Qua đi một lát Nobita mới có thể bình tĩnh lại để chào hỏi được cô bé một cách đường hoàng.
Cô bé cũng có cảm nhận ban đầu đối với Nobita khá tốt, Nobita trong mắt cô bé có lẽ là con cái trong một gia đình khá giả, chưa phải động tay chân làm việc gì vì tay thậm chí không có vết chai, cầm theo một thanh kiếm làm cảnh không được khai phong, thậm chí tay không có vết cắt của người luyện kiếm.
Tổng hợp lại với bộ dạng đói lả của Nobita khi cô gặp làm cô liên tưởng đến một thư sinh tay trói gà không chặt nhưng lại nông nổi đòi tự lập xách kiếm thiên nhai và bị chết đói dọc đường do không biết kiếm ăn.
Nhưng Nobita trong cảm nhận của cô bé có lẽ là người tốt, tuy hơi ngố ngố nhưng lại khiến người an tâm.
Nếu Nobita biết độc tâm thuật chắc tâm muốn chết đều có, anh đường đường đại danh đỉnh đỉnh “Kiếm Thần”, soái không biên giới mà lại bị đánh giá là “Ngố ngố nhưng khiến người an tâm” sao???
Nói chuyện với nhau Nobita nghe nàng kể rằng nàng là con gái độc nhất của gia đình kiếm củi, bố mẹ mất sớm chỉ để lại mỗi nàng, không thân thích nên nàng chỉ có thể sống tiết kiệm bằng số tiền dành dụm tích cóp của hai người quá cố, đến nay cũng hết cả rồi.
Bát cháo Nobita vừa húp cũng là phần lương thực cuối cùng trong ngôi nhà này, biết thế Nobita lại hơi lúng túng, thì ra vì giúp bản thân mà nàng lại hi sinh nhiều như vậy.
Nhưng về việc nàng là con nông dân thì Nobita một chữ không tin, tay của nàng một vết chai còn chả có, quần áo của nàng cũ là cũ một điểm nhưng sạch sẽ hơn nhiều một đứa trẻ con nông dân có thể giữ gìn được, nhưng người ai cũng có bí mật, Nobita cũng không hỏi sâu điều tra rõ làm gì, chỉ biết nàng đã cứu hắn, hắn phải bảo vệ nàng thế thôi.
Nobita mới không thừa nhận vì nàng đẹp nên nàng mới có đặc quyền đâu đấy, chỉ là báo ân, báo ân a…
Nàng là ChaCha hay còn có thể hiểu là Trà Trà, nàng hiền thục, dịu dàng như con nhà gia giáo, thiện lương đến con kiến cũng không nhẫn tâm giết hại, thiện lương của nàng khiến tâm hồn Nobita tan chảy, hắn nguyện bảo vệ nàng một đời này.
Nobita giới thiệu bản thân là một kiếm khách lang bạt khắp xứ, nhưng nhìn ánh mắt cười thành hình trăng rằm của nàng hắn biết nàng chả tin, nhưng nàng cũng không tra hỏi rặt ròi, hai người như hiểu ý mà cùng không tìm hiểu quá mức về nhau.
Ban ngày Nobita lên rừng kiếm củi, việc bẻ ngang thân cây đường kính vài ba chục xenti đối với nobita chỉ là chút lòng thành, mang nhiều bó củi về túp lều tranh rồi Nobita chẻ củi ra ngăn ngăn nắp nắp, sau đó mang lên thị trấn gần đó bán cho phú hộ rồi đổi gạo về, ban đầu thì có chút bị chèn ép, nhưng sau khi Nobita “thân mật” khoe một chút bản thân cơ bắp thì bọn phú hộ đành phục nhuyễn.
Cuộc sống của hai người cũng khá phong phú, Chacha cũng có cái nhìn khác với Nobita, từ một công tử bột tay trói gà không chặt thành công tử nhưng có khí phách có đảm lược.
Đêm về hai người quây quần bên bếp lửa ăn cơm, thức ăn là Nobita đi đổi về cùng săn bắt chút động vật nhỏ, nhìn cũng đầy đủ thịt rau, Chacha vốn ban đầu không nấu ăn được nhưng được Nobita an ủi động viên nhiều cùng bày dạy thì nay đã có thể nấu ăn không kém cạnh Nobita chút nào, coi bộ thiên phú không tệ.
Nobita vui vẻ sống cuộc sống điền viên mà như quên bẵng bản thân là người ở tương lai vậy, chỉ mỗi đêm đi ngủ từng luồng “khí” dâng lên mỗi ngày một mạnh mới làm Nobita nhớ đi phần nào bản thân.
Buổi tối của thời quá khứ là tẻ nhạt, không có giải trí, không có điện thoại, thường thường làm một ngày việc mệt mỏi người thời kì này đi ngủ rất sớm.
Nhưng đã qua tám giờ nhưng căn lều nhỏ vẫn chưa tắt ánh lửa, ánh lửa bập bùng tí tách chiếu hình bóng của hai người đang tựa vai vào nhau.
“Và cuối cùng nàng tiên cá tan thành bong bóng hòa vào biển cả, biển cả cũng như đang khóc cho mối tình đơn phương đầy đau khổ ấy…”
Kể xong câu chuyện của “nàng tiên cá”, Nobita bỗng cảm thấy Chacha là lạ, cúi đầu xuống thì bỗng thấy cô ấy đang khóc thút thít.
“Ấy! Chacha-chan, em đừng khóc, là anh sai, anh sai mà… em khóc vậy anh biết làm sao???”
Nobita luống cuống tay chân lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt mĩ miều, nàng khóc như lê hoa đái vũ, đến cuối cùng còn bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn mà khóc như mưa.
“Reii-kun… chàng có như người hoàng tử trong kia không? Chàng sẽ bỏ rơi Chacha sao? Hu hu..”
Vừa khóc vừa lên tiếng nấc Chacha vừa nói, Nobita cười khổ thì ra mình kể chuyện khiến nàng tức cảnh sinh tình a.
Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mà Nobita và Chacha vốn đã có cái nhìn, cảm quan về nhau khá tốt, lại có cả quãng thời gian nương tựa nhau mà sống, không sinh tình cảm khác thì Nobita chắc là Liễu Hạ Huệ còn Chacha phải là Thị Kính a.
Nobita cũng khá xoắn xuýt việc tình cảm bản thân dành cho nàng và cho Shizuka, thậm chí là cho Non-chan nữa…. Thằng ôn này thế mà trước trước sau sau gieo vạ ba cô gái rồi a…. Họ mà đều biết chắc hắn bị xé xác a.
Nhưng sau ngày ngày chung nhà, chung giường… Khoan khoan đừng nghĩ bậy nha, túp lều chỉ có một chiếc giường rơm mà thôi, Nobita chỉ “đành” phải chung giường với nàng thôi.
Nobita mới đánh chết cũng không nhận bản thân giả vờ bệnh không thể nằm trên mặt đất mà mặt dày mày dạn trườn lên nằm cùng giường với Chacha đâu.
Ban đầu thì Chacha cũng ngượng ngùng, nhưng về sau nàng như thích ứng vậy, cũng không đá đít con dê xồm đó trườn lên ngủ chung cùng nàng nữa.
Ban đầu còn phân ranh giới, nhưng qua nhiều lần Nobita đêm nằm “không may” trở tay trở chân xem Chacha làm gối ôm mà ôm vào lồng ngực thì ranh giới đó chỉ là trên lí thuyết thôi a.
Mấy ngày này là mấy ngày Nobita cảm giác sung sướng nhất, hai người như là thần tiên quyến lữ vậy, cùng nhau ăn, cùng nhau nô đùa, quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
An ủi cô nàng đang như mít ướt trong lồng ngực, Nobita cười trêu:
“Cô mèo mít ướt, khóc làm mặt mũi tèm lem sẽ không xinh đẹp nữa đâu!”
Bị nói như vậy Chacha vội vội vàng vàng ngồi dậy lau đi nước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng lên, quả nhiên bảo vệ và yêu thích cái đẹp là thiên tính phụ nữ a.
“Được rồi! Kể chuyện buồn làm Chacha khóc là anh sai, để anh kể chuyện vui cho em nghe nhé.”
Nobita bắt đầu kiếm câu chuyện mới để làm cô bé vui, còn nhỏ là phải luôn vui cười không phải sao? Để thứ không vui anh đến gánh a..
“Ưm, Reii-kun kể chuyện vui đi, Chacha không thích nghe chuyện buồn…”
Chacha nhõng nhẽo làm xương Nobita như xốp giòn ra, cả người như tan chảy, đúng là mĩ nhân anh hùng mộ a… Tự nhận là anh hùng Nobita mặt không đỏ tim không đập nhanh hơn một nhịp, để luyện ra được da mặt đao thương bất nhập này cũng khiến Nobita bỏ không thiếu công sức a….
“Đó là chuyện về Nàng Lọ Lem… Ngày xưa, ở một vương quốc nọ….”
Sáng sớm tinh mơ, ánh bình minh chiếu qua khe cửa rọi vào khuôn mặt khiến Nobita tỉnh lại, nhìn đang co rúc trong lồng ngực mình như chú chó nhỏ Chacha, Nobita cảm thấy hôm nay lại thật tươi sáng a.
Nếu có độc giả nào nghĩ về đen tối chiều hướng thì hãy trở lại đường ngay nhá, Phật nói “quay đầu lại là bờ” a, Nobita là đứa trẻ mười tuổi a, Chacha mới chỉ chín tuổi á, nếu mọi người nghĩ hai đứa trẻ con đêm về có thể làm việc gì không thể miêu tả thì Nobita biểu thị: “Xin lỗi! Độc giả nghĩ nhiều! Nobita ớt còn non và xanh lắm a.”
Kéo xa… Thấy vẫn đang ngủ ngon Chacha, lại nghĩ đến gạo lẫn thức ăn vẫn còn nhiều trong vại, Nobita thư thả chuyển một tư thế thoải mái hơn ngắm Chacha đi, quả là ngắm hoài không chán mà.
“Ưmmm…”
Chacha mở mắt ra, đập vào mặt là khôn mặt quen thuộc, cương nghị của Nobita khiến Chacha mặt bỗng đỏ bừng lên, mắt đã mở ra lại cấp tốc nhắm lại, đôi mi run run thể hiện ra tâm tình nàng là không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Nhìn động tác đáng yêu của nàng, Nobita thật không cầm lòng được và thế là…
“Ngô…Ưmmm.. Reii-kun…”
Bị chiếm lĩnh đôi môi nhỏ nhắn, tâm hồn Chacha như muốn nhảy ra khỏi ngực, chỉ có thể nhắm mắt lại bị động tiếp thu.
Nobita chỉ là một tên FA hai kiếp a, biết thế nào là hôn kiểu Pháp hay hôn kiểu Hàn đâu, chỉ hôn một hồi khi cảm thấy đủ là buông ra.
Thấy tên dê xồm không có động tác gì nữa mắt hạnh của Chacha mới ngập ngừng mở ra.
“Sớm! Chacha-chan.”
Nobita cười rạng rỡ chào buổi sáng với Chacha.
“Sớm… Reii-kun..”
Tiếng đáp lại của Chacha lí nhí nếu không phải đã luyện “khí” được kha khá cùng với ngũ giác vốn tốt hơn nhiều người thường thì Nobita cũng chẳng thể nghe được.
“Chacha-chan nói lại anh nghe với, em nói nhỏ quá đi..”
Trêu đùa Chacha, Nobita ghé sát mặt lại bên miệng nhỏ của nàng, không giống muốn nghe nói, ngược lại thấy giống như đợi thơm vào má vậy.
“Reii-kun đáng ghét….”
Đỏ bừng mặt đẩy Nobita ra, Chacha chạy như bị ma đuổi đi rửa mặt đi, nhìn bóng dáng lật đật của nàng Nobita phía sau cười ha hả.
Cả ngày Nobita cùng Chacha đi câu câu cá a, đi tắm sông uyên ương a, lên rừng hái rau dại a, thật là thích ý.
Như ông cha ta có câu “Ngày vui ngắn chẳng tày gang”, khi vui vẻ tháng ngày người ta cảm thấy là ngắn ngủi, Nobita cảm thấy mới chỉ một thời gian ngắn ở chung với nhau thế nhưng thực ra hai người đã bên nhau gần ba tháng.
Ba tháng đã đủ cho tình yêu bén mầm kết trái, cũng làm cho một số việc có thời gian thực hiện.
Khi Nobita đang vung trong tay chiếc rìu bổ từng bó, từng bó củi, Chacha đang một bên nấu ăn một bên ngắm mồ hôi tuôn như mưa trên thân hình lực lưỡng Nobita thì có tiếng ồn ào truyền đến.
Tò mò làm Nobita thả xuống trong tay rìu bổ củi, lau mặt khô bằng chiếc khăn rồi khoác chiếc áo đi ra cửa nhà xem có việc gì khiến nơi vắng vẻ như nơi này mà cũng có tiếng ồn ào là sao.
Ra cửa nhà bỗng Nobita mày nhăn chặt lại, xa xa không phải có người ồn ào, mà là cả một nhánh quân nhỏ đang đi đến, trực chỉ chính là ngôi nhà này.