơi này rất lớn, phong cảnh rất đẹp.
Sau khi nghe Vang Bóng Một Thời đến đảo, Hải Thành ngày càng trở nên nhộn nhịp bằng mắt thường. Sự thay đổi này đến từ fans hâm mộ âm nhạc đã đến tham gia Lễ hội âm nhạc Hải Thành.
Thông thường Hải Thành tương đối yên tĩnh vì núi và rừng ẩn một số âm thanh. Nhưng sau khi những fans hâm mộ âm nhạc tham gia lễ hội âm nhạc đến đảo, toàn bộ hòn đảo trở nên ồn ào và sống động bằng mắt thường.
Như mùa đông núi non yên tĩnh, mùa xuân bước vào hương hoa chim hót.
Bốn người Vang Bóng Một Thời cũng đã đi vòng quanh hòn đảo một lần nữa trong vài ngày qua. Không phải bọn họ muốn đi, nguyên nhân chính là Đường Miểu trong nhóm sau khi nói muốn đến Hải Thành, Cát Bang liền ghi tạc chuyện này, trong ba ngày tới, chỉ cần không có việc gì liền đi, cậu ta sẽ cầm theo điện thoại di động đi loạn trên đảo, đồng thời quay video phong cảnh trên đảo gửi cho Đường Miểu.
Ngay cả khi Đường Miểu không đến, đoạn video nhỏ mà Cát Bang gửi cho cô có thể khiến cô ghép thành một bản đồ D của Hải Thành.
Khi Cát Bang ra ngoài để quay, cậu ta sẽ rủ theo ba người còn lại. Môi trường trên đảo rất tốt, ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành rất có ích cho cơ thể và tinh thần.
Ba người còn lại không có bất kỳ phàn nàn gì, thậm chí còn lấy một số đoạn phim đã quay của Cát Bang gửi cho Đường Miểu, sau đó trong nhóm thảo luận sôi nổi.
Nhưng đã ba ngày, tuy không gặp nhau nhưng qua nhóm, mối quan hệ của mọi người dường như thân thiết hơn.
Kiểu quay phim này tiếp tục cho đến ngày diễn ra lễ hội âm nhạc.
Vào ngày diễn ra lễ hội âm nhạc, Cát Bang đã đi chơi với mấy người vào buổi sáng. Nhưng sau khi trở về vào buổi trưa, buổi chiều liền không ra ngoài nữa.
Buổi tối ở lễ hội âm nhạc có biểu diễn, mấy người họp ngắn, họp xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Vào buổi tối, người tổ chức lễ hội âm nhạc đến đón họ, bốn người lên xe và đi đến bãi biển nơi sẽ tổ chức lễ hội âm nhạc.
Đã có rất nhiều người trên bãi biển.
Bãi biển của Hải Thành vốn là một danh lam thắng cảnh ở Hải Thành, phong cảnh rất đẹp. Ngoài ra nhiệt độ chung ở Hải Thành thấp hơn so với các thành phố khác, cho dù đến đây vào buổi chiều, cũng sẽ không cảm thấy nóng bức. Vì vậy, ngay từ hai hoặc ba giờ chiều, fans hâm mộ âm nhạc đã lần lượt kéo đến.
Bây giờ đã được rải rác trên toàn bộ bãi biển.
Ngoài fans hâm mộ âm nhạc, sân khấu cho lễ hội âm nhạc tối nay cũng đã được dựng lên. Vẫn là khung thép tối màu và chắc chắn, màn hình LED cực lớn ở ba mặt, thiết bị âm thanh đắt tiền, thiết bị chiếu sáng rực rỡ, mặt trời vẫn chưa lặn trên bầu trời, bầu không khí náo nhiệt của lễ hội âm nhạc đã bắt đầu thay đổi.
Fans hâm mộ lễ hội đến sớm, các ban nhạc cũng không đến muộn. Sáu giờ chiều, các ban nhạc cũng lần lượt đến nơi dưới sự hộ tống của ban tổ chức.
Đi kèm với lối vào của mỗi ban nhạc là tiếng cổ vũ của fans hâm mộ âm nhạc, và tiếng reo hò lên đến đỉnh điểm khi Vang Bóng Một Thời đi qua lối vào.
"Trời sắp sập luôn rồi."
Mấy người đi vào hậu trường, các thành viên của Tể Nhi Miêu đã đến và cười trêu chọc như vậy một câu. Sau khi họ trêu chọc xong, Tề Viễn nói: "Đúng vậy, chúng tôi vẫn rất nổi tiếng."
"So với chúng tôi vào hậu trường, giống như tiếng mèo kêu vậy." Lị Chân nói.
Thời điểm Tể Nhi Miêu vừa mới tiến vào địa điểm chỉ có một số ít người biết, phong cách của ban nhạc Tể Nhi Miêu quá nhỏ, không có nhiều người hâm mộ, nhưng lại rất gắn bó và trung thành. Trên thực tế, có rất nhiều fans hâm mộ âm nhạc, chỉ cần Tể Nhi Miêu duy trì các buổi biểu diễn cơ bản và duy trì ban nhạc là đủ.
"Các cậu là Tể Nhi Miêu, cho nên fans hâm mộ âm nhạc cũng phải là mèo rồi."
Lý Chân nói xong, Tề Viễn cười nói một câu.
Sau khi mấy người vào hậu trường, họ lấy nhạc cụ và sang một bên điều chỉnh. Đối với những tay trống, về cơ bản chỉ là cầm dùi trống. Tại đây Cát Bang không mang theo dùi trống mà mang theo điện thoại di động, chụp này chụp kia. Lị Chân mỉm cười khi nhìn thấy cách cậu ta quay chụp.
"Gửi cho người thứ năm của các cậu à?"
Tể Nhi Miêu khác với Vang Bóng Một Thời, họ không có buổi biểu diễn livehouse, vì vậy họ mới đến đảo hôm nay. Sau khi ra đảo, mấy người họ đã đi ăn với Vang Bóng Một Thời. Bữa đó ăn ở một nhà hàng hải sản ven biển, Cát Bang không bỏ sót món nào, còn chụp ảnh tất cả cho Đường Miểu, nhân tiện còn nhận xét về hương vị của nhà hàng.
Cũng vào thời điểm đó, Lị Chân nghe Tề Viễn phàn nàn rằng Cát Bang đến đảo và như quay một bộ phim tài liệu cho Đường Miểu.
Liên quan đến Đường Miểu, khi Lị Chân ở Phổ Thành, đã hỏi mấy người Vang Bóng Một Thời, biết cô là hàng xóm nữ của Hạ Khiếu, hơn nữa cũng trong một nhóm với họ.
Khi đó, chỉ nghĩ rằng mọi người thân thiết hơn một chút so với những người quen biết thông thường, nhưng bây giờ có vẻ như Cát Bang thực sự coi Đường Miểu là một thành viên trong ban nhạc.
Lị Chân nói một câu như vậy, Cát Bang, người đang quay phim, nói: "Đúng vậy."
Sau khi nói xong, Cát Bang nói: "Vừa rồi chị đột nhiên nói, giọng nói của chị đã được ghi lại."
"Sao vây? Giọng tôi không nhận ra hả?" Lị Chân cười nói.
"Không có, nói với chị vậy thôi." Cát Bang cười hì hì nói.
Sau khi nghe Cát Bang nói, Lị Chân cũng mỉm cười và không nói gì. Sau khi trò chuyện với Cát Bang, Lị Chân cũng nhìn Hạ Khiếu đang ở một bên. Hạ Khiếu cũng không chỉnh keyboard, mà đang lướt điện thoại, không biết đang nhìn cái gì.
Lị Chân nhìn Hạ Khiếu một lúc, sau đó gọi anh.
"Hạ Khiếu."
Hạ Khiếu nghe được tiếng của cô ấy, ngẩng đầu nhìn.
"Chúng ta biểu diễn chéo chứ?" Lị Chân nói.
Cái gọi là biểu diễn chéo có nghĩa là các thành viên của hai ban nhạc cho nhau mượn các nhạc công từ ban nhạc của họ để biểu diễn trong ban nhạc của nhau. Trên thực tế, loại biểu diễn này khá phổ biến, hơi giống như ngẫu hứng.
Trước đây, Tể Nhi Miêu và Vang Bóng Một Thời thường làm điều này, hiệu quả khá tốt.
Sau khi Lị Chân nói xong, Hạ Khiếu gật đầu.
"Được."
Sau khi Hạ Khiếu đồng ý, Lị Chân cười với anh, nói: "Vậy chúng ta hát cùng..."
Quyết định như vậy, hai ban nhạc gặp nhau và bắt đầu thảo luận về tiết mục của buổi biểu diễn chéo một lúc.
...
Màn trình diễn của Vang Bóng Một Thời và Tể Nhi Miêu được coi là cùng khoảng thời gian, gần như ở giữa lễ hội âm nhạc.
Sau khi màn trình diễn của Tể Nhi Miêu kết thúc, phần tiếp theo đã đến rất nhanh. Phần trình diễn chéo của hai ban nhạc bắt đầu với bài hát cuối cùng do Tể Nhi Miêu thể hiện và kết thúc với bài hát đầu tiên do Vang Bóng Một Thời thể hiện.
Mặc dù là biểu diễn chéo, nhưng cũng không phải xuyên suốt thời gian, chỉ là song ca hợp tác mà thôi. Nhưng chỉ một ca khúc như vậy thôi cũng đủ khuấy động không khí của cả lễ hội âm nhạc.
Phong cách ban nhạc của Tể Nhi Miêu cổ điển hơn, vừa có sự du dương của âm nhạc cổ điển vừa có chút phá cách. Giọng của Lị Chân khi nói thì ngọt ngào nhưng khi hát thì lạnh lùng như một thành đao băng.
Các bài hát của ban nhạc của họ có rất nhiều khoảng trống, có Lị Chân thành xướng. Kỹ thuật biểu diễn kỳ lạ như vậy lộ ra một loại cảm giác kỳ dị kiểu gothic, đồng thời có vẻ rất cao cấp.
Tuy nhiên, so với pop đại chúng đang thịnh hành, heavy metal rock and roll ồn ào hay những bản dân ca sảng khoái dẫn dắt cảm xúc, phong cách này thực sự khiến đa số người nghe không thể tiếp nhận nổi.
Đó là lý do tại sao ban nhạc của Tể Nhi Miêu có vẻ kém nổi tiếng hơn một chút.
Ban nhạc của Tể Nhi Miêu cũng giống như Vang Bóng Một Thời, đã thành lập được sáu năm, tuy không nổi tiếng nhưng ít nhiều cũng thu hút được một số fans hâm mộ âm nhạc. Đặc biệt là Lị Chân, màn trình diễn của cô ấy kỳ cục và có một sức hút khác, fans hâm mộ âm nhạc của họ chỉ thích cảm giác hắc ám này.
Khi Lị Chân biểu diễn, giọng hát của cô ấy giống như một con quái vật biển với chiếc đuôi cá mắc vào bờ biển, vẻ ngoài của cô ấy vốn là một vẻ đẹp hung dữ như vậy, khi cô ấy hát, nó rất phù hợp với biển sâu sau bãi biển, có một vẻ đẹp đặc biệt.
Ngay cả những người không thích phong cách của ban nhạc của họ luôn có thể bị thu hút bởi cô ấy trong bầu không khí này.
Cô ấy giống như một nàng tiên cá dụ người ra biển sâu, chậm rãi, buồn bã, mê hoặc và quyến rũ, khiến mọi người đắm chìm trong tiếng hát của cô ấy.
Màn trình diễn sâu lắng quyến rũ này lên đến đỉnh điểm trong phần bổ sung hấp dẫn của bài hát cuối cùng.
Trong màn trình diễn chéo với Tể Nhi Miêu, cả bốn người trong Vang Bóng Một Thời đều tham gia. Hạ Khiếu phụ trách keyboard, Tề Viễn phụ trách guitar, Lâm Diệp phụ trách bass và Cát Bang phụ trách trống.
Bốn người họ bước vào sân khấu trước thời hạn, ban đầu fans hâm mộ âm nhạc nghĩ rằng Tể Nhi Miêu đã hát xong và họ phát ra tiếng gọi chào mừng cho Vang Bóng Một Thời, nhưng điều họ không ngờ tới là Lị Chân, ca sĩ chính của Tể Nhi Miêu, đã không rời khỏi sân khấu. Cô ấy đứng đó, đợi bốn người bước vào sân khấu, sau khi bốn người bước vào sân khấu, Lị Chân đứng cạnh keyboard của Hạ Khiếu và mỉm cười với anh ở một bên.
Cách trang điểm của cô ấy vẫn khác với cách trang điểm thông thường, hơi khoa trương và lộng lẫy hơn bình thường. Mặc dù trang điểm phóng đại và lộng lẫy nhưng những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thể hiện hoàn hảo lớp trang điểm.
Đứng bên cạnh Hạ Khiếu, cô ấy có một dáng người mảnh khảnh và mềm mại, khi cô ấy nhìn Hạ Khiếu, đôi mắt cô ấy tràn ngập ánh sáng.
Cô cười với Hạ Khiếu, giống như một con quái vật biển quyến rũ con người, hoặc giống như một con quái vật biển bị con người hấp dẫn, cô ấy mỉm cười với Hạ Khiếu. Lúc cô ấy cười, Hạ Khiếu cũng nhìn cô ấy, sau đó Hạ Khiếu quay mặt đi, ngón tay đặt trên bàn phím đen trắng, âm nhạc vang lên, Lị Chân hòa vào bữa tiệc âm nhạc.
Buổi biểu diễn của họ rất thành công.
Hiệu suất chéo là dung hợp hai ban nhạc với nhau. Phong cách ban nhạc khác nhau cũng không dễ dung hợp, nhưng nếu được dung hợp tốt thì có thể phát huy được ưu điểm tương ứng của cả hai ban nhạc, đồng thời có thể tìm thấy một số khía cạnh trong sự va chạm của hai phong cách ban nhạc không hoàn toàn giống nhau.
Loại va chạm này giống như điểm va chạm của một câu chuyện, tức là toàn bộ câu chuyện đều có xung đột và bước ngoặt mạnh mẽ tại nơi này. Hấp dẫn, đồng thời tràn đầy kỳ vọng vào phần tiếp theo, trong khi thưởng thức bữa tiệc nghe nhìn trước mắt, người hâm mộ âm nhạc rất hào hứng với diễn biến tiếp theo.
Lễ hội lên đến đỉnh điểm với màn trình diễn kết hợp giữa Tể Nhi Miêu và Vang Bóng Một Thời.
Tể Nhi Miêu tuy không được ưa chuộng nhưng dường như cũng đã lao vào tầm nhìn của mọi người với Vang Bóng Một Thời, màn trình diễn như là dũng mãnh lao vào tầm nhìn của mọi người.
Người hâm mộ cổ vũ và vỗ tay cho màn trình diễn, trong khi tâm điểm cũng đổ dồn về ca sĩ chính của Tể Nhi Miêu.
"Ca sĩ chính của Tể Nhi Miêu thực sự rất đẹp."
"Giọng hát của cô ấy cũng rất hay."
"Rốt cuộc lai lịch của cô ấy là gì, thế mà cô ấy có thể khiến bốn người kia đệm nhạc cho cô ấy."
"Ba người còn lại thì thôi, Hạ Khiếu thậm chí còn đệm nhạc cho cô ấy, Hạ Khiếu hình như chưa bao giờ đệm nhạc cho các ban nhạc khác, anh ấy là ca sĩ chính của Vang Bóng Một Thời."
"Ca sĩ chính của Tể Nhi Miêu có quan hệ gì với Hạ Khiếu sao?"
"Quan hệ gì?"
"Ha ha còn có thể là quan hệ gì, quan hệ nam nữ chứ gì nữa!"
Các fan âm nhạc đắm chìm trong màn biểu diễn, đồng thời lớn tiếng bàn luận. Cuộc trò chuyện tràn ngập sự yêu thích đối với chương trình và những câu chuyện phiếm về cả hai ban nhạc.
Kiểu trò chuyện này tiếp tục cho đến khi kết thúc màn trình diễn chéo giữa Tể Nhi Miêu và Vang Bóng Một Thời.
Trong buổi biểu diễn chéo với Tể Nhi Miêu, bốn người Vang Bóng Một Thời đệm nhạc với Lị Chân. Chờ đến màn biểu diễn của Vang Bóng Một Thời, đến lượt Lị Chân cầm guitar đệm nhạc cho Vang Bóng Một Thời.
Trong bài hát của Vang Bóng Một Thời, cô ấy dường như đã thay đổi hoàn toàn phong cách của mình, nhảy nhót trên sân khấu, tươi tắn và vui vẻ. Không những thế, cô ấy còn tỏ ra hòa hợp với Hạ Khiếu.
Khi Lị Chân hòa âm cho Hạ Khiếu, cô ấy đã sử dụng giọng nói bình thường của mình. Giọng nói của cô gái ngọt ngào và từ tính, mang theo câu chữ rõ ràng như một nữ chủ bá, trộn lẫn với giọng của Hạ Khiếu, là một loại chấn động khác.
Cảm giác này khiến fans hâm mộ âm nhạc rất phấn khích, ngay cả sau khi Lị Chân và Vang Bóng Một Thời kết thúc bài hát của họ, những người hâm mộ vẫn hét lên "tiếp đi" dưới khán đài.
Nhưng hát tiếp không thể được. Sau khi hát xướng xong, Lị Chân gảy cây đàn ghi ta cho khán giả dưới sân khấu, tiếng đàn ghi ta được truyền qua micrô, Lị Chân mỉm cười, đôi mắt cô ấy sáng lên.
Sau đó, cô ấy vỗ tay với Hạ Khiếu, người bên cạnh cô ấy, rồi bước xuống sân khấu.
Sau khi Lị Chân rời khỏi sân khấu, Tề Viễn ôm cây đàn guitar trong tay đi lên, trên sân khấu ba màn hình lớn bật ra logo Vang Bóng Một Thời, màn biểu diễn của Vang Bóng Một Thời chính thức bắt đầu, fans hâm mộ âm nhạc dưới sân khấu lại rơi vào biển vui sướng.
...
Vang Bóng Một Thời biểu diễn hầu như không cần lo lắng.
Cho dù họ được sắp xếp ở phần mở đầu, ở giữa hay ở cuối, màn trình diễn của họ luôn có thể mang lại hiệu ứng mà ban nhạc muốn mang đến cho toàn bộ lễ hội âm nhạc.
Màn biểu diễn hưng phấn và nhiệt tình của bốn người đã khiến cả lễ hội âm nhạc hoàn toàn phấn khích. Trong bầu không khí năng lượng cao này, Vang Bóng Một Thời xuống sân khấu và ban nhạc heavy metal tiếp theo xuất hiện, bầu không khí được kết nối liền mạch với nhau.
Sau màn biểu diễn, dù đang ở trên bờ biển, nhiều người vẫn toát một thân mồ hôi. Nhưng may mắn thay, không có thiết bị phun nước ở bãi biển, vì vậy không cảm thấy khó chịu lắm.
Dù đổ mồ hôi nhưng cả bốn người vẫn tràn đầy năng lượng và sức mạnh, máu của họ đã được hâm nóng với màn trình diễn vừa rồi. Kết thúc màn biểu diễn, cả bốn người ra khỏi sân khấu.
Bốn người vừa vào đến hậu trường, Lị Chân đã bọc lại đàn ghi ta, đang chơi điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn bọn họ mỉm cười.
"Cùng nhau ăn tối đi." Lị Chân vừa nói vừa đứng lên khỏi hộp đàn, cùng bốn người nói chuyện.
"Xem như cảm ơn." Lị Chân nói.
Lị Chân rất biết ơn bốn người Vang Bóng Một Thời hôm nay đã đệm nhạc cho cô ấy. Tể Nhi Miêu là một ban nhạc không nổi tiếng, trong khi Vang Bóng Một Thời đứng đầu và rất hot. Họ biểu diễn chéo, fans hâm mộ sẽ chú ý đến cô ấy, do đó đối với Tể Nhi Miêu, đây thực sự là một kiểu quảng cáo.
Sau khi Lị Chân nói xong, Tề Viễn đã lấy cây đàn xuống, cười nói: "Cậu nói trông xa lạ chưa kìa."
Tề Viễn tự nhiên hiểu những gì Lị Chân muốn biểu đạt. Nhưng họ là một ban nhạc ra mắt cùng năm, họ đã được hỗ trợ hết mình từ khi còn là ban nhạc nhỏ, mối quan hệ của họ luôn tốt đẹp, nói cảm ơn quả thực rất xa lạ.
Mặc dù họ biết Lị Chân nói xa lạ như vậy, nhưng họ cũng biết nhóm Lị Chân bọn họ thực sự rất cảm kích.
Sau khi Tề Viễn nói xong, Cát Bang nói: "Ăn ở đâu đây? Nhà hàng hải sản buổi trưa kia?"
"Cậu ăn một lần không đủ à?" Lị Chân nhìn cậu ta cười nói.
"Ngon mà." Cát Bang nhún vai nói.
"Nhà hàng đã có người đặt rồi, chính là quán bar mấy ngày trước mọi người biểu diễn, nhà hàng tư nhân của bọn họ rất tốt, lại ở lầu hai, ăn tối xong chúng ta có thể đi lầu một uống rượu." Lị Chân đã sắp xếp hết mọi thứ.
"Được." Lị Chân nói xong, Tề Viễn cười đáp ứng.
Sau khi trả lời xong, Lị Chân mỉm cười nhìn Hạ Khiếu và Lâm Diệp, nói: "Vậy chúng ta đi thôi." Nói xong, họ cùng nhau rời khỏi hậu trường.
...
Trước hậu trường, ban nhạc vẫn biểu diễn, fans hâm mộ vẫn đang phát cuồng.
Phía sau sân khấu, nơi ban nhạc rời đi sau buổi biểu diễn, một số người hâm mộ âm nhạc cũng tập trung xung quanh. Những người hâm mộ âm nhạc này thường đến sau buổi biểu diễn của ban nhạc mà họ yêu thích, khi ban nhạc rời hậu trường và đi ngang qua đây, họ có thể xin chữ ký hoặc chụp ảnh với các nhạc công của ban nhạc.
Nói chung không có nhiều fan hâm mộ âm nhạc đến đây và hầu hết trong số họ là những fan hâm mộ cuồng nhiệt của ban nhạc nếu họ từ bỏ việc xem buổi biểu diễn trước buổi biểu diễn, đến gặp gỡ và chụp ảnh với các thành viên của ban nhạc. Đối với yêu cầu của họ, các thành viên ban nhạc thường không từ chối.
Ngay khi mấy người Vang Bóng Một Thời đi ra, họ đã bị một nhóm người hâm mộ âm nhạc bao vây.
Những người hâm mộ âm nhạc xung quanh đã cầm đồ trên tay và yêu cầu nhạc công ký tên, thậm chí khi nhìn thấy Lị Chân đi cùng họ, họ còn nhét giấy và bút vào tay cô ấy.
Bởi vì Lị Chân đi cùng họ, cô ấy bị những người hâm mộ âm nhạc chen lấn vào giữa, một lúc sau, cô ấy bị chen lấn đến bên cạnh Hạ Khiếu.
Khi Hạ Khiếu bị những người hâm mộ âm nhạc chen lấn vào giữa, anh vẫn đứng yên tại vị trí ban đầu, cúi đầu, nhận lấy giấy bút của họ và ký tên.
Lị Chân đi tới, hai cơ thể va vào nhau, Lị Chân cười nói với những fans hâm mộ âm nhạc đang chen lấn tới: "Đừng chen đừng chen, đều chen lấn thành một cục rồi."
Khi cô ấy nói, Hạ Khiếu cũng nhận thấy cô ấy bị đẩy vào người anh. So với bốn người bọn họ, Lị Chân nhỏ hơn nhiều, bị chen lấn thật sự rất khó chịu.
Sau khi Hạ Khiếu liếc nhìn cô ấy, anh giơ hai tay lên tạo thành một vòng với cô ấy. Sau khi cho cô ấy một chút không gian, cơ thể của Hạ Khiếu lướt qua cô ấy, thay đổi vị trí của cô ấy ở giữa anh và Tề Viễn.
Sau khi Hạ Khiếu làm điều này, Tề Viễn cũng chú ý đến hành động của anh, sau khi Lị Chân ra giữa anh ta và Hạ Khiếu, anh ta cũng tự động sử dụng cơ thể của mình để mở ra một số không gian để Lị Chân không bị chen lấn.
Được bao quanh bởi không gian mà hai người họ mở ra, Lị Chân có vẻ như đang ở trong khu vực an toàn, cô ấy đứng vững ở đó, cảm ơn Tề Viễn, sau đó quay lại nhìn Hạ Khiếu với một nụ cười.
Vốn dĩ động tác vừa rồi của Hạ Khiếu cũng là tùy tiện làm, đổi tư thế này, tốc độ cực nhanh, động tác tinh tế, ngay cả fans âm nhạc xin chữ ký cũng không phát hiện.
Sau khi Lị Chân nói lời cảm ơn với Tề Viễn, cô ấy cũng muốn nói gì đó với Hạ Khiếu. Nhưng khi cô ấy nhìn về phía Hạ Khiếu, lại phát hiện Hạ Khiếu vốn đang cúi đầu ký tên, lại đưa mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Bắt gặp ánh mắt của Hạ Khiếu, Lị Chân theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng anh đang nhìn.
Theo hướng Hạ Khiếu đang nhìn, một cô gái ăn mặc giản dị và thanh lịch với mái tóc đuôi ngựa buộc thấp đang đứng đó. Thật ra cô cũng không ở đâu xa, bởi vì sợ bị chèn ép nên đứng ở vòng ngoài, nơi các fans âm nhạc tụ tập đến Vang Bóng Một Thời.
Hơn nữa mặc dù là vòng ngoài tụ tập fans hâm mộ âm nhạc, nhưng bởi vì quá nhiều fans, thành ra cô cách Vang Bóng Một Thời hơi xa, hơn nữa có quá nhiều người, cho nên cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Đường Miểu vốn tưởng rằng phải đợi bọn họ ký xong rồi mới đi chào hỏi. Không ngờ vừa rồi khi Hạ Khiếu ký tặng, anh đã đổi vị trí với Lị Chân ở giữa, trong lúc đổi vị trí, anh ngẩng đầu lên và thấy cô đang đứng ở vòng ngoài.
Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa đám đông ồn ào của fans hâm mộ âm nhạc.
Xung quanh là tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, và tiếng gió biển thổi trên mặt trăng. Đường Miểu đứng ở một góc yên tĩnh, dùng đôi mắt đen trong sáng nhìn anh.
Lúc anh nhìn sang, Đường Miểu cong mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười.