Thần Nobita

chương 139: cả nhóm hành trình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Có thật là ca sỹ Sumire sẽ đến không Nobita? Cậu mà nói xạo thì cẩn thận tớ!”

Một mặt lo lắng bồi hồi trước khi gặp thần tượng, Jaian dùng lời nói để bày tỏ sự bối rối hồi hộp của bản thân.

Chứ kể từ khi cậu ta bị Nobita đạy cho biết bông hoa là thế nào hồng, nước biển vì sao lại mặn thì đối với Nobita từ lâu đã bỏ đi cái kiểu nói chuyện đe dọa đấy, dẫu sao cậu ta vẫn là điển hình bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh mà.

Nhưng lo lắng bồi hồi nên Jaian cũng là không cố kị ba bảy hai mốt mà cứ theo thói quen tượng trưng mà khua khua cái nắm đấm lớn ngang cái bát tô của bản thân.

Dĩ nhiên người hồi hộp cũng không riêng gì Jaian, Suneo, Shizuka cũng tương tự như vậy, chẳng qua là không biểu hiện nhưu vậy mạnh bạo thôi.

Còn Doraemon thì…

Nhìn một bên vẫn đang chỉnh chỉnh lí lí Doraemon mà Nobita trực trực đau đầu. Cu cậu kể từ khi được Nobita dùng ngữ khí chắc như đinh đóng cột cam đoan Sumire sẽ đến chơi thì vẫn đang luôn trong trạng thái tràn đầy năng lượng.

Từ hôm qua đến bây giờ, Doraemon đúng nghĩa là một con Robot mà tất bật công tác, nhổ cỏ, quét dọn, dùng khăn trùm thời gian khiến đồ vốn cũ kỹ trong nhà bỗng nhiên sáng lóa lên cả.

Nobita vẫn không tài nào hiểu nổi Doraemon cái kiểu sử dụng bảo bối, ngày thường có thể nóng đến trực le lưỡi nhưng vẫn là không mang bảo bối làm mát ra.

Xem tivi vẫn là chập lên chập xuống cơ mà vẫn không có ý định dùng bảo bối dì cứu vãn tình trạng, đó vẫn là chưa tính đến tranh dành cái tivi cũ kĩ với bố thì Nobita càng không hiểu nổi.

Nobita đã từng có ý định mua chiếc tivi mới, nhưng lại là chạm trúng lòng tự ái của bố Nobi nên vẫn thôi, đành để nguyên như vậy.

Đối với bố Nobi thuyết pháp thì tiền của con là để chăm lo cho cuộc sống của con, bố mẹ đã không thể tự đảm bảo cho bản thân thì đâu thể đarm bảo gia đìng và nuôi dạy con cái?

Tóm lại thành ra Nobita kiếm cả một đống tiền đều chỉ biến thành một chuỗi dãy số trong thẻ ngân hàng, vốn tử trạch Nobita thì lại càng không tìm ra cách thức tiêu tiền, cuối cùng nó vẫn là để yên nơi đó không xê dịch.

Đã như vậy nhưng hôm nay chỉ vì tiếp đón Sumire mà Doraemon lôi hết tất cả bảo bối hữu dụng của bản thân ra chuẩn bị, vẫn là nói Doraemon trọng sắc khinh hữu đâu? Vẫn là nói Doraemon dại thần tượng đâu?

Chỉ có Nobita là biết ngăn tủ của Doraemon ngủ vào mỗi tối thực ra lad dán đầy ảnh của Sumire, Doraemon là một “tử trung Fan” của Sumire a…

Nobita định bụng mở miệng chấn an mọi người một câu thì bỗng nhiên chuông cửa gọi vang lên.

Hôm nay bố mẹ Nobita đều có công việc đi ra ngoài, có trời biết có phải Doraemon táy máy tay chân gì không, chứ bố mẹ sáng sớm đã đưa cho Nobita và Doraemon một khoản tiền bảo là hãy tự lo cho bản thân hôm nay, hai bố mẹ có công chuyện cần xa nhà một hôm, tối muộn mới về.

Thế là Nobita và mấy đứa bạn ngang nhiên mà chuẩn bị chào mừng Sumire nổi tiếng đến chơi ngay tại phòng khách.

Mở ra cánh cửa, Nobita kinh ngạc mà đánh giá Sumire trước mặt.

Sumire là tạo hình một bộ đầm xinh đẹp, mũ rộng vành, khăn quàng cổ và cặp kính râm, tạo hình thuần túy là một bộ “ta là kẻ khả nghi” “hãy chú ý ta đi” cái thể loại kia.

Nhưng tại thấy Nobita thời khắc này thì Sumire rạng rỡ mà nở ra một nụ cười tràn đầy rạng rỡ khiến Nobita thoáng chốc thất thần.

Cơ mà Nobita cũng không phải loại thấy gái xinh là không bước được bước nào hạng người, hắn là loại thấy gái xinh là bước theo bày vẻ đạo mạo hạng người.

Nhanh chóng mang theo Sumire đi vào phòng khách trước sự kinh ngạc của mọi người, Nobita thuần thục mà giới thiệu về Sumire với mọi người, tiện thể giới thiệu mọi người với Sumire, thể hiện ra điệu bộ “rất có mặt mũi” cái từ này một cách tối đa.

Nobita thì đã biên tốt cuộc gặp gỡ tràn đầy tính chất “Cẩu huyết” của các loại kịch truyền hình hắn từng xem.

Nobita biến câu chuyện hắn và Sumire gặp nhau quen biết tràn đầy khúc chiết mà lâm li, đến độ Sumire người trong cuộc này nghe Nobita kể mà như si như say, như nghe kể chuyện ngôn tình vậy.

Nếu có nhà đạo diễn phim nào vô tình nghe được câu chuyện Nobita biên ra thì biết đâu có thể bộc phát đương trường tạo nên bộ phim ăn khách?

Dẫu sao cũng không thể coi thường cái kiến thức bị tẩy lễ qua hàng loạt các tựa phim thế kỉ của Nobita, so sánh với phim và kịch bản của thế kỉ thì tại bây giờ ngành điện ảnh quả thật có thể xách dép.

Kéo xa… tóm lại Nobita cũng chỉ là biên cho có thế thôi, chứ có biên sơ sài hơn nữa, cẩu thả hơn nữa, thậm chí có không biên lời nói dối gì thì chỉ cần Sumire ngồi đây mà cười một tiếng thì Doraemon và Jaian bọn họ đều vứt tất cả mọi thứ quan tâm ra tận chân trời.

Xoay quanh Sumire chơi một vòng như chúng tinh phủng nguyệt, cuối cùng Doraemon bọn người lại gặp phải nan đề “chơi cái gì đây?”

Cũng đúng!

Sumire đối với Nobita cũng không khác gì một cô bạn gái bình thường… ừ thì dẫu có khác thường cũng chỉ là mức độ thân thiết mà thôi, chứ cũng không đến mức độ quá phân biệt.

Nhưng Doraemon mọi người lại khác, đối với các cậu ấy thì Sumire là “thần tượng”, có chữ “thần” là đã tại đẳng cấp khác hẳn rồi.

Dẫu cho “thần tượng” này cũng chỉ là một người bìng thường mà thôi, vẫn là một người bằng xương bằng thịt, vẫn là cần ăn ngủ, nghỉ ngơi như bìng thường, nhưng trong mắt của Doraemon mọi người thì khác hẳn.

Mọi người ăn được thức ăn thì “thần tượng” không thể ăn, bởi thần tượng là “cao cao tại thượng”, là hoàn mĩ.

Ách! Cuối cùng vốn cứ mang bảo bối ra là sẽ chơi vui Doraemon cuối cùng lại tự ti mà không dám mang cái gì ra chơi, nhìn mà Nobita trrực lắc đầu.

“Cậu có nhớ là nhận lời nếu tớ có thể mời được Sumire đến thì sẽ cho tớ mượn một bảo bối để chơi không?”

Nobita lời nói phá vỡ trầm mặc mọi người, Doraemon cũng vui vẻ đá quả bóng trách nhiệm qua cho Nobita mà sảng khoái nói.

“Đương nhiên! Cậu muốn mượn cái gì?”

Sumire cũng một mặt tò mò mà nhìn phía Nobita, cô nàng cũng không biết trong hồ lô Nobita bán thuốc gì, dẫu sao thì Nobita bỗng nhiên mời cô đến nhà Nobita chơi khiến đêm qua cô mất ngủ.

Dẫu sao một người con gái được người con trai mình yêu mời về nhà thì đâu thể ngăn cản được suy nghĩ bay xa kia chứ…

Nhưng cuối cùng chứng minh đó là cô nàng nghĩ nhiều. Nobita chỉ đơn thuần giới thiệu cô với mấy người bạn của anh ta, trong đó còn có một cô bé rất xinh xắn đáng yêu nữa chứ, khiến Sumire có cảm giác nguy cơ bạo rạp.

Nở nụ cười tràn đầy bí hiển, Nobita bắt đầu thả cái nút:

“Tớ muốn mượn bảo bối có thể mang chúng ta cùng nhau đi tham quan được một cái khác thế giới. Mà thế giới tớ muốn tham quan là thế giới phép thuật!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio