Thân Phận Số 019

chương 60: 60: họp chợ 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Tây Tây Đặc

"A!"

Trần Tây Song kinh hãi kêu lên một tiếng, trợn trắng mắt ngất đi.

"Khương Nhân? Khương Nhân? Khương Nhân!"

Có một giọng nói hét lên ở bên tai Trần Tây Sông, vẫn luôn không ngừng gọi Khương Nhân, làm cho ý thức đang rơi xuống của hắn từ từ được kéo lên.

Người đàn ông trung niên nhìn hắn: "Ta bên này đã hấp xong màn thầu rồi....!ngươi đi bày quán của mình đi."

Trần Tây Song mơ mơ màng màng: "Hả? Hơ hơ."

Tại sao mình lại nằm trên mặt đất? Vừa rồi mình đang làm gì, móng tay sao khó chịu quá vậy, ủa sao đều là bột mì thế này, đúng rồi, đại thúc kêu mình tới nhồi bột giúp ông ấy......

Sao đầu óc cứ như uống say chẳng nhớ gì thế nhỉ, hắn chống người bò dậy, thân thể sắp đứng thẳng đột nhiên dừng lại, ngơ ngác hỏi người đàn ông trung niên: "Bác gái đâu ạ? Không có ở trong nhà sao?"

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên nói: "Vợ ta đã chết nhiều năm rồi."

Lỗ tai của Trần Tây Song như bị ù đi, mặt mày say sẫm.

Chưa được, bột còn dính tay, phải nhồi thêm một lúc nữa.

Tiểu tử ngươi đừng nói chuyện nữa!

Đã nói chưa được chính là chưa được!

Mau lên, ta còn phải đi lấy lồng hấp!

..................

Thật nhiều tiếng nói, cứ lải nhải không ngừng.

Đừng nói nữa......!Đừng nói nữa......!Cầu xin bà đừng nói nữa......

Trần Tây Song kinh hãi ngã ngồi xuống đất ngẩng đầu lên, trên mặt không còn chút máu.

Người đàn ông trung niên vẫn đang nhìn hắn.

Trần Tây Song run rẩy không kiềm chế được bò ra mở cửa sân, vừa chồm dậy mở cửa mặt hắn gần như chạm vào người ngoài cửa.

Là thôn trưởng!

"Khương Nhân, sao ngươi còn ở đây? lại còn không đi bày quán ta xem ngươi hôm nay có thể kiếm được mấy đồng tiền...!Chỉ biết lười biếng, không có tiền đồ......"

"A a a!!!"

Trần Tây Song bịt lỗ tai hét to chạy về hướng đèn lồng đỏ.

.

Lúc Trần Ngưỡng bán được chiếc cào đất bằng tre thứ tư, Trần Tây Song xuất hiện trong tầm mắt của anh.

"Quỷ, có quỷ......"

Trần Tây Song chen qua đám người, vừa khóc vừa nằm xuống trước gian hàng của Trần Ngưỡng, toàn thân run như cầy sấy.

Những người xung quanh dường như không nhìn thấy sự khác thường của hắn, tiếng la hét và ồn ào vẫn tiếp tục, những người bị hắn chen lấn ngã trái ngã phải cũng tiếp tục đi dạo.

Bao gồm cả người bán gà con bên cạnh, cũng như người sửa giày từ nơi khác đến.

Giống như không nghe thấy gì cả.

Trần Ngưỡng đỡ Trần Tây Song đứng dậy, ấn hắn ngồi xuống băng ghế: "Cậu ngồi nghĩ một chút đã."

"Má ơi...!thật đáng sợ." Trần Tây Song rùng mình một cái, "Tôi có thể ôm anh một chút không?"

Một quầy hàng hơi nghiêng ở đối diện quét tới một đạo hàn quang, hắn mếu máo, "Oa" một tiếng khóc luôn:

"Nắm tay anh thôi cũng được."

Tại sao sau ót vẫn còn lạnh buốt thế kia, Trần Tây Song khóc lớn: "Tay áo, tay áo được chưa? Cầu xin đó!"

Trần Ngưỡng đưa cho hắn một cái tay áo.

"Cảm ơn, cảm ơn cảm ơn." Trần Tây Song khóe mắt rưng rưng, tầm mắt lạnh lẽo sau ót đã biến mất, hắn cũng không dám lộn xộn chỉ dùng hai ngón tay nắm lấy.

Trần Ngưỡng: "......"

Trí nhớ của Trần Tây Song giống như một khối bột được nhào nặn, có rất nhiều lỗ khí, đợi khi hắn dần dần bình tĩnh lại, từng mảnh vỡ trong lỗ khí lập tức được giải phóng ra.

"Tôi bị gọi đi nhồi bột mì, tôi nhồi đến mức tay rất mỏi...!Bác gái luôn đứng ở bên cạnh tôi nói chuyện, cứ lải nhải không ngừng...!Bà ấy nói tôi không thể nhồi bột mì như thế này như thế kia, còn bảo tôi im mồm đừng nói nữa....!Bà ấy liên tục ngắt lời tôi....!Nói tôi trông không giống đàn ông......"

Trần Tây Song rùng mình một cái nói tiếp: "Đến ngay khúc này, thật sự là ngay khúc này!"

"Tôi sẽ không gϊếŧ người, chỉ cần một con gián thôi đều có thể dọa tôi sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, sao tôi có thể gϊếŧ người được chứ, lúc đó tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, tôi nói với bà ấy là tôi đang nhồi bột theo ý bà ấy rồi, nhưng bà ấy cứ thúc giục tôi không ngừng, sau đó, sau đó tay tôi bắt được con dao làm bếp."

"Chuyện xảy ra sau đó đều không phải tôi làm, không phải tôi......" Trần Tây Song nói năng lộn xộn, hai ngón tay nắm tay áo Trần Ngưỡng lạnh băng băng, hắn hít thở không lên như muốn xỉu tới nơi.

Trần Ngưỡng kêu hắn hít thở sâu vào, sau đó thở ra từ từ.

Chính anh gặp phải quỷ cũng sẽ như vậy, Trần Ngưỡng rất đồng cảm với cậu ta.

Chờ Trần Tây Song khá hơn một chút, Trần Ngưỡng kêu hắn nói lại thật chi tiết mọi chuyện, những lời đối thoại đều thuật lại một lần, tốt nhất là không bỏ sót bất cứ thứ gì bao gồm cả tâm lý hoạt động, nếu không nhớ rõ thì hãy cố gắng hồi tưởng lại.

"Chàng trai trẻ, sọt tre bao nhiêu tiền một cái?"

Một bà cụ tóc hoa râm dẫn cháu gái lại đây.

Trần Ngưỡng nói: "Hai đồng một cái."

Bà cụ cẩn thận lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu đỏ được gấp lại, ngón tay gầy guộc run rẩy mở ra, lộ ra một xấp tiền giấy một mảo hai mảo, bà đưa một ngón tay lên miệng chấm một chút nước bọt, rồi đếm từng tờ một.

Một tay đứa cháu gái nắm lấy quần áo của bà ngoại, một tay kia thì cầm chiếc túi ni lông, bên trong là hai cái bánh màn thầu trắng trẻo mập mạp.

Trong túi có một lớp sương mù, những chiếc bánh màn thầu vừa lấy ra khỏi lồng hấp, còn nóng hổi.

Trần Tây Song nhìn chằm chằm hai cái bánh màn thầu, sợi dây thần kinh cuối cùng đã thả lỏng lại trở nên căng thẳng, sắc mặt của hắn trắng nhách, cứ như nhìn thấy quỷ.

Khuôn mặt xinh đẹp của hắn đột nhiên trắng nhách, trông vô cùng quỷ dị.

Đứa cháu gái sợ hãi trốn ra sau lưng bà ngoại.

Động tác đếm tiền của bà cụ bị đánh gãy, nên quên mất mình đếm được bao nhiêu rồi, bà cụ sờ đầu cháu gái, chỉ trích Trần Tây Song: "Khương Nhân, ngươi hù dọa trẻ con làm gì thế?"

Đôi mắt Trần Tây Song trừng lớn hết cỡ, trong ánh mắt đều là sợ hãi.

Bà cụ lại như nhìn không thấy, vẫn còn đứng đó trách cứ hắn lớn rồi mà không nên thân.

Trần Ngưỡng tiến tới giải thích rằng cậu ta chỉ muốn ăn bánh màn thầu mà thôi.

"Là người trong thôn Lão Tập của các ngươi bán đó, ở ngay phía tây kia kìa, rất đông khách...!Ta phải xếp hàng rất lâu mới mua được, muốn ăn thì tự mình đi mà mua.

" Bà cụ nói xong lại đếm tiền giấy.

Trần Ngưỡng đỡ lấy Trần Tây Sông sắp ngã, xem ra là người đàn ông trung niên tự hấp bánh đem đến bán.

Trần Tây Song moi bột mì trong móng tay, đem những thứ trong đầu mà hắn có thể nhớ tới đều nói cho Trần Ngưỡng, hiện giờ đã biết mình bị nhập vào người, cũng không có cách không đi đối mặt với sự thật này.

Bị ghét bỏ, bị thúc giục, bị châm chọc không giống đàn ông, trong lúc xúc động lỡ tay gϊếŧ người, chôn thi, giấu vết máu vào cục bột, trên xẻng dính đất nên bị phát hiện.

Đây đều là trải nghiệm của Khương Nhân.

Là Khương Nhân gϊếŧ người!

Quá trình đang tái hiện!

"Tại sao gặp phải loại chuyện này lại là tôi? Tôi còn đưa cho đại, đưa cho Khương Đại một lọ kem dưỡng da tay!."

Trần Tây Song moi móng tay moi đến phát đau, hắn nghe thấy Trần Ngưỡng đột ngột nói: "Có lẽ khởi đầu của mọi chuyện là từ lọ kem dưỡng da tay."

Hắn run lên dữ dội nói: "Không...!không phải chứ?"

Trần Ngưỡng ngưng thần dựa theo phỏng đoán của chính mình tiếp tục suy đoán, năm đó người đàn ông trung niên nói với Khương Nhân tay của vợ mình thường hay rạn nứt, Khương Nhân liền tặng một lọ kem dưỡng da tay cho ông ta.

Tiếp theo là, vào đêm hôm trước khi họp chợ, người đàn ông trung niên đi tìm Khương Nhân nhờ hắn hỗ trợ nhồi bột mì, nhưng vợ ông ta lắm mồm không cẩn thận chọc điên Khương Nhân nên bị đâm chết......

Hai mắt Trần Ngưỡng bỗng chốc trợn to, lẽ nào Khương Nhân chính là bị ông ta gϊếŧ chết?!

Sẽ không.

Sẽ không đơn giản như vậy được.

Nếu thật là vậy thì chú oán sẽ chỉ nhằm vào một người, mà không phải có quy mô lớn như hiện giờ.

Trần Ngưỡng quay lưng về phía đám đông, ánh mắt anh rơi vào bàn tay đỏ bừng của Trần Tây Song, anh nhớ rõ đối phương miêu tả tình hình lúc mở cửa chạy trốn.

Lúc ấy người đàn ông trung niên đang đào đất.

Hắn hỏi Khương Nhân, ngươi ở trong sân của ta chôn cái gì.

Trần Ngưỡng cố gắng mô tả sự việc xảy ra năm đó, Khương Nhân chạy trốn và bị gọi lại, lúc người đàn ông trung niên hỏi hắn câu đó, hắn hẳn là đã trả lời bằng một lời nói dối cho qua chuyện, nên thi thể trong sân không bị đào lên ngay tại chỗ.

Sau lại xảy ra chuyện gì đó, người trung niên mới biết vợ mình đã bị Khương Nhân gϊếŧ chết.

Bây giờ có thêm hai manh mối, cộng với manh mối trước đó là ba.

Một: Khương Nhân từng bị bệnh.

Hai: Khương Nhân ghét người khác nói mình không giống đàn ông.

Ba: Những người mà Khương Nhân từng gϊếŧ sẽ xuất hiện, tái hiện lại cái chết của mình thêm một lần nữa.

Hiện tại còn không biết ba người nhà họ Khương trông như thế nào.

Trần Ngưỡng nhìn mặt Trần Tây Song, trong lòng toát ra một cái ý nghĩ, lẽ nào, Khương Nhân cũng nam sinh nữ tướng? Hoặc là mảnh khảnh tinh tế.

"Tôi đã phạm vào điều cấm kỵ rồi đúng không?"

Trần Tây Song ngẩng đầu nhìn Trần Ngưỡng người đã bị hắn nhận định là người nhà: "Tôi sẽ chết có phải không hức hức hức......"

Trần Ngưỡng: "Nhìn tình huống trước đã...!Nhìn tình huống của Khương Đại trước."

Trần Tây Song dừng lại, đúng vậy, hắn không phải người đầu tiên, trước hắn còn có một người.

Hơn nữa trước đó đã nói, có khả năng không phải phạm vào điều cấm kỵ mới có thể bị quỷ bám vào người, mà sẽ là ngẫu nhiên.

Những người đã biến thành quỷ là muốn thông qua bọn họ tái hiện lại một ít lời nói, một ít sự việc trong quá khứ.

Trần Ngưỡng liếc thấy một bóng người vừa thấp vừa gầy, liền kéo Trần Tây Song đang tê liệt đứng lên.

"Thôn trưởng đến rồi, về quầy hàng của cậu mau!"

"Tôi không biết quầy nào là của mình cả!" Trần Tây Song gấp gáp kêu la.

"Ở đằng kia." Trần Ngưỡng chỉ cho hắn, "Bên cạnh quầy bán cây giống."

Trần Tây Song xông vào dòng người chạy qua.

Trần Ngưỡng loay hoay với đống đồ trên quầy hàng, đợi thôn trưởng đi tới liền mỉm cười gọi ông.

"Thôn trưởng, ngài không nằm nghỉ một hồi sao?"

"Nào nằm được." Thôn trưởng chắp tay ở sau lưng, "Bán thế nào?"

Trần Ngưỡng nói: "Bán ba cái cào đất bằng tre, một cái sọt."

"Không tồi không tồi, cố gắng bán cho tốt." Thôn trưởng tươi cười hòa ái gật gật đầu, quay mặt đi hỏi người phụ nữ trung niên, "Khương Miêu, cô đã bán được bao nhiêu gà con rồi?"

Người phụ nữ trung niên nói chưa bán được một con nào.

Khuôn mặt già nua của thôn trưởng bỗng trở nên khắc nghiệt, tẩu thuốc ông mang theo sau lưng vụt một cái đập lên trên cái rổ của người phụ nữ.

"Chưa bán được con nào? Vậy cô ngồi ở đây là đang làm gì thế?"

Người phụ nữ trung niên xả tay áo xuống, dời băng ghế ra chỗ kế bên ngồi, cúi người nói: "Trời còn chưa sáng, có rất nhiều người chưa đến, hôm nay nhất định sẽ bán hết, nhất định sẽ bán được, sẽ bán được thôi."

Những lời phía sau như là nói cho chính mình nghe.

Trần Ngưỡng chú ý tới người phụ nữ trung niên đang run rẩy, thu nhập bình quân đầu người trong ba ngày ít nhất là đồng.

Vậy phải bán bao nhiêu gà con mới đủ?

Bất quá lúc này người mua gà con hẳn là sẽ không ít, bây giờ mua về nuôi sáu tháng đến cuối năm là có thể ăn.

Trần Ngưỡng lại nghĩ tới một đàn gà lớn cứ đi loanh quanh bên lề đường ở trong thôn chứ không chịu về ổ.

Hình ảnh kia hiện tại nhớ lại anh vẫn còn nổi da gà.

Trần Ngưỡng thấy thôn trưởng đi tới quầy hàng của Triều Giản, nghĩ thầm sợ là năm trước ông cụ cũng như vậy, cứ luôn nhìn chằm chằm tiến độ thu nhập của mỗi quầy hàng.

Không thể lỗ vốn nữa.

Thôn trưởng đi hỏi từng quầy một, cái quầy hàng trong thôn ông không bỏ sót cái nào.

Khi Trần Ngưỡng nhìn không thấy thôn trưởng nữa liền muốn đi qua xem cộng sự của mình, nhưng đối phương không biết cùng người bán hàng kế bên nói gì đó liền đi qua chỗ anh bên này, anh hơi choáng váng.

Triều Giản chống nạng xuyên qua đám đông đi đến trước mặt Trần Ngưỡng, trước khi anh hỏi ra vấn đề đối phương đã nói trước: "Chủ của một quầy hàng có chuyện rời đi, trước khi đi nhờ người khác hỗ trợ trông coi đồ vật trên quầy của mình một lát."

"Là một trong số người trong thôn."

Trần Ngưỡng hiểu ra, đây không phải lần đầu tiên người trong thôn họp chợ, ít nhiều cũng biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm.

Cộng sự của anh cứ như vậy mà đi qua, vậy thì đã thuyết minh là không sao cả.

Có thể rời khỏi quầy hàng liền tốt, giao tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều, Trần Ngưỡng tò mò hỏi cộng sự của mình: "Cậu kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"

Triều Giản nói: " đồng rưỡi."

Trần Ngưỡng kinh ngạc mở trừng mắt: "Tôi cũng kiếm được đồng rưỡi."

Triều Giản đưa cho anh một quả cam.

Trần Ngưỡng dùng ánh mắt như thấy ma thuật nhìn hắn: "Từ đâu ra thế?"

"Có người cho." Triều Giản ném lên trên sạp, "Anh tách ra chia tôi một nửa."

Trần Ngưỡng cầm quả cam lên: "Tôi thấy chỗ cậu rất đông người, sao bán được ít quá vậy?"

Trên sạp bày không ít hàng hóa, chẳng lẽ đại bộ phận chỉ xem không mua?

Triều Giản nhìn anh cầm quả cam: "Người lớn tuổi hỏi tôi nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, trong nhà có những ai, có người yêu hay chưa, chân tại sao lại bị thương, còn có thể tốt lên hay không đại loại như thế, tuổi trẻ thì đứng nghe, tuổi nhỏ thì là người nhà của bọn họ."

Trần Ngưỡng: "......"

Cũng thật đáng thương.

Người không mua đồ thì kẹt ở đó, người muốn mua đồ thì chen không vào.

Trần Ngưỡng tách một nửa quả cam còn nguyên vỏ đưa cho Triều Giản, một bên giúp hắn lưu ý quầy hàng bên kia, một bên nói với hắn chuyện Trần Tây Song gặp phải.

Lưu Thuận không nhớ rõ những chuyện mình đã làm khi bị quỷ nhập vào người, Trần Tây Song lại có thể nhớ rõ vài hình ảnh rời rạc và ghép chúng lại với nhau từng chút một.

Tính chất vấn đề của hai người là hoàn toàn không giống nhau.

Một người chỉ bộc lộ cảm giác khó chịu quanh năm trong cổ họng, ho khạc ra đờm trộn lẫn tia máu, còn người kia là sự tái diễn lại của một hiện trường án mạng.

"Khương Nhân." Triều Giản thấp giọng kêu.

Trần Ngưỡng nín thở nhìn hắn: "Ả, làm sao vậy?"

Triều Giản kéo vỏ cam sang một bên, cúi đầu cắn một miếng thịt cam bên trong: "Khương Miêu là em gái, phải nhường nhịn nàng."

Trần Ngưỡng hít sâu một hơi, nếu không phải hơi thở của vị này không thay đổi, anh còn tưởng hắn bị quỷ nhập vào người thật.

Bây giờ quan hệ giữa Khương Nhân và Khương Miêu đã xác định, là anh em.

Chữ "Nhường nhịn" là nét chữ vi diệu nhất trong tình cảm anh chị em.

Trần Ngưỡng chờ mong nhìn cộng sự của mình, còn gì nữa?

Triều Giản liếc nhìn nửa quả cam còn lại trên tay Trần Ngưỡng.

"Cầm đi cầm đi." Trần Ngưỡng tưởng hắn còn muốn ăn, cho nên liền đưa qua.

Triều Giản không lấy.

Trần Ngưỡng không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, liền tự mình ăn, quả cam rất ngọt, nhiều nước, miệng không còn bị khô như trước.

"Em gái đã đến tuổi phải gả." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng sửng sốt, đến tuổi kết hôn?

Là đã đính hôn rồi, hay là đã có bạn trai?

Trần Ngưỡng đợi mãi cũng không đợi được gì nữa, thế là liền vội vàng đuổi cộng sự đi: "Tôi biết rồi, cậu mau trở về đi...!những cô gái đó đang tới chỗ của tôi tìm cậu rồi kìa, bọn họ sẽ chặn khách hàng của tôi mất."

Triều Giản: "......"

.

Trần Ngưỡng mới vừa tiễn Triều Giản đi, Lưu Thuận liền chạy qua đây.

Hai người trao đổi một phen, Lưu Thuận cảm khái thở dài.

"Ta phát hiện có bán rất nhiều chổi, lớn nhỏ đều có, bó to bó lớn, chổi quét rác, giỏ nhỏ, sàng gạo, cái cào đất, giỏ tre lớn, tất cả các đồ vật bằng tre được đan bằng tay có rất nhiều."

Trần Ngưỡng gật đầu, không chỉ có nhiều, hơn nữa cũng không khó bán.

Phiên chợ lớn một năm mới mở một lần, muốn bán đi một ít đồ vật cũng chỉ dựa vào ba ngày này, sau đó lại mua các vật dụng hàng ngày trong năm mang về.

Những đồ vật được đan bằng tre đều được dùng trong sinh hoạt hằng ngày.

Trần Ngưỡng mắt sắc thấy cái gì đó: "Khương Đại, có người muốn mua đồ vật ở sạp của ngươi kìa."

Lưu Thuận nói: "Là cái thứ chỉ xem chứ không mua, đã dạo vài vòng rồi."

Trần Ngưỡng hồ nghi nói: "Không phải là ăn trộm đi?"

Lưu Thuận há miệng: "Hở?"

"Trộm thật rồi kìa!" Trần Ngưỡng trơ mắt nhìn tên kia lấy đi một cái ky, phi thường thuần thục nhét vào túi da rắn.

Mà người giúp Lưu Thuận trông coi hàng hoá không biết đã đi đâu mất tiêu.

Lưu Thuận cũng nhìn thấy, không quan tâm lắm nói: "Kệ đi, trộm thì trộm, đồ vật còn rất nhiều, mất một cái cũng chả sao."

Trần Ngưỡng không đồng ý với quan điểm của Lưu Thuận: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể rời khỏi quầy hàng, nhưng phải đảm bảo rằng quầy hàng của mình phải có người khác trông giúp."

Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, đuôi mày hơi nhảy lên: "Thôn trưởng đã nói qua nhiều lần, sau giờ dẹp quầy phải kiểm kê lại hàng hoá, ngẫm lại xem, liệu có phải là muốn kiểm lại......"

"Hoá đơn" chữ còn chưa nói ra, Lưu Thuận đã đuổi theo tên ăn trộm chạy sắp mất hút.

"Bắt tên ăn trộm lại!"

"Bớ người ta có ăn trộm! Cái ky của ta bị trộm mất rồi!"

"Chính là cái tên xách túi da rắn! Ai giúp ta cản lại một chút --"

Không ai hỗ trợ.

Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường trong chợ.

Người đi đường quá nhiều, làm khoảng cách của Lưu Thuận với tên trộm càng ngày càng xa, khi Lưu Thuận tự nói thầm với chính mình lần này toang thật rồi, thì từ xa truyền đến một tiếng hét thảm.

Lúc tên trộm đang đắc ý chạy ngang qua chỗ Tiểu Tương, thì bị cô nàng một quyền quặt ngã.

Lưu Thuận lấy lại cái ky, vội vàng nói lời cảm ơn với Tiểu Tương rồi trở về quầy hàng của mình.

[cái ky là cái hốt rác]

Đi được nửa đường, ông ta quyết định quay trở lại, nhanh chóng nói cho đối phương biết manh mối mình biết được, để cô có thể truyền lại cho những người khác.

.

Rạng sáng, chợ bắt đầu đông người hơn.

Thời gian buổi sáng trải qua trong từng đợt mua mua bán bán, có một số người bán được rất tốt, tiền giấy thu đến mỏi cả tay.

Có quầy hàng lại không người tới mua, cho dù chủ sạp có thét to tới cổ họng bốc khói cũng không ai ghé lại.

Tựa như Lý Bình, lúc mặt trời ngày càng lên cao mới thành công bán đi một con cá.

Lý Bình biết mình không có lợi thế về ngoại hình và tuổi tác nên muốn tận dụng tốt thế mạnh của mình, ông ta có mở cửa hàng, nên rất tự tin không ai trong nhóm nhiệm vụ giả biết cách kinh doanh tốt hơn ông ta cả.

Nào biết sẽ khó khăn như vậy.

Bất quá cũng may là đã có người mở hàng, có người mua thứ nhất, thì sẽ có người mua thứ hai.

Lý Bình ngồi trở lại trên băng ghế nhỏ, còn chưa ngồi nóng đít, đã nghe thấy một giọng nói hướng ông ta mà tới.

"Khương Đại, ngươi làm ăn buôn bán thế hả?"

Lý Bình nhìn vị khách đã mở hàng giúp mình lúc nảy, bối rối:

"Sao vậy?"

Người đàn ông to con ném một con cá chép xuống mặt đất trước mặt.

Lý Bình nhìn con cá trong bọc: "Muốn ta mần giùm ngươi hả?"

"Lúc nảy ta còn hỏi ngươi có muốn mần sạch hay không, ngươi nói không cần, đợi một lát nhé, ta cạo sạch vảy cá cho ngươi, bằng không lúc ăn sẽ cắt trúng miệng......"

"Cạo vảy cái gì mà cạo vảy!"

Người đàn ông to con tức giận nói: "Lúc mua không phải ngươi bảo đảm với ta nó còn sống sao? Ngươi nhìn xem, nhìn xem!"

Hắn ta ngồi xổm xuống phanh cái bọc đựng cá ra, chỉ vào con cá chép không nhúc nhích: "Ta mới vừa mua còn chưa đi vài bước, nó liền chết queo!!"

Lý Bình lúc này vẫn còn bình tĩnh, làm ăn buôn bán luôn gặp phải khách hàng khó tính là chuyện bình thường, có vấn đề nghĩ cách giải quyết ổn thỏa là được.

Đối phó với loại tình huống này, trước hết là phải giải thích rõ cho đối phương nghe, tại sao con cá lại xảy ra tình trạng như vậy.

"Có lẽ là do đựng ở trong túi nên bị ngộp, nó mới chết không bao lâu....!mần sạch nấu lên vẫn ăn được bình thường, không có vấn đề gì đâu."

Lý Bình thương lượng nói: "Hay là vầy đi, ta đem cá đi mần sạch rồi cắt ra từng khứa cho ngươi luôn, ngươi mang về nhà là có thể trực tiếp......"

"Ta không muốn, ngươi trả tiền lại cho ta!" Người đàn ông to con ngắt lời ông ta, thái độ cứng rắn, "Hoàn tiền!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio