" Mọi người chia nhau y phục. Để ta đi kiểm tra trước..."_ Nhạc Phượng Hy lấy trong không gian vài bộ y phục tối màu, kín đáo.
" Ta sẽ đi cùng"_ Lãnh Minh Dực nắm cổ tay nàng.
" Ta cũng sẽ đi cùng. Dù sao ta cũng từng đi qua nơi này"_ Hoàng Việt Minh nói.
Nhạc Phượng Hy hết nhìn Lãnh Minh Dực rồi nhìn sang Hoàng Việt Minh. Nếu nàng đi một mình thì không được vì theo như Minh nói thì nàng chưa biết rõ ải này sẽ dễ bị tấn công nhưng mà cho hắn đi theo thì thế nào Dực cũng phản đối... vì vậy chỉ có thể chọn cả hai...
" Đi thôi"_ Nàng hai tay nắm tay áo hai người kéo đi.
Đi dọc theo hai hàng đào nở đầy hoa... quả nhiên hương thơm càng lúc càng nồng. Nàng chợt dừng chân, lấy tay bịt mũi lại, vận Âm Dương Hoa Nghi điều hòa khí tức.
Bỗng một luồng gió vụt qua cuốn theo hàng trăm cánh hoa rơi xuống...
" Cẩn thận"_ Hoàng Việt Minh một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại vận hỏa linh đốt cháy hết những cánh hoa đó.
Lãnh Minh Dực cũng nhanh chóng thoát thân sau đó hầm hực tiến đến tách nàng ra khỏi người Hoàng Việt Minh...
Hai người trừng mắt nhìn nhau, thấp thoáng tia điện từ mắt hai người phát ra...
Nàng đứng giữa nhìn bọn hắn mà thở dài... có nàng ở đây rồi mà hai người còn liếc mắt đưa tình nữa chứ?! Không lẽ nàng không thể chống chọi lại tình yêu BL này sao?
Nàng mặc kệ!!! Nàng không quan tâm đến hai người này nữa...
Nhạc Phượng Hy lấy trong không gian một cái kéo và một hộp nhựa nhỏ... nàng mang bao tay vào sau đó đạp chân phi lên cao, tay phải thoắt một cái đã cắt được một bông hoa đào rồi cho nó vào hộp.
" Nàng làm gì vậy?"
" Hai người xong rồi à?"_ Nàng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, dứt khoát xoay lưng trở về...
Bọn hắn đứng trơ trọi nhìn bóng lưng nàng... bọn hắn đã làm gì cho nàng giận à?
........................................................................
Cả nhóm tiếp tục tiến thẳng về phía trước theo sự chỉ đường của Đông Phương Triệt và Bạch Khinh Lục.
Lãnh Minh Dực cũng bị nàng đẩy đi trước cùng Hoàng Việt Minh... hai người muốn có tình cảm gì đó thì nàng sẽ đáp ứng cho hai người, nàng tạo điều kiện cho hai người đấy!!! Thấy nàng cao thượng chưa???
Nhạc Phượng Hy đi dần về phía sau cùng, tay cầm cái hộp nhựa trong suốt, bên trong có chứa một hoa đào mà nàng vừa cắt...
Hừmm... thoạt nhìn thì nó cũng chỉ là hoa đào bình thường. Nó có thật sự giống như mọi người nói có thể hút sinh lực của con người?!
" Ngươi đang nghĩ gì vậy?"_ Hiên Viên Ngạo đi song song với nàng
" Chỉ là ta hiếu kỳ với nó thôi"_ Nàng lắc lắc chiếc hộp giơ lên cho hắn xem.
" Vậy ngươi đã nghĩ ra được gì ở nó chưa?"
" Rất tiếc là chưa... có lẽ chờ vượt qua cuộc thi này, ta sẽ nghiên cứu kỹ nó sau"_ Nàng cất chiếc hộp vào không gian.
" Lãnh Phi, ta nghĩ ta rất đúng khi chọn ngươi là đối thủ của ta"
" Hửm?!"
" Ngươi luôn cho ta thấy nhiều bất ngờ... ngươi khơi dậy trí tò mò của ta"
"...."_ Nàng nghi hoặc nhìn hắn.
" Người có không gian rất ít vậy mà những người đi theo ngươi, ai cũng sở hữu một cái, riêng ngươi..."
" Ta thì sao?"
" Mỗi bảo khí đều phát ra linh lực đặc trưng, ta thấy rất rõ những bảo khí không gian phát ra trên người của họ nhưng ngươi thì không... ta không hề thấy gì hết. Không gian của ngươi không tầm thường hẳn không phải là vật chất có thể thấy được"
" Ngươi thông minh đấy!"_ Nàng thật hứng thú tán thưởng.
" Còn nữa..."
" ???"
" Ngươi không hẳn là tam linh căn"
Nàng trố mắt nhìn Hiên Viên Ngạo. Hắn quan sát nàng kỹ như vậy sao?
" Ta nhớ lúc khảo sát lần đầu tiên ngươi mang tam hệ nhưng không hề có băng hệ, vừa rồi ta có thấy ngươi sử dụng băng linh để khắc chế pháp trận... vì vậy ta nghĩ ngươi đang che giấu thực lực thật sự của mình"
" Đúng vậy. Ta cứ tưởng mọi người không để ý chuyện này nhưng ngươi lại rất tinh mắt đấy!!!"_ Nàng nhếch miệng cười.
" Không phải bạn của ngươi đều biết?"_ Hiên Viên Ngạo bất ngờ. Hắn tưởng chỉ có mình hắn là chưa rõ về tên này.
" Không..."_ Nàng nhún vai nói, mắt nhìn xa xăm đầy chua xót. Ngay cả bản thân nàng là gì nàng còn chưa hiểu hết thì làm sao người khác biết được chứ?!
" Mọi người cẩn thận!!! Gió nổi lên rồi"_ Đông Phương Triệt nói lớn.
Mọi người đều dừng chân, chuẩn bị phòng thủ...
Vù vù... vù...
Một ngọn gió mạnh thổi đến, những hàng cây đào đung đưa sau đó thả những cánh hoa đào mềm mại bay theo ngọn gió...
Cánh hoa đào rơi xuống như mưa khó mà tránh kịp...
Hoàng Ái Ny và Lãnh Minh Dực phóng lửa đốt cháy những cánh hoa mở đường còn Hoàng Việt Minh và Nhạc Phượng Hy phòng thủ phía sau...
Mọi người đều rất hoảng loạn, liên tục phóng ra linh lực...
Không xong!!! Nếu cứ như vậy mọi người đều sẽ kiệt sức trước khi thoát ra khỏi ải này mất!
Hoàng Ái Ny mải lo nhìn phía trên để né tránh cánh hoa chạm vào mình nên không để ý dưới chân... nàng vấp cục đá nhỏ mà mất thăng bằng ngã xuống...
Vụttt!!!!
Một bóng người xuất hiện đỡ lấy Hoàng Ái Ny kịp thời. Người đó rút thanh kiếm nhanh như chớp chém đổ hàng cây đào xung quanh đồng thời vận phong linh làm ngọn gió đổi hướng cuốn hết cánh hoa đi.
Hoàng Ái Ny ngơ ngác nhìn người đã cứu mình, cả người nàng vẫn còn nằm gọn trong vòng tay rộng lớn của người đó.
... là cái tên mặt lạnh... Tống Vỹ Tinh!!!
Tống Vỹ Tinh không lạnh không nóng nhẹ thả tay ra... giữ khoảng cách với Ái Ny.
" Đ-đa tạ"_ Hoàng Ái Ny ấp úng.
Nhạc Phượng Hy đứng khoanh tay hứng thú nhìn hai người... đây có phải là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết không? Nàng sẽ động tâm từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ngỏ ý muốn báo ơn mà tiếp cận gần gũi với chàng sau đó...lấy thân báo đáp!!!
" Nàng thích như vậy à?"_ Một hơi ấm phả vào tai nàng.
Cả người nàng run lên... vành tai nàng khá mẫn cảm, người duy nhất biết rõ điểm mẫn cảm của nàng... chỉ có thể là Lãnh Minh Dực.
" Ta cũng đã lấy thân cứu nàng... hay là nàng..."_ Hắn cắn nhẹ vành tai nàng.
" Huynh... sao biết ta đang nghĩ gì?"
" Nàng nghĩ gì ta đều biết..."
" Tránh ra đi! Ở đây có nhiều người"_ Nàng đẩy hắn ra.
" Ồ... vậy khi nào chỉ có hai ta thì sẽ tiếp tục nhỉ?!"_ Hắn liếm môi đầy mê hoặc.
Yêu nghiệt!!! Hắn chính là yêu nghiệt! Lại câu dẫn nàng lộ liễu như vậy!!! >_