Văn Thanh bày ra vẻ mặt vui đùa nhìn Triều Giản, vì chiếm tiện nghi, loại thao tác đầy mùi trà này mà ngươi cũng dùng.
Không sợ ta mách lẻo hả?
Ta mách lẻo rồi đấy.
Triều Giản nhếch môi nở nụ cười nửa miệng, rồi hắn nhắm mắt lại, cúi người về phía trước "rất tùy tiện", ngả đầu lên đùi Trần Ngưỡng.
Văn Thanh: "......"
"Phốc"
Bong bóng lớn dính trên mặt Văn Thanh, hắn cuộn kẹo cao su sang một bên, dùng tay chỉ vào Triều Giản: "Giả bộ, giả bộ, giả bộ!"
Lúc này Trần Ngưỡng mới phản ứng lại, anh nhìn thiếu niên hô hấp đều đều như đã ngủ say, anh cho Văn Thanh một ánh mắt, cậu đừng có làm ầm ĩ.
Văn Thanh đấm đấm ngực, vẻ mặt rất uất ức như muốn nói "Tôi quá khó khăn mà".
Đúng rồi, vừa rồi hắn nói muốn mượn vai dựa một chút, Triều Giản lập tức biến thành xác chết vùng dậy, cũng hộ thực gớm (bảo vệ đồ ăn của bản thân) .
Nếu bây giờ hắn tiếp tục, Triều Giản chắc chắn sẽ bùng nổ.
Đến lúc đó hắn ngay tại chỗ vạch trần là được.
Văn Thanh kiềm chế không được nhếch khóe miệng, à há, mình thật là thiếu đạo đức làm sao.
"Bẹp bẹp"
Văn Thanh nhai kẹo cao su liếc mắt nhìn thiếu niên đang gối lên đùi Trần Ngưỡng, ánh mắt hắn có chút hưng phấn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên hắn đã ngửi thấy mùi của đồng loại rồi.
Thực hiển nhiên, bọn họ đều trải qua một thời thơ ấu và niên thiếu thú vị.
Triều Giản lại khác với hắn.
Loại khác biệt này làm hắn hiểu thêm được, thiếu niên Triều Giản, hay thành niên Triều Giản đều có ý tứ.
Không giống hắn, bỗng trở nên rất nhàm chán sau một ngày nào đó ở tuổi thiếu niên, để tìm lại năng lượng sống cho bản thân, hắn đã phải rất vất vả mất một phen tâm tư.
Tóm lại chính là, tên Triều Giản này sống được thú vị hơn hắn nhiều.
Hiện tại Triều Giản lại còn có mục tiêu và phương hướng.
Điểm này thật sự khiến người khác không vui một tí nào.
Văn Thanh không vui muốn dựa vào đầu vai Trần Ngưỡng, còn chưa dựa tới đã bị người vô tình đẩy ra.
"Nóng muốn chết, đừng có dựa." Trần Ngưỡng nói.
Văn Thanh khoa trương làm dáng Tây Thi ôm tim: "Soái ca, anh...!anh, anh, còn có tiêu chuẩn kép."
Trần Ngưỡng cảm thấy mấy từ này quen tai, Hướng Đông cũng từng nói quá thì phải, lúc ấy anh trả lời như thế nào, hiện tại vẫn rập khuôn nói lại: "Cậu cùng một đứa nhóc so đo cái gì."
Văn Thanh muốn cười, nhóc con? Gạt sức mạnh vô hình sang một bên không nói, thì liệu có đứa nhóc nào có khí chất máu lửa như vậy không?
Tuổi còn trẻ như vậy, mà giống như đã chui qua một biển xác chết rồi ấy.
Không một người bình thường nào dám khoa tay múa chân trước mặt hắn, trừ phi là đứa ngu nào đó mất trí, quên mất hai loại cảm xúc sợ hãi và kiêng kị mới dám làm thế.
Đây chính là nguyên nhân tuy tên này chống nạng, cũng không ai dám công khai bắt nạt hắn, nhiều nhất là thầm mắng chửi thôi, không kết bạn cũng không muốn kết thù với hắn, mặc kệ không hỏi, chọn lọc che chắn.
Bản năng của con người là cách tự vệ mạnh mẽ nhất.
Văn Thanh ý vị không rõ nhìn chân trái của Triều Giản, lần sau gặp mặt, chắc cái chân "tàn" kia có thể bị bỏ đi rồi cũng nên.
Đến lúc đó, vật tự vệ không còn là chiếc nạng nữa, vậy sẽ là vật gì?
Văn Thanh nhét cổ tay vào túi áo vét, dùng giọng điệu như một ông lão đứng ở cửa thôn huyên thuyên, hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Hắn biết dùng dao không?" Văn Thanh hỏi.
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Chưa từng thấy qua."
Văn Thanh kéo dài giọng "À", rồi nói: "Tôi biết một người rất giỏi dao."
Họ Cận dựa sắc đẹp có thể chặt chém tất cả một đợt, nếu là tìm được một thanh dao trong thế giới nhiệm vụ, vậy thì càng vô địch, cảnh gϊếŧ cương thi có thể so với biểu diễn văn nghệ quy mô lớn.
Chém đều là cùng một bộ vị, bảo chứng không kém không lệch.
Bày biện còn chỉnh tề, một người tiếp một người, cùng một khoảng cách cùng một phương vị.
Tuyển thủ của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thời kì cuối chỉ chính là tên đó.
Trần Ngưỡng thấy Văn Thanh vẫn luôn nhìn mình, anh cạn lời nói : "Người dùng dao đó là nhiệm vụ giả?"
"Ờ." Văn Thanh cười xấu xa, "Chỉ cần anh sống thêm vài nhiệm vụ là được, rồi anh sẽ gặp được tên đấy."
"Há, tên đó họ Cận, cũng có một gương mặt như tác phẩm nghệ thuật giống đứa nhóc nằm trên đùi anh."
Trần Ngưỡng không để trong lòng, chuyện này xong việc nói sau, nhiệm vụ lần này còn chưa có hoàn thành.
Thiếu niên trên đùi xoay người sang một bên, mặt hướng vào trong, nằm càng sát vào Trần Ngưỡng.
Chóp mũi cao gần như cọ vào bộ đồ ngủ của Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng cảm thấy hô hấp của thiếu niên quá nóng, phun ra làm anh hơi ngứa nên đẩy nhẹ đầu đối phương ra sau.
Lòng bàn tay sờ vào khô ráo, không có mồ hôi.
Đầu thiếu niên lại xoay trở về, cái ót còn ở trên đùi Trần Ngưỡng cọ cọ, một cánh tay đặt ngang đôi mắt, đôi môi màu nhạt hơi mím lại.
Hô hấp đều đều.
"Thế mà còn không tỉnh, ngủ cũng say thật đó."
Trần Ngưỡng uể oải ngáp một cái, anh cũng buồn ngủ.
Văn Thanh nhìn từ đầu chí cuối chỉ biết chậc lưỡi, lẽ nào Trần Ngưỡng có em trai hay em gái, cho nên làm anh lớn làm quen rồi, trong tiềm thức mới xếp Triều Giản vào cột em trai, cho rằng gia hòa vạn sự hưng, ca ca đệ đệ một nhà thân, sợ là anh chỉ biết trên đời này có tỷ đệ luyến, không biết còn có cái gọi là niên hạ.
Chậc.
Đệ đệ của đệ đệ lớn hơn cả ca ca.
(thằng em của Triều Giản lớn hơn Trần Ngưỡng.)
Trần Ngưỡng nghe được tiếng cười ha ha ha như ngỗng kêu của Vân Thanh, anh đen mặt: "Cậu đang nghĩ gì mà biểu tình quái dị thế hả?"
"Tôi đang suy nghĩ, anh chơi với......"
Văn Thanh vui cười đổi chữ "Lửa" thành dao(đấu kiếm hả gì), hỏi Trần Ngưỡng có thích chơi hay không.
Trần Ngưỡng lột một miếng kẹo cao su ném vào trong miệng, hương vị mát lạnh khiến anh hơi nâng cao tinh thần: "Tôi không thích dao, tôi thích những thứ nhỏ hơn, như đinh sắt hay mảnh thiết mỏng gì đó chẳng hạn ."
Hai mắt Văn Thanh tỏa sáng: "Tôi cũng vậy nè."
Hắn duỗi tay phải về phía Trần Ngưỡng, rồi dùng chính tay trái của mình nắm lấy: "Vậy chúng ta là bạn bè rồi nhé."
Trần Ngưỡng: "......"
Người này dựa vào lực lượng của một mình mình là có thể diễn ra cả một thế giới.
.........
Trước khi mặt trời lặn mọi người đào ra hài cốt của nữ thi, trên mảnh ghép, vị trí đó là cánh tay phải, nhưng bọn họ lại đào ra một khúc của phần thân thể.
Vật thật không tương ứng với hình ảnh trên mảnh ghép.
Xem ra chỉ đào lên mới biết bên dưới chôn khúc nào với khúc nào.
Công cuộc đào cát nhàm chán trở thành một chiếc hộp mù.
Thêm một chút cảm giác chưa biết.
Nhưng cũng không kíᏂ ŧᏂíᏂ, càng không kích động.
"Chúng ta vẫn đào theo trình tự ban đầu....!Còn vấn đề các phần hài cốt chôn dưới cát không khớp với hình ảnh trên mảnh ghép thì kệ trước đi.
Tự chúng ta có ý tưởng trong lòng là được, điện thoại của ai còn pin có thể chụp ảnh lưu lại, rồi cùng nhau thảo luận sau."
Trần Ngưỡng lại nói: "Chụp phần hài cốt lộ ra là được, ghi nhớ vị trí tương ứng."
Không ai cầm di động chụp phần thân thể vừa được đào lên.
Người đã chết, đồ đạc cá nhân biến mất cùng với thi thể.
Trong số bảy người còn sống, chỉ có bốn người Triệu Nguyên, Trương Kính Dương, nhϊếp ảnh gia và Văn Thanh có điện thoại di động.
Lượng pin của Triệu Nguyên còn dưới %.
Trương Kính Dương vẫn còn %.
Vì bệnh nghề nghiệp, nhϊếp ảnh gia không thể kiểm soát việc chụp ảnh, điện thoại di động đã tắt nguồn từ lâu.
Văn Thanh hiếm khi lấy điện thoại di động ra, cho nên nguồn điện không rõ.
Triệu Nguyên thấy mọi người không có động tĩnh gì, hắn không còn cách nào khác, mở máy, nhanh chóng chụp ảnh phần thân thể mới đào ra.
"Ca," Triệu Nguyên đến gần Trần Ngưỡng, "Dựa theo trình tự, kế tiếp chúng ta phải bắt đầu đào tay trái của nữ thi, khúc giữa cánh tay, và phần bắp tay trên."
"Vậy thì đào đi."
Trần Ngưỡng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của từng người.
Thể lực của mọi người đã gần như cạn kiệt, còn nhân lực thì vẫn không ngừng giảm xuống.
Tình hình này làm mọi thứ trở nên tệ hơn.
Nhưng nếu không đào lại không được, các mảnh ghép bị thiếu đều đã tìm được, giờ chỉ còn thiếu mỗi phần thân thể của nữ thi.
Nếu đào hết ra, nhất định sẽ có điểm đột phá.
Bọn họ phải càng mau.
Ngày đêm ở bãi tắm ngày càng ngắn lại, có điều gì đó sắp tới, loại cảm giác khẩn trương chết người này làm cho bọn họ không thể chậm lại tiến độ đào xác.
Đây là chuyện ai cũng biết, Trần Ngưỡng không cần nói rõ thêm.
Mọi người đào một lúc trước khi mặt trời lặn.
Đây là buổi chạng vạng thứ ba ở bãi tắm, đẹp không kém gì hai buổi đầu.
Trần Ngưỡng xách chiếc túi lớn nhìn sắc trời.
"Soái ca, Hạt Dẻ, ngày mai gặp." Văn Thanh câu cổ Triệu Nguyên, Triệu Nguyên bị hắn túm đến mức không đứng thẳng dậy được, "Buông ra trước, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi!"
"Lều của chúng ta ở kế bên nhau......!Ui da, cậu dám dùng cùi chỏ thụi tôi, đồ giáo thảo thiểu năng trí tuệ, anh tiểu Văn của cậu là người rất mang thù đấy nhé, cậu chết chắc rồi."
Trần Ngưỡng nhìn hai người ầm ĩ tiến vào trong lều, khóe miệng anh co rút.
Ngày hôm qua lúc này, Văn Thanh kêu anh đưa túi cho hắn, lúc này lại mặc kệ.
Hoàn toàn theo tâm trạng.
Triều Giản cúi đầu nhìn Trần Ngưỡng: "Đưa thuốc cho tôi."
Trần Ngưỡng lấy viên thuốc ra khỏi túi ni lông: "Tối hôm qua xẻng thiết ở trong lều của Văn Thanh, bên ngoài không có tiếng động đào cát, nhưng vẫn có người chết.
"
"Quỷ dẫn người ra khỏi lều, không nhất thiết phải để cho người đó đào cát, cái xẻng còn có công dụng khác."
Triều Giản lấy một viên thuốc nuốt xuống, hắn tháo chiếc túi lớn treo trên cổ tay Trần Ngưỡng xuống: "Đào ra tất cả các phần chân tay còn sót rồi nói sau."
Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Lều của cậu cách lều tôi hơi xa."
Đặt chiếc nạng đã nâng lên trở lại, Triều Giản nghiêng đầu hỏi: "Điểm này rất quan trọng?"
Trần Ngưỡng nói: "Không quan trọng, tôi chỉ thuận miệng nói một......"
Chưa kịp nói xong, thiếu niên đã nâng bước rời đi.
Trần Ngưỡng ngẩn người, một màn này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi anh thể không nhớ rõ nữa.
Tính tình của cộng sự thật sự là không ổn định, tâm trạng cũng thất thường.
...........
Sau khi trời tối, bãi tắm không thấy một bóng người, chỉ có mười một cái lều trại.
Triệu Nguyên đang cố gắng hết sức đóng vai xác chết, hắn đã làm như vậy trong hai đêm đầu tiên, khi nhập vai, thời gian trôi qua rất nhanh và sẽ không quá gian nan.
Đêm nay hắn đóng vai không tốt, cách một hồi đã mở to mắt ra.
Có thể là một phương pháp dùng quá nhiều lần, hết tác dụng rồi đi, cứ như cảm mạo đi mà đi treo nước biển ấy, đầu óc cùng tinh thần của hắn đều sinh ra kháng thể.
Thực ra trong lều rất lạnh, nhưng Triệu Nguyên lại giống như bị nướng trên đống lửa, đổ mồ hôi rất nhiều, giống như đang ở trong phòng xông hơi, ban ngày phơi nắng dưới ánh mặt trời cũng không đến nổi như vậy.
Tại sao còn chưa đến giờ mặt trời mọc nữa? Trời sáng nhanh lên đi, cậu muốn đi ra ngoài đào xác.
Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi chết chóc này.
Đúng lúc này, bên ngoài lều trại có tiếng ồn ào, xen lẫn tiếng hét: "Triệu Nguyên."
Triệu Nguyên trợn to hai mắt, là Trần Ngưỡng!
Không đúng, giả, đó không phải là Trần Ngưỡng.
Đó là quỷ, không thể phát ra âm thanh.
"Triệu Nguyên đâu?" Chủ nhân của giọng nói trở nên lo lắng, "Triệu Nguyên sao còn chưa đi ra?"