Thần Nobita

chương 167: chiến tranh điềm báo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nặng nề lê đôi chân trở về nhà, Nobita vẫn không tìm ra được giải pháp tốt nào để đảm bảo đánh lui quân đoàn người sắt cả, dẫu sao hắn tuy thông minh tài trí cổ kim hiếm thấy, trí châu nắm rõ vạn ý tại thân… cũng chỉ là tự nhận.

Hắn từ trước đến nay vẫn chỉ là một người trẻ tuổi vừa ra ngoài xã hội thanh niên thôi. Hắn có mộng tưởng, có hoài bão, có trí tuệ, nhưng mà dẫu sao hắn vẫn là quá trẻ, lịch duyệt chưa nhiều, lại không nói đến mưu ma chước quỷ.

Nobita cũng từng nghĩ đến hay là bản thân chạy lên cỗ máy thời gian dựa theo nội dung cốt truyện đi về lúc lão nhà khoa học gia chế tạo hai nguyên mẫu Adam và Eva cải tạo lại phần mềm nhưng cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Phải biết Nobita hắn cũng không biết vị trí của hành tinh bọn người máy ở đâu, lại không nói đến đi về quá khứ sửa đổi tương lai.

Nếu dựa theo nội dung cốt truyện thì Nobita thực sự không tin tưởng về sức cuốn hút của bản thân, Nobita bây giờ không phải là một Nobita đầy lòng bác ái, ngốc nghếch, dại gái, tràn đầy kì tích như nguyên tác nữa.

Hắn không thể nào làm những hành động dại gái như Nobita kia để cuối cùng đạt thành sức mạnh cảm tình lay động được trái tim sắt của Lilulu.

Nobita hắn rất tự biết mình, hắn cùng lắm thì có thể cố gắng hết sức đưa mọi việc khống chế trong bàn tay mình, không thể đặt niềm tin về sức cuốn hút của bản thân vào một cô bé người máy vẫn chưa xuất hiện.

Lại càng không nói Nobita hắn thật không dám chắc bản thân có thể nhẫn nhịn không hoàn thủ nếu như cô bé robot Lilulu đó tấn công mình nữa.

Phải biết dựa theo nguyên tác Nobita và Doraemon suýt chết dưới tay cô nàng á… Nobita đặt tay lên ngực tự hỏi và cho ra đáp án là… “Đứa nào đụng vào tao thì xác định!!!”

…………………………………………………….

vọng, càng quạt càng nóng.

“Sao? Cậu không ăn đá bào nữa à?” Nobita có chút buồn bực hỏi, Doraemon mấy ngày nay cứ than vãn nóng nực, cứ ôm cái máy bào đá ăn cả ngày.

Cũng may cậu ấy là robot, không bị đau bụng, chứ bình thường người chắc đã đóng đô tại nhà vệ sinh lâu rồi.

Doraemon cũng kì, bảo bối có đầy túi, ấy vậy mà cứ gặp bao nhiêu chuyện không thoải mái nhưng vẫn là không dùng, Nobita cũng lười nhắc nhở cậu ta về vụ vận dụng hợp lí bảo bối, dẫu sao bảo bối là của Doraemon, lại không phải của hắn.

“Đá bị tớ ăn hết rồi, đá lạnh mới đang làm, vẫn chưa đông lại.” Doraemon hữu khí vô lực nói.

“Không biết đợi cho đến lúc được đá tớ có thể nào bọ chết vì nóng không nữa.”

“Đá lạnh thì thiếu gì, sao cậu không đi mua?” Nobita một mặt mộng bức. Đá lạnh lại không đắt đỏ, bỏ chút tiền có gì đâu mà Doraemon cú khó khăn?

“Hôm nay nóng quá, cửa hàng cũng bán sạch đá rồi.” Doraemon một mặt đưa đám, còn thêm lầm bầm:

“Giá mà đá lạnh không cần làm cũng có nhỉ…”

Bỗng Doraemon bật người dậy hét lên:

“Có! Bắc cực và Nam cực không thiếu nhất là đá lạnh! Ở đó có cả núi băng sông băng…”

Nói là làm, Doraemon nhanh chóng rút ra cửa thần kì hô lên:

“Đi đến Bắc Cực!”

Nói xong, cũng không đợi Nobita nói câu nào, một đầu đâm thẳng vào cánh cửa đi mất tăm.

“Bắc Cực sao…” Nobita mày nhíu chặt lại. Hắn cũng không quên Doraemon trong nguyên tác chính là chạy đến Bắc Cực muốn tránh nóng cuối cùng gặp bão tuyết và còn bị gấu bắc cực truy đuổi nữa, phải nói là xui thấy nhà bà ngoại.

Nhưng quan trọng nhất chính là Bây giờ cũng chính là thời gian vị lính tiên phong đầu tiên của binh đoàn Robot được gửi đến… Nghĩ đến đó Nobita cũng không chần chờ nữa mà một đầu đâm vào cánh cửa thần kì.

………………………………………………………………………………………

Bão tuyết tung bay, nơi đây là một vùng trắng xóa, quanh năm băng thiên tuyết địa, ngày và đêm giao nhau mỗi năm một lần, tức là ban ngày có thời gian kéo dài suốt tháng thời gian, và đêm tối cũng dài tháng.

Nobita đến cũng chính là lúc Bắc Cực đang tại ban ngày, khắp nơi bị bao phủ một màu trắng xóa, gió lạnh mang theo bông tuyết to lớn che khuất chân trời.

Bay lên cao trong thời tiết thế này đối với bất kì ai cũng là một chuyện cực kì nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ bị một cơn gió lốc cuốn bay đi đến nơi đâu.

Nhưng đối với Nobita thì chuyện này hoàn toàn không có chút nào khó khăn cả, với tạo nghệ của hắn trên Ma pháp cũng như siêu năng lực thì đã thật đơn giản có thể giải quyết, vẫn chưa nói đến “khí” của hắn đã tăng đến biên độ chính hắn cũng khó khăn suy đoán.

Khí tức cảm ứng có thể dễ dàng cảm ứng khí tức của sinh vật sống, thậm chí tại trong ngọc rồng thế giới thì sử dụng khí tức cảm ứng còn có thể cảm nhận được robot. Nhưng không biết là do thế giới này Robot không có “khí”, vẫn là cái “đầu não” này không phải là hoàn chỉnh thể, Nobita cảm nhận đi cảm nhận lại vẫn là không tìm thấy cái “đầu não” kia tọa lạc nơi đâu.

Ngược lại Nobita lại có cảm nhận được Doraemon khí tức, cũng là do hai người chung sống với nhau lâu dài nên Nobita đối với Doraemon khí tức khá là mẫn cảm.

Doraemon bây giờ đang rất là chật vật, vừa đi ra cánh cửa thần kì cậu ta đã theo thói quen đeo lên chong chóng tre, ai ngờ vừa bay cách mặt đất chưa đầy ba mét thì gặp một cơn cuồng phong quét qua, đến khi cậu ta “hạ cánh” thì đã lạc mất đường về, và bên cạnh thân còn thêm ra một chú gấu bắc cực đói bụng…

…………………………………………………………………………..

Cứu Doraemon thoát khỏi cái miệng rộng của chú gấu bắc cực đáng yêu, Nobita trên đường bay về cánh cửa thần kì cuối cùng cũng toại nguyện tại một đồi núi tuyết nhỏ thấy một quả cầu tròn tròn có ba lỗ và còn không ngừng kêu Píp…Píp…

“Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu a…”

Vứt ra một câu trung nhị lời kịch, Nobita nhanh chóng lao xuống tiếp cận “quả bóng” kia.

Nhìn trước mắt một quả cầu tròn vo đang không ngừng kêu Píp píp, Doraemon một mặt kinh ngạc quay qua Nobita hỏi:

“Cái này là cái gì? Của cậu hả?”

Nobita cũng một mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm “Bộ não” mà nói:

“Nơi đây không có người khác, chỉ có hai chúng ta ở đây. Quả cầu này dĩ nhiên không thể nào bỗng nhiên mà xuất hiện tại nơi đây, phải là có ai đó để lại đây, hay có thể có ẩn dấu điều gì đó mà chúng ta vẫn chưa biết.”

Hắn cho dù biết được đầu đuôi câu chuyện, nhưng dẫu sao hắn lại không nói ra được lí do biết chuyện của bản thân, nên hắn cũng chỉ có thể nói nửa úp nửa mở.

“Ai đó để nó ở đây sao? Nhưng mà ai lại để một cái máy móc tại nơi Bắc Cực lạnh giá không người thế này?”

Doraemon cũng một mặt nghi hoặc mà nói.

“Đợi đi, có lẽ không cần bao lâu là có thể biết được.” Nobita quay qua Doraemon cười nói.

Hắn cũng nghĩ thông rồi, cho dù kẻ địch có mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng không phải không có lực hoàn thủ, lại chưa nói đến hắn còn có khả năng đoán trước tương lai, ít nhiều cũng giúp ích cho cuộc chiến tranh này.

Không sai! Nobita đã nhận định ngay từ đầu đây là một cuộc chiến tranh!

Khác với cách giải quyết có vấn đề về vận khí như trong nguyên tác, Nobita hắn luôn tự tin về vận khí gây chuyện của bản thân, nhưng nói đến may mắn thì hắn quả thật không có đến một chút xíu lòng tin.

Hắn phải xác định tình trạng xấu nhấtt có thể xảy ra.

Đang khi Nobita một đầu suy nghĩ sâu xa về đối sách thì Doraemon bỗng kêu lên kinh ngạc:

“Nobita! Nhìn kìa! Nhìn trên đỉnh đầu cậu!”

Nobita hồi thần ngẩng đầu nhìn thì bỗng bị giật nảy mình.

Chỉ thấy không khí vốn phẳng lặng, không gian vốn cũng vô cùng bình ổn bỗng nhiên như mặt nước nhộn nhạo, có cảm giác không gian bị biến thành chất lỏng sền sệt, và có vật thể nào đó sử dụng to lớn sức mạnh vạch ra tầng tầng không gian mà xuyên đến nơi đây.

Vật thể kia dần dần hiển lộ ra một góc của bản thân, dẫu cho chỉ là một góc nhỏ, nó cũng đã lớn hơn Nobita và Doraemon đến mấy lần nhiều, cả cái vật thể dần dần hiển lộ hóa thành một bóng ma che khuất ra một vùng bóng râm.

Nobita và Doraemon cũng vội vàng chạy ra khỏi bóng đen, vừa đúng lúc nó cuối cùng thoát ra khỏi cái vùng không gian vặn vẹo và tuân theo lực vạn vật hấp dẫn mà rơi xuống băng nguyên.

Một vật khổng lồ ngang bằng chiếc xe ô tô tải nhỏ rơi xuống từ độ cao hơn mười mét sẽ tạo thành động tĩnh như thế nào?

Cái câu “đất rung núi chuyển” không phải chỉ là câu nói tu từ cho đẹp thôi đâu, cái vật nặng mấy tấn kia rơi xuống núi băng khiến cho Nobita có cảm giác được tòa núi băng bị ép thấp xuống vài mét có hơn, đây là bực gì sức nặng?

Nobita vẫn là biết tên Robot tiên phong này cơ thể vẫn được tính là đứng đầu của quân đoàn Robot, phải biết rằng cả đám quân đoàn Robot khi tấn công Trái Đất xuất hiện phần đa cũng chỉ lớn hơn con người hai ba lần mà thôi, đâu có con nào chỉ một bàn chân đã lớn như chiếc xe tải vậy được.

Không thể phủ nhận rằng để chuẩn bị cho cuộc chiến với Trái Đất thì đám Robot này cũng đã bỏ ra giá cả cao cực kì.

Hai mắt Nobita lóe sáng lóe sáng thầm nghĩ:

“Nhưng cuối cùng thứ vũ khí này vẫn là rơi vào tay ta. Với chiếc gương nhân đôi của Doraemon, có thể sẽ cho đám xâm lược kia nếm mùi bất ngờ cũng không chừng.”

Doraemon nhìn quái vật sắt thép to lớn trước mặt, một mặt kinh ngạc nói:

“Cái gì đây? Tại sao lại bỗng nhiên rơi xuống nơi này?”

Nobita sực tỉnh từ trong suy nghĩ của bản thân, một mặt ngưng trọng mà nói:

“Coi bộ tớ suy đoán có chín phần là thật. Chỉ sợ hắc thủ sau màn đã hiển lộ ra một phần âm mưu to lớn mà không muốn người biết của hắn.”

Thấy Nobita lời nói tràn đầy thần bí, Doraemon ngạc nhiên hỏi:

“Cái gì mà hắc thủ sau màn? Cái gì mà âm mưu thần bí? Cậu đã phát hiện ra cái gì?”

Nobita bắt đầu chậm rãi phân tích:

“Cậu nghĩ sao về tình cảnh vừa nãy? Cái cảnh vật thể được xuyên qua không gian đưa đến nơi đây ấy. Cậu nghĩ Trái Đất hiện tại có thể tạo ra được kĩ thuật này sao?”

Doraemon nghe nói thế cũng tràn đầy ngưng trọng mà nói:

“Quả thật trái đất hiện tại không thể nào có được kĩ thuật này. Nhưng mà cửa hàng thời gian thế kỉ vẫn có dịch vụ chuyển phát nhanh như thế.”

Nobita lại chỉ cái bàn chân Robot mà nói:

“Cậu lại không nhận thấy cái vật kia cũng như quả cầu đó được tạo ra từ hợp kim hoàn toàn không có tại trái đất sao? Lại không nói đến cửa hàng tương lai gửi chuyển phát nhanh tại sao lại gửi đến bắc cực nơi này? Một nơi không một bóng người?”

Doraemon cũng bị Nobita hỏi cho đầu có chút lớn, nhức đầu hỏi lại:

“Vậy ý cậu là…”

Nobita ngữ xuất kinh nhân mà nói:

“Dĩ nhiên tất cả sự việc nơi đây cũng là do một thế lực ngoài hành tinh tạo nên, mà lại gửi đến to lớn máy móc đến trái đất, cùng với gửi đến nơi không có một bóng người Bắc Cực, dĩ nhiên là có không muốn cho người biết âm mưu. Theo tớ đoán không qua chính là một thế lực ngoài hành tinh đang âm mưu xâm lược trái đất.”

Ps: Tác chuyển phòng á. Nên cực độ bận bịu, các bác thông cảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio