Thần Nobita

chương 73: sennin(tiên nhân)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy hôm liên tiếp Nobita không có chút xíu tinh thần nào nghiên cứu vì gần đây đang nóng nực, quả thật chỉ muốn nằm ỳ ra uống nước ngọt thôi a.

Mở tủ lạnh ra, chỉ còn mỗi một chai nước nữa, coi bộ cần rút chút tiền nhuận bút mà mua thêm thôi, đang định uống nhanh cho nó lạnh thì bỗng có ai đó giật đi chai nước.

“Con uống quá nhiều nước ngọt rồi đấy! Khát thì lấy nước lọc mà uống! dùng hoài thứ này sâu răng cho mà xem.”

Mẹ Tamako cầm chai nước ngọt vừa cất lại vào tủ lạnh vừa nói.

“Nhưng mấy hôm nay nóng mà mẹ? Vả lại con có tiền nhuận bút không thiếu chút tiền nước ngọt này đâu.”

Nobita vẫn cố vớt vát chút nào a, chứ đâu thể để mình chịu khổ không nước ngọt uống a…

“Không được là không được!”

Mẹ Tamako nghiêm túc lắc lắc đầu nói.

Bước lên phòng lầm bầm:

“Lại có chuyện gì khiến mẹ phiền lòng rồi, có lẽ là chuyện tiền bạc a..”

Nobita bây giờ không thiếu tiền là sự thật, nhưng gia đình Nobi thiếu tiền cũng là thật.

Đã nhiều lần Nobita bảo bố mẹ hãy lấy tiền của hắn mà chi trả phí sinh hoạt nhưng mà cả hai đều nhất quyết không chịu, Nhật Bản rất quan trọng việc phân chia tiền bạc, tiền con là của con mà bố mẹ làm ra tiền là của bố mẹ, bố mẹ dùng tiền con cái sẽ cho họ có cảm giác như là người thất bại.

Tuy nhiên gần đây bố Nobi ngoài đi làm công ti cũng có vẽ tranh bán lấy tiền, nói thế chứ cũng dư dả tiền tiêu trong nhà, cơ mà gần đây tiền thuê nhà tăng cao, giữa Tokyo tấc đất tấc vàng này thì số tiền bố Nobi kiếm lại chưa đủ mua hẳn nhà, lại không chịu dùng tiền Nobita, thế nên cũng khá khó xử a.

Lên đến phòng thì thấy Doraemon đang lúi húi bên một chiếc máy đầy tính khoa huyễn của phòng thí nghiệm thì Nobita cũng tò mò hỏi:

“Cậu đang làm gì đấy?”

Như chớp giật, Doraemon cất ngay chiếc máy vào túi thần kì, liếc về Nobita nói lắp bắp:

“Đâu, có gì đâu, tớ chỉ ngồi chơi thôi mà.”

Liếc Doraemon một cái, Nobita chầm chậm lại bên cạnh giá sách mở ra một ngăn nhỏ chậm rãi rút ra một chiếc bánh rán.

Doraemon nhìn không rời mắt vào nó, Nobita lại tiếp tục rút ra một chiếc bánh rán đặt chồng lên, lại một chiếc nữa, khi Nobita rút chiếc thứ mười thì Doraemon bại trận, vừa lau nước bọt và rút chiếc máy ra vừa nói:

“Thứ máy này nguy hiểm lắm! Thấy cậu thí nghiệm tớ cũng ngứa ngáy nên đã kiếm về chiếc máy “tổng hợp tế bào” định thử dùng nó làm bánh rán mà không cần bột mì.”

Liếc một cái Doraemon, Nobita bắn trúng tim đen mà nói:

“Chứ không phải gần đây vì chiều chuộng hai cô nàng để họ bớt giận và ở chung với nhau khiến cậu cháy túi đến tiền mua bánh rán cũng không còn à?”

Bị nói trúng tim đen Doraemon mặt bỗng đỏ bừng lên, vừa lúc hai con mèo một trắng toát một vằn hổ kêu lên từ ngoài cửa sổ khiến Doraemon lại lớp tớp chạy đi, công nhận anh chàng cũng thật tài tình khiến hai con mèo cái ở được với nhau a.

Liếc chiếc máy đang nằm nơi đấy mà không được Doraemon cất đi, Nobita lại bỗng có hứng thú thí nghiệm chút chút.

Gì chứ mấy kiến thức sinh hóa gì đó Nobita có đầy, bắt đầu vọc vậy chiếc máy, dung dịch đầu tiên đã được tạo ra không biết là chất gì đây, Nobita đã cố gắng sử dụng hết cái cảm giác ngon, vị ngọt bùi, hương thơm kích thích của nước ngọt tổ hợp lại.

Phân ra mấy mẫu nhỏ, cất đi một mẫu làm tiêu bản rồi bắt đầu thử nghiệm với các phần mẫu nhỏ phân ra, cho giấy vào không phản ứng, cho sắt vào không phản ứng, cho lá cây vào… tan ra, coi bộ chất thuốc tổng hợp tế bào này chỉ có thể biến đổi chất là lá cây thôi a.

Nobita lại tiếp tục thử nghiệm cho lá xanh vừa hái, cho lá khô vàng, cho lá rụng, cho mầm non của cây vào và cho ra kết luận dù cho là loại nào chúng đều có thể tan hết thành một loại dung dịch lỏng màu xanh lá cây trong veo không cợn.

Sau đó là thí nghiệm tính an toàn của dung dịch chất lỏng xanh lá đó, phân tích ra đây là hỗn hợp Shiro có đầy đủ vitamin A, C, B đến B rất tốt cho sức khỏe và sức đề kháng cơ thể.

Hứng thú bừng bừng Nobita chạy khắp nơi thu lá khô đáng ra phải đốt cháy, cỏ ngoài vườn, lá rụng trong công viên, nhìn Nobita không khác gì “sinh viên làm tình nguyện hết mình” á.

Tập hợp tất cả cho vào trong thùng phi có chứa một giọt chất tổng hợp tế bào rồi chờ thoáng chốc, khi tan hết lại tiếp tục cho vào, cứ như vậy mà đầy hết một thùng, vừa có nước ngọt uống, vừa tốt cho sức khỏe, vừa bảo vệ môi trường, Nobita cảm thấy đây mới thật là phát kiến vĩ đại a.

Chạy ra phố vứt tiền mua hẳn một chiếc bình chứa bia hơi, cho đựng đầy vào bình rồi nắp lại đưa ra bãi đất trống, đến nơi Nobita thấy cả đám đang núp dưới tán cây tránh nóng.

Đi lại gần đặt cả thùng nước Shiro xuống trên ống cống, Nobita tự hào giới thiệu:

“Các cậu đi kiếm cốc, ly đi! Hôm nay tớ đãi uống nước ngọt, là thành quả cả buổi công sức của tớ đấy!”

Jaian và Suneo nhanh chóng bật lên nhưng cũng không đi mà một mặt nghi hoặc nói:

“Thật không? Hay cậu định lừa chúng tớ?”

Shizuka lại không thắc mắc nhiều mà chạy về nhà lấy li nước đến đưa cho Nobita rót, một li nước thơm lừng màu xanh lá cây trong suốt quả nhiên là có hấp dẫn trí mạng, lúc nãy Nobita đã nếm thử rồi, quả là ngon không cưỡng nổi a.

Shizuka chỉ uống một ngụm đã nghiện, nhanh chóng uống hết rồi đưa cho Nobita chiếc li mà nói:

“Cậu cho tớ li nữa với! Ngon quá a, cậu mua đâu vậy? Nếu có thêm đá lạnh nữa thì hay biết bao a.”

Rót cho Shizuka một li nữa Nobita mới giật mình nghĩ đến:

“Đúng a! Thiếu cái mát lạnh của đá a! Nước ngọt để đây, các cậu cứ uống thoải mái nhé, nhưng nhớ không được làm đổ đâu đấy, phải biết quý trọng lương thực.”

Thật ra nước Shiro này có chút nhược điểm không đến nỗi nhược điểm đó chính là nếu nó đổ lên bãi cỏ thì cả bãi cỏ sẽ biến thành nước Shiro hết và thấm xuống đất mất tiêu.

Chạy về nhà Nobita bắt đầu công cuộc tạo đá lạnh của bản thân, nhiệt độ sinh ra từ sự vận động của các hạt phân tử, khi các hạt đó bị hạn chế giao động, thậm chí đứng im thì sẽ là nhiệt độ hạ xuống đến độ không tuyệt đối, khi vật thể từ cấp độ phân tử dừng hoạt động.

Nobita chỉ cần giảm giao động giữa các phân tử tạo nước đến một mức nhất định là đơn giản tạo thành nước đá á, nói thì dễ dàng, nhưng thực hành thật khó khăn, may ra mục đích thí nghiệm rặt ròi với đặc hữu nước khoáng mà thôi nhưng cũng mất lần thất bại mới có một lần thành công.

Nobita gọi dung dịch tổ hợp này là “dung dịch băng vĩnh cửu”, khi nhỏ vào ca nước một giọt dung dịch này thì cả ca nước đó sẽ bị đông cứng lại không khác băng đá vĩnh cửu, sự vĩnh cửu này được đặt tên do đặc tính của khối băng được tạo ra.

Khối băng tạo ra từ dung dịch sẽ không thể tan trong nước, dĩ nhiên chúng sẽ vẫn hút nhiệt độ của môi trường xung quanh khiến khắp nơi mát lên, nhưng việc hoàn toàn không tan của nó khiến nó có thể hút lượng nhiệt gần như là vô hạn và không tan kể cả nướng trên bếp lửa.

Dĩ nhiên nếu nó không thể tan ra thì Nobita cũng không dám sử dụng, sau khi nghiên cứu rạchh ròi Nobita lại phát hiện ra loại băng vĩnh cửu này lại tan khi gặp nước bọt và dịch tiêu hóa hay các chất tổng hợp tương tự dịch vị như axit các loại, có nghĩa là nếu ăn phải đá này vẫn an toàn không nguy hại.

Hứng thú bừng bừng, Nobita chia ra một giọt cho vào ống nghiệm còn lại cất vào phòng thí nghiệm của bản thân rồi nhanh chóng chạy ra bãi đất trống đi.

Đến nơi Nobita chỉ thấy Jaian đang chắt từng giọt cuối cùng trong bình, phải nói là Nobita trực trừng mắt, quả nhiên là kinh dị a, mới đó đã xử hết sạch rồi.

Thấy Nobita đến thì mọi người lại nhanh chóng hét lên lao lại:

“Nobita-kun… Còn nữa không vậy? Ít quá đi, cậu cũng không thể keo kiệt với bọn tớ a.”

Khóe miệng giật giật, Nobita cũng chịu thua bọn họ a, chỉ có thể nói:

“Các cậu cần phải đi thu thập lá khô hay lá rụng khắp nơi để tạo ra nước uống, nó vừa bảo vệ môi trường vừa góp phần bớt việc cho các cô chú phải thường xuyên quét rác.”

Nghe Nobita nói, ai ai cũng chạy nhanh chóng đi kiếm lá khô lá rụng đi, dĩ nhiên cũng có mấy đứa định hái thẳng lá trên cây nhưng bị Nobita cản lại, gì chứ hái lá cây không phải bảo vệ mà là phá hoại môi trường á.

Mở ra ngăn chân không của chiếc bình và đổ vào đó đầy nước, lại nhỏ một giọt dung dịch đông đá nước vào quả nhiên cả khối đá nháy mắt đã tạo ra, phả ra hơi mát quả là sung sướng, cái này có thể thay thế máy điều hòa á.

Hướng dẫn mọi người cách bỏ lá cây vào để tạo Shiro, đặc điểm của chiếc bình này là không thể rót hết tất cả nước trong bình, có nghĩa là cho dù không thể rót ra qua vòi nước nữa nhưng cũng không phải hết tất cả mà vẫn còn một ít lắng lại dưới đáy, khi bỏ lá cây vào nó vẫn có thể tạo ra Shiro như thường, quả là máy tạo Shiro mát lạnh miễn phí mà.

Hứng trí bừng bừng chạy về định bụng tạo thêm vài hỗn hợp thì lại nhận thấy Doraemon đã về lại và thu đi cái máy, coi bộ tắt luôn ý tưởng của Nobita, nhưng Nobita cũng cảm thấy đã đầy đủ á, cũng không quá mức cần thiết cái gì a.

Chán như gián Nobita lại bắt đầu nằm ì ra, đến nghiên cứu giường ngủ đông cũng không thèm làm nữa.

Mà lại nghĩ đến bản thân có một cái cân đẩu vân mà vẫn chưa thực sự cưỡi thử nên Nobita quay qua Doraemon nói:

“Mà nè Doraemon! Cậu có biết cách nào để cưỡi trên đám mây không?”

Dĩ nhiên Nobita không hề hi vọng Doraemon có thể cho ra cách gì hay ho, cơ mà không phải là có người hỏi còn hơn không a.

Doraemon cũng không nghĩ nhiều mà nói:

“Nếu cậu có thể tu thành Sennin thì may ra mới cưỡi được mây a, hoặc là dùng bình xịt làm đông mây của tớ cũng có thể khiến cậu ngồi lên đó được á.”

Bình xịt đông mây Nobita là biết, cơ mà cân đẩu vân vốn dĩ chả phải mây thường thì không biết có dùng được không nữa, còn Sennin lại là lần đầu nghe Doraemon nói đến.

“Ý cậu Sennin là sao?”

Nobita quay qua hỏi han rõ ràng xem sao.

“Theo truyền thuyết thời xa xưa có những cao nhân chán ghét nơi xã hội hay cuộc sống trần thế đầy bất hạnh, họ bỏ lên trên núi tu hành và sống một mình, sau một thời gian họ đã luyện được một năng lượng siêu phàm, họ được người đời gọi là Sennin.”

Doraemon vừa nói vừa đưa ra một hộp bảo bối nói tiếp.

“Đây là bảo bối dành cho ai muốn tu luyện thành Sennin! Nhưng muốn tu luyện thành Sennin cậu cần thời gian dài tu hành, bây giờ cách nghỉ hè một quãng thời gian, cậu vẫn không nên dùng thì tốt hơn.”

Nhìn cái hộp vali có hình vẽ một lão già râu tóc bạc trắng chống gậy đằng vân giá vũ thì Nobita mắt sáng lên nói:

“Cậu đưa nó cho tớ mượn đi! Tớ sẽ về quá khứ luyện nó, chẳng phải cậu nói là phải lên núi sống và tu luyện một mình sao? Tớ sẽ không sửa đổi gì lịch sử đâu mà, yên tâm đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio