TrướcSau
Edit+beta: LQNN
Hai người ôm hôn nhau một lúc trong phòng khách.
Hôn một hồi, lại ngắm phong cảnh bên ngoài một lúc, Đường Miểu cũng gần như hoàn toàn tỉnh ngủ. Sau khi tỉnh ngủ, thân thể ấm lên, Hạ Khiếu ôm cô xuống khỏi người, Đường Miểu đứng dậy đi rót một ly nước.
Hai người luẩn quẩn trong phòng khách một lúc, trời cũng đã nhá nhem tối. Trong phòng không bật đèn, có chút tối, nhưng máy tính trên bàn gỗ của Hạ Khiếu vẫn đang mở. Ánh sáng trên màn hình tạo thành một vòng tròn sáng tối nhỏ, Đường Miểu vừa uống nước vừa nhìn màn hình máy tính.
"Anh đang làm gì thế?" Đường Miểu nhìn thấy trên màn hình có bản nhạc các thứ.
"Viết nhạc." Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu đi tới bật đèn, trả lời.
Anh thường mang theo máy tính khi ra ngoài, có cảm hứng sẽ viết ra, có lẽ biên khúc sẽ không dễ dàng như vậy, bởi vì những gì anh thu thập được bây giờ chỉ là tư liệu, không có khuôn khổ chung.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cười nói: "Anh viết được bao nhiêu rồi, em nghe thử xem."
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đi tới, chơi cho cô khúc dạo đầu. Đường Miểu nghe xong, đôi mắt hơi sáng lên.
"Giống như đi trong núi vậy."
"Còn có sương mù mênh mông."
Đường Miểu nghe xong bày tỏ ý kiến. Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu nhìn cô mỉm cười.
"Đến lúc đó sử dụng tần cầm, bầu không khí sẽ mạnh mẽ hơn." Hạ Khiếu nói.
Tần cầm là nhạc khí dây gẩy xuất xứ từ Trung Quốc, nó có tên gọi khác là đàn hoa mai. Khi du nhập vào Việt Nam, đàn có tên gọi là đàn sến, thường dùng trong các dàn nhạc sân khấu tuồng, cải lương, đờn ca tài tử. (Nguồn Wikipedia)
"Tần cầm?" Đường Miểu hỏi.
Sau khi cô hỏi, Hạ Khiếu trực tiếp tìm một đoạn diễn xuất của tần cầm từ thư mục trong thư viện. Thanh âm của tần cầm hơi giống như ocarina, nhưng vang hơn và tinh tế hơn ocarina.
"Nghe hay quá." Đường Miểu nói.
Khi Hạ Khiếu nghe những gì cô nói, anh mỉm cười, đóng thư mục lại.
"Chính anh chơi sao?" Đường Miểu hỏi.
"Ừm." Hạ Khiếu đáp.
"Anh biết nhiều thật." Đường Miểu nói.
Hạ Khiếu nói: "Học hỏi thêm."
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nhìn anh cười cười.
Nhớ khi cô đến lễ hội âm nhạc, fans hâm mộ âm nhạc đã nói về một số ban nhạc. Thuần Tịnh Thủy là một ban nhạc rất lớn và lâu đời, đến lễ hội âm nhạc đều là đến áp chót. Fans hâm mộ rất nhiều. Đồng thời, các fan yêu nhạc cũng cho rằng ngoài một số vấn đề về đạo đức cá nhân, họ còn hay hát đi hát lại mấy bài và chưa từng ra mắt ca khúc mới.
Nhưng Vang Bóng Một Thời thì khác.
Gần như mỗi năm đều có những bài hát mới ra mắt, hơn nữa các bài hát đó ngày càng trưởng thành và nổi tiếng hơn. Những sáng tác của Vang Bóng Một Thời đều thuộc về phía Hạ Khiếu.
Đám Tề Viễn đã giao công việc sáng tác cho Hạ Khiếu, Hạ Khiếu dường như không có ý kiến gì, chỉ phát hành các bài hát mỗi năm.
Nhưng sáng tác các bài hát, đặc biệt là những bài hát hay, không dễ dàng như vậy. Hạ Khiếu phải ra ngoài để thu thập phong tục, học các loại nhạc cụ, lắng nghe các âm thanh khác nhau, chỉ sau đó anh mới có thể tạo ra một bài hát chạy dài toàn bộ Vang Bóng Một Thời.
Hạ Khiếu thực sự là linh hồn của Vang Bóng Một Thời, anh gần như là trụ cột của cả nhóm.
Mà Hạ Khiếu cũng không nói gì, bởi vì đây là chuyện anh thích, làm chuyện mình thích vốn dĩ hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu cười với Hạ Khiếu, hai tay đặt trên bàn gỗ, Hạ Khiếu nhìn nụ cười của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Cô vừa uống nước nóng, bờ môi âm ấm nhưng vẫn mềm mại, có vị ngọt của nước.
"Đói bụng không?" Sau khi Hạ Khiếu hôn một hồi mới hỏi.
"Có chút." Đường Miểu gật đầu.
"Đi ăn chút gì đi." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, giơ tay nhận lấy ly nước trong tay Đường Miểu, đặt lên bàn gỗ bên cạnh.
...
Bất tri bất giác thì hiện tại cũng đã bảy giờ tối. Những dải đèn trong làng ngoài làng lại sáng lên. Chiều nay trời mưa suốt buổi chiều, không khí không còn nhiều sương mù mà khá trong lành sau khi được cơn mưa gột rửa.
Không chỉ không khí, mà cả bầu trời đen kịt cũng rõ ràng hơn trước rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy bóng trăng từ xa.
Sau khi Hạ Khiếu đặt ly nước xuống cho cô, Đường Miểu trở về phòng thay quần áo. Thay quần áo xong, Đường Miểu đi ra, nói với Hạ Khiếu: "Chắc không mưa nữa đâu."
"Trăng lên rồi." Đường Miểu nói.
Kể từ khi họ đến đây ngày hôm qua, bầu trời ở đây u ám, cuối cùng chiều nay trời đã mưa. Bây giờ vẫn còn một số đám mây giống như gạc trên bầu trời, nhưng không còn là khí hậu nữa.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu cũng nhìn ra ban công bên ngoài, đáp ứng.
"Ừm."
"Không cần mang ô." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu cũng không phản đối. Trong thời tiết này, không cần mang theo ô, nhưng sau cơn mưa mùa thu và cái lạnh, vẫn cần mặc thêm quần áo.
Đường Miểu mặc áo khoác trắng quần dài đen, còn Hạ Khiếu vẫn mặc bộ trang phục ban ngày lên núi, cứ như vậy, hai người cùng nhau rời khỏi nhà nghỉ, đi ăn ở nhà hàng của bà chủ kia.
Đến tối vẫn có một số khách vào quán ăn, đặc biệt dùng bữa.
Sau khi hai người đến, bà chủ có chút quá sức nên nhờ người thân ở nhà giúp đỡ. Hạ Khiếu và Đường Miểu không vội, sau khi gọi món liền chờ. Đợi hơn mười phút, bà chủ bưng đồ ăn lên.
Các món hôm nay vẫn là gọi cái gì ăn cái đó. Tuy nhiên, bà chủ dường như nhớ rõ khẩu vị của họ và những gì họ đã ăn, cố gắng tiếp đãi họ mấy món chưa bao giờ ăn.
Lúc bà chủ bưng đồ ăn lên, Đường Miểu cười cảm ơn, sau đó cùng Hạ Khiếu ăn xong trên bàn ăn.
Sau khi ăn xong, như thường lệ phải ra ngoài đi dạo. Thứ nhất để tiêu hóa thức ăn, thứ hai để ngắm cảnh. Nhiệt độ đêm nay xuống thấp, có chút se lạnh của mùa thu, đối với người cả mùa hè khô nóng mà nói, cảm giác này thật dễ chịu.
Ăn xong, cả hai thanh toán tiền rồi chào bà chủ ra về. Trước khi đi, bà chủ hỏi: "Có mang theo ô không?"
Đường Miểu nói: "Không ạ."
Nói xong, Đường Miểu nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, nói: "Hình như sẽ không mưa."
"Ở đây mưa từng đợt, nhìn trời cũng không biết được." Bà chủ nói xong liếc nhìn thời tiết, nói: "Dù sao cũng phải về sớm một chút, đừng để bị ướt, sẽ cảm lạnh đấy."
"Vâng." Đường Miểu cười đáp lại, cảm ơn bà chủ rồi cùng Hạ Khiếu rời đi.
Dù được bà chủ căn dặn trước khi đi nhưng cả hai vẫn không nghĩ trời sẽ mưa. Có điều trong lòng họ vẫn rất coi trọng, trước tiên họ lên cầu đi dạo một vòng, sau khi ngắm nhìn khách du lịch và phong cảnh, họ mới chuẩn bị quay về khách sạn.
Lúc này trời mưa.
Đường Miểu đã từng thấy mưa ở đây. Nói mưa liền mưa, hoàn toàn không cho người ta thời gian phản ứng. Khi trời đổ mưa, Hạ Khiếu cởi áo khoác khoác lên đầu Đường Miểu, sau đó kéo cô băng qua đám đông và màn mưa, chạy về phía khách sạn.
Đầu Đường Miểu còn được áo khoác của Hạ Khiếu trùm lên, con đường phía trước đều bị che lại, cô như bị che kín, được Hạ Khiếu kéo về phía trước.
Mưa rơi tí tách rơi trên người cô, Đường Miểu nhìn xuống đường dưới áo khoác, cúi đầu chạy một hồi, Đường Miểu chui đầu ra khỏi áo khoác.
Hạ Khiếu quay lại nhìn cô.
"Dù sao cũng ướt rồi." Đường Miểu cười nói.
Thực ra cũng không cần phải chật vật như vậy, trời mưa sắp bị ướt, đơn giản cứ để bị ướt.
"Sẽ bị cảm lạnh." Hạ Khiếu nói.
"Tắm nước nóng là được." Đường Miểu nói.
Đường Miểu không để ý lắm những điều này, sau khi cô nói xong, bước chân của Hạ Khiếu cũng chậm lại. Anh cùng Đường Miểu đi trong mưa, nhưng trước khi đi, anh lại khoác áo khoác lên đầu Đường Miểu.
Nó không được che phủ hoàn toàn như trước, nhưng đường viền cổ áo được đặt ở trước trán, ít nhất vẫn có thể che đi một chút.
Mưa thu vẫn quá lạnh.
Đường Miểu bị Hạ Khiếu che kín áo như vậy cũng không từ chối, xuyên qua màn mưa, cô nhìn Hạ Khiếu, cười với anh.
Hai người họ trở về khách sạn trong mưa.
Khi đến nhà trọ, anh chàng ở quầy lễ tân của nhà trọ cũng bị sốc khi thấy hai người họ ướt sũng như thế này. Nói với họ rằng có thể tìm một nơi để trú mưa, sau đó gọi anh ta mang ô đến.
Anh trai nói xong lời này, Đường Miểu cười cảm ơn, nói hai người tự nguyện đội mưa, tắm nước nóng là không sao.
Giống như những khách du lịch đến nơi này, đã thấy rất nhiều loại người. Không ít người thích bị ướt.
Nhưng khi Đường Miểu nói ra lời này, anh trai vẫn có chút kinh ngạc. Bởi vì ngoài Đường Miểu và Hạ Khiếu ra, bất kể nhìn thế nào, Hạ Khiếu có vẻ ngang ngược hơn, Đường Miểu nhìn hiền lành dịu dàng, sẽ nối bước theo.
Không ngờ rằng chơi điên cũng rất điên.
Hoàn toàn khác với khí chất và ngoại hình của cô.
Nhưng anh trai không nói gì, chỉ bảo hai người trở về tắm nước nóng, sau khi Đường Miểu cười với anh ta, liền p cùng Hạ Khiếu đi cầu thang gỗ lên lầu.
...
Đường Miểu và Hạ Khiếu ướt sũng trở về phòng.
Khi rời khỏi phòng, có để lại một ngọn đèn, phòng khách tràn ngập ánh sáng, vì vậy trông không quá tối. Đường Miểu sau khi vào cửa liền cởi áo khoác của Hạ Khiếu.
"Em đi tắm đi." Hạ Khiếu đóng cửa lại, giơ tay bật những ngọn đèn khác trong phòng lên, nói với Đường Miểu một câu.
Nói xong, Hạ Khiếu đi đến ban công và đóng cửa ban công lại.
Khi anh đi ngang qua, Đường Miểu cũng nhìn Hạ Khiếu. Anh cởi áo khoác đưa cho cô, bên trong chỉ có một chiếc áo phông trắng, ướt sũng cả người.
Bờ vai người đàn ông giang rộng, chiếc áo phông trắng ướt sũng dính chặt vào da thịt, khi cánh cửa đóng lại, bả vai sau cánh tay dùng lực, đường nét cơ bắp phía sau chảy xuống dưới ánh đèn, thể hiện cảm quan bừng bừng về cái đẹp.
Đường Miểu nhìn theo bóng lưng Hạ Khiếu, nhất thời không có động tĩnh gì.
Hạ Khiếu đi tới đóng cửa ban công lại, trước khi đóng cửa còn bảo Đường Miểu đi tắm trước. Nhưng sau khi đóng cửa lại, phía sau không có tiếng động, Hạ Khiếu quay đầu nhìn sang, sau đó xoay người lại.
Hạ Khiếu xoay người, vừa xoay người, bóng người trước mắt cũng lọt vào trong mắt Đường Miểu.
Khoảng cách giữa hai người không quá xa, Đường Miểu nhìn bụng và eo Hạ Khiếu dính sát vào áo phông cùng với đường cong cơ bắp dưới lớp áo, ánh mắt khẽ động.
Căn phòng lạnh lẽo, có mùi nước mưa và mùi bùn đất do hai người mang về, Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu, sau khi nhìn một lúc, Đường Miêu ngước mắt lên nhìn anh.
Khi bắt gặp ánh mắt của anh, lông mi Đường Miểu khẽ động, giống như từ trong mộng tỉnh lại.
"Em đi tắm."
Nói xong, Đường Miểu đem áo khoác của Hạ Khiếu đặt ở một bên, vội vàng trở về phòng.
Hạ Khiếu đứng trước cánh cửa đóng chặt trên ban công, nhìn Đường Miểu cúi đầu đi về phòng, khi Đường Miểu vào phòng đóng cửa lại, Hạ Khiếu cũng không lập tức quay đầu lại.
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt của Đường Miểu, nhìn một hồi, giơ tay cởi chiếc áo phông ướt sũng của mình ra.
...
Đường Miểu cầm đồ đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thật ra cô không quá ướt, nhưng Hạ Khiếu lại rất ướt. Nếu cô muốn Hạ Khiếu tắm rửa trước, Hạ Khiếu chắc chắn sẽ không đồng ý, vì vậy Đường Miểu đã đẩy nhanh quá trình tắm rửa. Hai mươi phút sau, tắm rửa sạch sẽ toàn thân và gội đầu, Đường Miểu tắm xong đi ra, một tay giữ tóc, một tay cầm máy sấy tóc.
"Em xong rồi." Đường Miểu nói như vậy với Hạ Khiếu.
Đường Miểu nói xong, liền nghe thấy trong phòng Hạ Khiếu có tiếng đáp lại, sau đó Đường Miểu cắm máy sấy tóc, vừa cắm xong, cửa phòng Hạ Khiếu mở ra, Đường Miểu theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Sau khi nhìn sang, động tác của Đường Miểu đột nhiên dừng lại.
Hạ Khiếu không mặc áo.
Thật vậy, chiếc áo phông của anh đã ướt sũng, lạnh lẽo và khó chịu khi dính vào cơ thể anh, lẽ ra anh nên cởi nó ra từ lâu. Hơn nữa anh còn chưa tắm, thay áo phông mới sẽ bị bẩn nên không mặc là đúng.
Hạ Khiếu cầm lấy đồ tắm trong tay, giơ tay đóng cửa phòng lại. Khi ánh đèn phòng khách chiếu tới cửa phòng, hơi khuất, có chút bóng đổ trên cơ bắp săn chắc nhưng không khoa trương của Hạ Khiếu.
Những đường nét của anh thật đẹp.
Nó không giống kiểu cố tình luyện ra, phóng đại một cách cố ý. Mà là kiểu tự có, mạnh mẽ, mang theo sức co dãn và đường cong tự nhiên.
Đường cong đủ sâu và chi tiết, thậm chí đứng ở đó, Đường Miểu cũng có thể tưởng tượng xuất hiện ra hình dáng phác họa của đường cong này.
Sau khi Hạ Khiếu đóng cửa lại, quay đầu nhìn Đường Miểu, đồng tử của người đàn ông này rất nông, khi nhìn sang thì đồng tử hơi sâu.
Đi đến nửa phòng khách, hai người nhìn nhau, Hạ Khiếu nhìn thẳng ánh mắt Đường Miểu, hơi mím môi, nói.
"Anh đi tắm."
Nói xong, Hạ Khiếu thu hồi ánh mắt, đi vào phòng tắm.
Hạ Khiếu giống như một cơn gió, thổi từ phòng anh vào phòng tắm, sau đó anh bị cô lập trong phòng tắm. Hai mắt Đường Miểu nhìn theo anh, cho đến khi trong phòng tắm có tiếng nước, dưới ánh đèn, mi Đường Miểu chớp chớp, cô mới thu hồi ánh mắt.
Khi hai người trở lại phòng, Hạ Khiếu đã đóng cửa ban công. Cửa ban công đã đóng, khí lạnh bên ngoài cũng bị chặn, cô tắm nước nóng thêm hai mươi phút nữa, căn phòng vốn dĩ rất lạnh đã được sưởi ấm trước khi cô kịp nhận ra.
Cơ thể của Đường Miểu cũng ấm lên theo căn phòng được sưởi ấm.
Nhịp tim trong lòng cô trái phải có chút không ổn định, cùng với tiếng nước từ vòi hoa sen rơi xuống đất đập vào lồng cô.
Phòng khách yên tĩnh, Đường Miểu lắng nghe tiếng vòi hoa sen hòa lẫn với nhịp tim của mình, nghe một hồi, cô hơi mím môi, bật máy sấy tóc lên, càng khiến người nóng hơn.
...
Hạ Khiếu luôn tắm rất nhanh. Mười phút sau, Hạ Khiếu tắm xong ra khỏi phòng tắm. Và khi trở ra, anh đã mặc xong quần áo. Vẫn là bộ đồ thường mặc khi đi ngủ, áo phông đen và quần đùi.
Sau khi tắm xong, anh liếc nhìn Đường Miểu đang ngồi trong phòng khách. Tóc Đường Miểu còn chưa kịp sấy khô, cúi đầu sấy. Tóc cô dày như mực, xõa ngược giữa ghế sô pha, một tay cầm máy sấy tóc, thổi phần chân tóc dọc theo cái gáy lộ ra.
Có thể là cúi đầu quá lâu, cũng có thể là do sơ ý nhấc máy sấy tóc lên, cái cổ trắng nõn của Đường Miểu có chút ửng hồng.
Hạ Khiếu thấy thế, đi tới, đoạt lấy máy sấy tóc từ trong tay Đường Miểu.
Máy sấy tóc trong tay bị đoạt lấy, ý thức Đường Miểu mất tập trung, Hạ Khiếu cầm lấy máy sấy tóc, lướt qua gáy của cô. Anh vừa tắm xong, ngón tay mềm và lạnh. Động tác Đường Miểu theo bản năng co rụt lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Hạ Khiếu cũng cúi đầu nhìn cô, luồn ngón tay vào tóc cô.
Sau khi Hạ Khiếu cầm máy sấy tóc, luồn ngón tay vào tóc cô, Đường Miểu cũng biết anh định làm gì, yên lặng để anh giúp cô sấy tóc.
Tóc của Đường Miểu dài và dày, khi sấy, ngón tay của Hạ Khiếu đè lên tóc cô và rơi xuống chân tóc.
Chỉ trong vài phút, máy sấy tóc đã làm nóng tóc của Đường Miểu và ngón tay của Hạ Khiếu. Sau khi sấy khô hoàn toàn, bàn tay luồn trong tóc của Hạ Khiếu đặt lên má cô.
Những ngón tay mảnh mai và xinh đẹp của anh men theo những đường nét trên khuôn mặt nóng bỏng của cô và đáp xuống cằm cô. Người đàn ông dùng ngón tay nhéo cằm cô, nhẹ nhàng nâng gò má cô lên, Đường Miểu mặc kệ Hạ Khiếu làm gì, ngẩng đầu nhìn anh.
Hạ Khiếu cúi đầu hôn lên.
Nụ hôn giữa hai người tựa hồ bị thứ gì thích, trở nên nóng bỏng, Đường Miểu cảm giác như mình rơi xuống nước ở nơi giao nhau giữa nóng và lạnh. Tay cô vu,ốt ve làn da cổ anh, da anh vẫn mát lạnh nhưng cô nóng như lửa đốt.
"Anh cũng phải sấy tóc đi." Đường Miểu vừa nói vừa luồn tay vào mái tóc lạnh lẽo của Hạ Khiếu.
Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu ngừng hôn cô, đặt máy sấy tóc vào tay cô.
"Sấy cho anh."
Máy sấy tóc rất nóng, Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu cười bật lên, sấy tóc cho Hạ Khiếu.
Vốn dĩ chỉ có một người nóng, nhưng sau khi tóc của Hạ Khiếu được sấy khô, thì nóng đến hai người.
Máy sấy tóc thổi khô nóng mái tóc lành lạnh của Hạ Khiếu, Đường Miểu tắt máy sấy tóc trong tay, tiếng máy sấy tóc cũng im bặt, môi hai người lại hôn nhau.
Phòng khách yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng tim đập nóng bỏng của hai người dính vào nhau.
Ngón tay Đường Miểu vu,ốt ve mái tóc của Hạ Khiếu, hốc mắt vì nụ hôn của Hạ Khiếu mà hơi đỏ lên. Cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của Hạ Khiếu, từng cái một, ngón tay thả lỏng rồi khép lại.
Hạ Khiếu cúi đầu hôn cô, cũng nhìn cô. Hốc mắt đỏ khiến đôi mắt đen của cô trong và sáng hơn. Hạ Khiếu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh trong mắt cô.
"A Khiếu." Trong nụ hôn Đường Miểu khẽ gọi anh.
Sau khi Đường Miểu gọi, Hạ Khiếu không ngừng hôn cô, đáp lại.
"Ừm."
"Em có chuyện muốn nói với anh." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liền cụp mắt xuống nhìn cô. Cô ngước lên nhìn anh, mắt cô lần theo hình dáng của anh, lần theo lông mày của anh, cuối cùng, lại bắt gặp ánh mắt của anh.
"Em nói đi." Nụ hôn của Hạ Khiếu đáp xuống khóe môi cô, nói ra lời này.
Anh nói xong, Đường Miểu nghiêng má hôn anh một cái. Cô khẽ hôn anh, nhướng mi lặng lẽ nhìn anh, nhẹ giọng nói.
"Chúng ta làm chuyện khác không?" Đường Miểu nói.