Người ta thường nói “đi đêm lắm có ngày gặp ma”,
Hay cũng có người nói “đi bên bờ sông đâu thể không ướt giày”.
Tuy Nobita và mọi người đã cố gắng giữ bí mật nhưng việc một con quái vật khổng lồ có thể sống trong hồ nước công viên vẫn bị đồn miệng mà truyền đi ngày một xa.
Hồ nước trong nhà không tạo ra một hồ nước độc lập mà chỉ là liên tiếp đến mặt nước của một nơi nào đó có nước thôi, mà hiện tại nơi liên kết là hồ nước sau công viên.
Có nghĩa là Pisuke thực ra vẫn sinh hoạt tại trong hồ nước công viên mà thôi.
Không huyền niệm gì khi người ta khiếp sợ phát hiện một bóng đen to lớn lảng vảng không chỉ một lần dưới mặt nước.
Người xưa có câu rất hay: “Tự mình dọa mình”
Hay đúng hơn là con người sợ hãi những điều họ không biết.
Một bóng đen to lớn không nhìn ra hình dạng luôn lởn vởn quanh khu vực sinh sống của bản thân thì người ta đâu thể ngăn lại trí tưởng tượng đã bật nút Start của bản thân.
Nó sẽ là con gì a, sẽ có bao nhiêu hàm răng a, để to như vậy nó sẽ ăn gì a….
Tất cả não động đó sẽ dẫn người ta suy nghĩ đến những quái thú trong phim như Godzilla a, King Kong a,vv..vv
Và đặc điểm chung của chúng là….. ăn thịt!
Thức ăn giữa nơi đô thành này dễ kiếm nhất là…. Con người!
Đơn giản chỉ là não động một người, lây lan cho toàn khu vực khi số người nhìn thấy bóng đen càng gia tăng.
Từ tin đồn dần dần biến thành khủng hoảng và lan đến tận truyền thông.
Đến khi Nobita nhìn thấy tivi đưa tin về sự kiện chuẩn bị lặn xuống tìm hiểu của các nhà khoa học thì đã không có quá nhiều thời gian cho hắn xoay sở.
“Doraemon! Cậu biết tin gì chưa?”
Xô mạnh cánh cửa, Nobita hộc tốc chạy vào phòng thì không thấy Doraemon ở trong phòng.
Xoay người định bụng đi tìm Doraemon thì bỗng thấy cạnh cửa không gian xuất hiện vặn vẹo.
Phản ứng theo bản năng đặt tay lại vào bên túi, nơi đó có chứa bộ đồ Pacman,
Nobita nhíu hai đầu lông mày lại thành hình chữ xuyên nhìn một màn diễn ra như quen thuộc mà kiếp trước từng xem.
“Chào cậu bé! Nghe ta hỏi đây, có phải chú mày đang nuôi giữ một con khủng long cổ dài?”
Một tên mũi lõ mặc một bộ đồ bó màu đen bỗng nhiên bước ra, không đợi Nobita nói câu gì đã mở miệng nói.
“Ngươi là ai? Ngươi nói gì ta không hiểu…”
Nobita vừa nói vừa bất định suy nghĩ mình có nên cho tên này một phát bất ngờ.
Nhưng tên này cũng chỉ là một tên tay sai thôi, có xử lí hắn cũng không giải quyết được vấn đề, con mắt nhìn chằm chằm về phía Pisuke vẫn không bị trừ khử,chúng chỉ cần đợi mình rời xa Pisuke là có thể ung dung bắt nó.
“Không thể manh động được!”
Nhận định rõ ràng Nobita buông tay khỏi túi quần.
Tên áo đen vẫn vô tư nói tiếp với cái giọng cao cao tại thượng mà không biết thằng bé mà hắn khinh thường có thể cho hắn đi chầu điện diêm vương từ lúc nãy.
Vô tri thật là đáng sợ a… mà cũng vạn hạnh!
“Đừng có giả vờ. Ta đã theo dõi chú mày, và đã biết cả rồi!”
“Nào, hãy trao pisuke cho ta, ta sẽ cho chú em tiền ăn bánh!”
Vẫn một giọng điệu cần ăn đòn, tên mũi lõ quần bó tiếp tục con đường thách thức phán quan của bản thân.
Ngón trỏ tay Nobita giật giật, hắn hối hận rồi.
Nếu biết tên áo đen miệng tiện thế này thì vừa mới xuất hiện tên áo đen hắn đã cho luôn một quyền với sức mạnh nhân cho nó đi mà tiện với phán quan.
Mà hình như bây giờ vẫn còn chưa muộn a.
Ngo ngoe muốn động Nobita đưa tay lại bên túi nắm một góc mũ Pacman bỗng con mắt điện tử trôi lơ lửng bên đầu tên áo đen kêu lên Pip! Pip!
Mặt tên áo đen bỗng biến sắc, ừ chính xác thì hắn chỉ lộ ra có cái mũi lõ nên phải nói là mũi tên áo đen bỗng nhiên biến sắc.
Nhả một câu ngoan thoại:
“Ta có việc gấp phải đi ngay… hãy suy nghĩ kĩ lời đề nghị của ta đi.”
Rồi chuồn thẳng.
Dắt lại cái mũ đã kéo ra hơn nửa, Nobita lầm bầm:
“Ba lần bảy lượt thoát khỏi tay diêm vương đại lão gia, chẳng lẽ tên này kiếp trước là con ông cháu cha nào phía âm tào địa phủ? Áo đen? A! chẳng lẽ hắc vô thường a?”
Nhổ nước bọt một câu, Nobita tiếp tục quay đầu đi tìm Doraemon đi, dù sao là chính sự quan hệ đến mạng sống của Pisuke, Nobita không thể qua loa.
Chạy ra khỏi nhà Nobita vội vàng chạy đến phương hướng hay tụ tập của đám bạn,
Bãi đất trống, bãi đất thần kì chứng kiến bao sự kiện kinh thiên động địa.
Chạy đến nơi Nobita vừa thấy Shizuka cũng hổn hển chạy tới, bên cạnh còn có Suneo và Jaian cũng một mặt lo lắng chạy đến theo.
“Cậu biết rồi à?”
“Các cậu cũng biết rồi à?”
Gần như đồng thời cả đám đồng thanh hỏi.
“Không thể chờ lâu được, mau đi tìm Doraemon thôi, tính mạng Pisuke đang nghìn cân treo sợi tóc.”
Shizuka một mặt lo lắng nói.
Cả đám cùng nhau chạy đi tìm Doraemon thì thấy tên “trọng sắc khinh bạn” kia đang trên mái nhà “Meo mẻo mèo meo” với Mimi của hắn đi.
“Doraemon! Doraemon!”
Nghe tiếng kêu, đang đắm chìm trong tình yêu Doraemon mới giật mình nhận ra.
Meo meo mấy tiếng chào tạm biệt người yêu nhỏ bé của bản thân rồi gắn chong chóng tre bay xuống, Doraemon vô tình không biết vung thức ăn cho chó cho bao nhiêu đứa trẻ FA.
Dĩ nhiên kẻ nếm được vị của thứ đó chỉ độc mỗi Nobita mà thôi, Nobita hắn cũng không biết đây là hạnh phúc vẫn là bất hạnh nữa, chắc là bất hạnh nhiều hơn một chút đi.
“Mấy cậu có chuyện gì vậy? Tìm tớ có chuyện gì sao?”
Ngập tràn trong yêu đương Doraemon chả biết thông tin thời sự là gì, vẫn thắc mắc tại sao mọi người lại kéo nhau đến tìm bản thân.
“Cái gì? Chuện khi nào? Nhanh! Nhanh! Mau về nhà mang Pisuke trở lại thời tiền sử thôi!”
Sau khi nghe kể rõ ràng Doraemon hoảng lên, thúc dục mọi người nhanh về nhà Nobita giải quyết vấn đề.
Phải biết là lũ trẻ thì thôi chứ Doraemon nếu tham gia vào quá trình khiến toàn thế giới phát hiện Pisuke, gây thay đổi lịch sử mang tính toàn cầu thì Doraemon sẽ bị cảnh sát thời gian mời đi uống trà a.
Ừ, cho dù thực sự Doraemon có làm thay đổi lịch sử mấy lần đi nữa cũng chả có ma nào đến mời uống trà cả.
Thế là cả đám hộc tốc chạy về nhà Nobita chui vào nhà giấy treo tường.
“Pisuke! Pisuke!”
Nobita gọi chỉ trong chốc lát một cái đầu to lớn nhô lên mặt nước.
“Pi…ót…”
Pisuke có vẻ khá là hoảng sợ. chắc vì gần đây bè lũ săn tin tấp nập hội tụ lại phía hồ nước công viên mà.
“Ngoan, đừng sợ. Tao sẽ cho mày trở lại nơi mày đáng thuộc về…”
An ủi Pisuke, Nobita quay sang Doraemon nói:
“Doraemon, cho tớ mượn đèn pin thu nhỏ với!”
Nhận đèn từ Doraemon, Nobita chiếu thẳng về phía Pisuke.
Mắt thường có thể thấy Pisuke nhỏ dần, nhỏ dần rồi đến không khác gì lúc vừa ấp nở ra.
Cho Pisuke vào cái giỏ đã chuẩn bị từ trước Nobita đứng dậy nói.
“Đi thôi!”
“Tớ nữa!” cả ba người Shizuka, Suneo và Jaian cùng nói.
“Nhưng cỗ máy thời gian nếu chở cả năm người sẽ quá tải mất.”
Doraemon lo lắng nói. Phải biết khi thiết kế cỗ máy này người ta chỉ định để một người đi thôi a.
“Mặc kệ! Bọn tớ muốn cùng đi tiễn Pisuke!”
“Bọn tớ cũng có công nuôi Pisuke chứ lị!”
Suneo ngôn từ xác đáng, Doraemon thế mà tạm thời không phản bác được.
Thế là cả bọn trèo lên cỗ máy thời gian bước lên hành trình mạo hiểm đầy kích thích của họ.
ps: vì cố gắng viết nhiều lên nên việc sai lỗi chính tả là không thể tránh khỏi,
tác không có thời giờ sửa lỗi, mong các độc giả du di cho. xin cảm ơn!