Ba người một khỉ rốt cục có cái cuộc gặp gỡ định mệnh, Mitsuo và Buubii thì thật là kinh ngạc ra mặt, dẫu là đã được che đến quá nửa nhưng vẫn là thấy hai cậu ta há hốc miệng.
Không chờ Nobita và Sumire giới thiệu, Mitsuo đã nhanh nhẩu hỏi:
“Là cậu hắc bào bí ẩn đây mà? Mà bên cậu là…?”
Sumire đi lên phía trước mà vỗ ngực tự hào tự giới thiệu:
“Xin chào đồng nghiệp! Tớ cũng là siêu nhân đây…”
Nói xong, cô nàng còn nở một nụ cười thân thiện, nhưng coi bộ Mitsuo lại không quan tâm cái nụ cười kia cho lắm, cậu ta một mặt nghi ngờ như không thể nào tin nổi vậy. Thấy vậy Sumire một mặt tức giận mà nói:
“Tớ cũng có đầy đủ bộ đồ siêu nhân đây!”
Nói rồi chỉ chiếc mũ và áo choàng, có cái kiểu như khoa áo mới vậy, Sumire khá là ít bạn, tuy vẫn có Nobita làm bạn nên không đến mức quá cô độc, nhưng không thể không nói cuộc đời của một ngôi sao nổi tiếng từ bé là không dễ, cô gần như không có lấy một người bạn cùng trường, bây giờ gặp một người bạn cùng tuổi tác có cùng chung bí mật là siêu nhân thì cô bé có vẻ muốn tự thể hiện bản thân mong được sự đồng ý, chấp nhận đi, tâm lí trẻ con mà.
Nhưng Mitsuo lại không lĩnh tình, trong suy nghĩ cậu ta thì chữ Superman rõ ràng chỉ con trai, sao lại có thể là con gái được? Nghĩ là nói, Mitsuo:
“Nhưng Superman là danh hiệu cho con trai mà? Con gái ai lại làm siêu nhân?”
Sumire một mặt được vòng, Super man cũng có nghĩa là “anh chàng Siêu phàm”, cũng đâu phải là “cô nàng siêu phàm” đâu, bởi vậy mà cô ttò mò hỏi:
“Thế tớ gọi là gì?”
Mitsuo gãi đầu rồi nói:
“Cứ gọi là… Super ger đi.”
Sumire một mặt chán ghét mà nói:
“Chán òm à.”
Mitsuo lại tiếp tục phát huy ra tài đặt tên của bản thân:
“Nhanh nhất gọi là “Số đi”!”
Sumire nổi đóa lên mà nói:
“Ai lại đánh số thế kia chứ?”
Mitsuo coi bộ đã cạn kiệt ý tưởng mà nói:
“Thế thì gọi là “cô nhóc siêu nhân” vậy!”
Sumire lại không đồng ý:
“Cậu là bêu rếu tớ? Theo tớ thì tên Super woman là hợp nhất!”
Mitsuo và Buubii đều là nghe xong đã ôm bụng ra cười lăn, Nobita bên cạnh quả là không chấp nhận nổi mấy người cứ nói đi xuống, cắt ngang câu chuyện:
“Có cái danh hiệu thôi mà cũng phải cãi nhau? Thì cứ gọi em là Perko đi nhé! Per là chữ sau của Super, Ko là con gái, thế là đủ tây nhật kết hợp chưa?”
Có Nobita vào giảng hòa là mấy người cũng coi như bớt đi xích mích, nhưng vốn còn có chút chút là Fan của Mitsuo, Sumire là trệt để hết hâm mộ. Trước đó nghe nói đến chuyện cậu bé siêu nhân xả thân cứu vớt cả một chiếc máy bay chở khách thì quả thật Sumire có chút hâm mộ, vẽ nên một hình tượng vĩ đại không nề hà sinh tử cứu nguy cho người khác, bây giừ gặp được một mặt khác của Mitsuo thì vỡ mộng.
Nhìn Nobita, Mitsuo bây giờ mới có thời gian nói lời cảm ơn:
“Cậu gì đó ơi, cho tớ cám ơn chuyện lúc tối nhé! Không có cậu tớ thật không biết làm sao nữa.”
Nobita một mặt không quan trọng mà khuất khuất tay nói:
“Chuyện nhỏ ấy mà, chỉ là động động cái tay thôi. Có câu nói thế nào nhỉ? “Khả năng càng lớn, trách nhiệm càng lớn”. Tớ có khả năng cứu giúp thì tớ phải ra tay thôi, trách nhiệm mà.”
Thấy một mặt sùng bái Mitsuo và Buubii, Nobita nuốt câu sau muốn nói vào bụng, chứ thực ra hắn muốn thêm một câu nữa rằng kẻ nói câu đó đã bị chết chỉ vì làm theo cái niềm tin đó á.
Bác của nhện con chắc đã khóc ngất tại nhà WC, tuy nhiên, bằng với trình độ của Sumire bây giờ cũng khó có thứ gì gây thương tổn được cô bé nữa, dẫu sao Nobita đã dạy cho cô chút “khí” thường thức, cùng với Ninjutsu cách vận dụng, khi đeo lên sáo trang siêu nhân thì quả thật cô bé biến thành một pháo đài di động.
Nếu Mitsuo và Buubii chỉ đơn thuần là đưa nắm tay đánh với súng ống, thân thể ngạnh kháng đại pháo, thì Sumire đơn thuần cách xa tít mù khơi có thể cho một chiêu “hỏa độn: Hào hỏa cầu chi thuật” là không khác gì súng đại bác không đối không mà bắn tan mục tiêu.
Dĩ nhiên chỉ dính trong lúc cô nàng đội mũ và đeo áo choàng thôi, chứ nếu như là không đeo thì cô bé cũng là chỉ có thể tạo ra được mồi lửa hơi to tí thôi á, Nobita nhiều khi thấy mà muốn tìm sợi bún thắt cổ tự tử.
“Thế cậu là siêu nhân số sao? Nhưng cậu sao không đội mũ đeo áo choàng vậy?”
Mitsuo tiếp tục làm một hiếu kì bảo bảo, Nobita thì chỉ có thể hốt du được thế nào thì hốt du, lấp liếm:
“Tớ thực ra là siêu cấp Ninja truyền nhân cuối cùng của Nobita thôn, tên hiệu là Hắc ảnh! Tớ được phụng mệnh đến đây để hộ tống truyền nhân của nhà chính mà làng chúng tớ đã thề nguyện trung thành, chính là cô Perko đây.”
Mitsuo là một cậu nhóc chính hiệu, mà đã là trẻ con ai chả có chút mộng mơ, cũng như người Trung Quốc mơ được làm kiếm khách du tẩu thiên hạ, người Nhật Bản thì luôn là ước mơ được làm một Ninja trong truyền thuyết, cướp phú tế bần cái loại đó Ninja.
Nobita nói lên cái dang hào Ninja của bản thân đã làm cho hảo cảm của Mitsuo bạo rạp, mới chút đó đã ôm vai bá cổ mà cùng nhau đi cười cười nói nói, bỏ qua luôn một cô gái và một siêu khỉ nơi đó.
Đi trên đường, cung coi như là đi tuần tra, hai người cảm thấy thật là tri kỉ, Không nói chứ Mitsuo có cực kì nhiều điểm chung với Nobita trước kia, hai người là cùng một loại người, đều mơ mộng viển vông, đều dễ dàng đắc chí, và đặc biệt lười học cùng với học rất kém.
Tuy bây giờ Nobita là không còn đứng cuối lớp như xưa nữa, học tập đối với hắn cũng đã nhẹ nhàng như ăn bát cơm vậy, nhưng nó lại không ngăn được hắn nhớ lại cái thời khó khăn kia, Mitsuo thì như là gặp được bạn kiếp trước mà cứ nói lia lịa coi bộ nếu không có ai cản thì hai tên này sẽ nói đến thiên hoang địa lão mất.
Và cuối cùng thì ông trời vẫn là không chấp nhận được hai tên thổi bức có thể tiếp tục nói chuyện, tại một ngã cua, bỗng một đám nước cống lao đến, Nobita phản ứng nhanh chóng né ra, nhưng Mitsuo thì lại không thể, thế là cu cậu hứng luôn cả một xô nước bẩn.
Hai tên bạn xấu của Mitsuo là Kabao và Sabu một mặt cười giả tạo mà đi đến nói:
“Xin lỗi cậu nhiều nhé siêu nhân. Bọn tớ vệ sinh cống rãnh ấy mà.”
Mải quan tâm đến bộ đồ bẩn, Mitsuo lại không chú ý đến vẻ mặt giả tạo của hai người, Nobita thì đi sau thấy rõ cả, quay qua phía sau Sumire, Nobita hỏi:
“Em có thấy rất nhiều tình tiết đáng nghi của hai người kia không?
Nhưng khi quay lại thì Nobita nhận ra một điều rằng cả Sumire và Buubii đều không có ở, cả hai đã bực mình mà đi đâu mất. Gãi gãi đầu, Nobita cũng không ngờ bản thân chỉ là nói chuyện với một đứa con nít mà có thể nói nhiều như vậy, không thể không nói hai người có qá nhiều điểm giống nhau.
Quay đầu lại thì Nobita đã không còn thấy được cả hai người kia và Mitsuo đâu nữa, thế là Nobita đứng bơ vơ nơi đó giữa trời, có con quạ bay qua kêu quạ quạ… và có ngọn gió thổi viu viu…
…………………………………..
Mitsuo bây giờ đàng vô cùng khó xử, bộ đồ này vừa mới thay, nếu làm bẩn đưa về chắc chắn mẹ sẽ thưởng cho một bài ca giao bất hủ, nhưng nếu mà theo lời hai đứa Kabao và Sabu thì lại không mấy an tâm.
Nhìn hai người, Mitsuo chỉ có thể uy hiếp nói:
“Cấm hai cậu nhìn trộm đấy!”
“Vâng!” Hai người gật đầu cái rụp, nhưng trong ánh mắt lóe lên xảo trá thì lại không giấu được, nhưng ánh mắt của Mitsuo lại không đến mức lão luyện đến vậy, bị hai người lừa vào tròng.
Đến khi Mitsuo đang tắm thì hai người đã nhnh chóng chạy lại chỗ để đồ mà lấy đi mũ và khăn trùm siêu nhân, xong việc còn định lại ngắm mặt thật của Mitsuo nữa chứ. Hoảng lên, Mitsuo không thể làm gì khác đành chui hẳn xuống dưới đáy bồn tắm trốn.
“Hết hơi thì cũng phải trồi lên thôi!” Sabu một mặt đoán chắc mà nói, khi hai người đang chờ Mitsuo nổi lên, Mitsuo cũng thật sự sắp hết chịu nổi thì dị biến xảy ra.
Một ông lão mặc vét đen có tạo hình rất “trí thức” mở cửa nhà tắm ra, Sabu và Kabao nhanh chóng cười rạng rỡ mà nói:
“Thành công rồi ông ạ, chúng cháu nghe ông bày cách làm và đã thành công rồi!”
Thì ra là lão già này chính là kẻ đứng sau giật giây cho hai tên ngốc Sabu và Kabao lừa lấy đi sáo trang siêu nhân, nhưng coi bộ mục đích của lão ta không hề đơn giản. Trả lời hai người lại là một họng súng tối đen, lão già kia khi thấy đã đạt được mục đích thì việc xé rách da mặt là điều bình thường.
Cười cười đen tối, lão mới mở miệng uy hiếp:
“Mau đưa bộ sáo trang siêu nhân kia cho ta!”
Thấy hai tên nhóc đã sợ đến có thể không khống chế được đại tiểu tiện thì lão già kia bản thấy được sự thành tựu. Và dĩ nhiên a, đã là phản diện nhân vật thì có tên nào lại không muốn nói đến cái “âm mưu” của bản thân đâu kia chứ.
Lão này cũng không ngoại lệ, đã lập được kế hoạch hoàn hảo để dụ cho Siêu nhân lọt bẫy, có thể lấy đến sáo trang siêu nhân để thực hiện hoành đồ bá nghiệp, thoát khỏi cái thời kì ấm ức có âm mưu đen tối, khủng khiếp, nhưng không được nói ra…vv…vv…. Tóm lại đôi điều là lão vẫn là mắc bệnh của trùm phản diện, bắt đầu dông dài lên:
“Ta thực chất là nhà khoa học nước ngoài, đến nơi đây để điều tra về siêu nhân! Ta sẽ chế tạo ra hàng loạt mặt nạ và áo choàng như thế này để biến quân đội nước ta thành “vô địch”!”
“Ha ha ha ha…”
Nói xong, lão còn không quên đệm thêm một tràng cười đắc ý. Khi hai đứa trẻ kia đã kinh một thân mồ hôi lạnh, còn Mitsuo thì một mặt tuyệt vọng nghĩ đến hậu quả là bản thân sẽ biến thành động vật thì bỗng một tiếng nói cắt đứt sự tự sướng của lão.
“Lão già a… lão không biết một câu nói gọi là “Phản diện chết do nói nhiều” sao?”
Nghe tiếng nói, lão khoa học gia kia giật mình quay đầu lại hét lên:
“Là ai?”
Trả lời lão là câu nói:
“Thủy độn: Thủy loang đạn!”