Hắn thản nhiên nói vậy lại khiến ta cực kỳ hoảng sợ, vội đưa mắt quan sát xung quanh. Lúc này, ta mới chú ý đến chúng ta đang đứng ở một gian phòng coi như sạch sẽ. Hỏa Tịch ngồi trước bàn còn ta đang ngồi trước ngực hắn.
Ta nghiêm túc nói: “Nói thật, ta chưa từng đi Yêu giới, không biết nó trông như thế nào. Nhưng ta đến Nhân giới vài lần rồi. Ta xem phòng này cùng phòng ở Nhân giới không khác biệt lắm. Hỏa Tịch, không phải ngươi lại lừa ta chứ? Ngươi nói thật đi, có phải chúng ta tới nhà vị tiểu thư nào ở Nhân giới, được nàng mời ở lại và nhiệt tình tiếp đón?”
Hỏa Tịch ngắn gọn một câu, đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của ta: “Bản quân chỉ tùy tiện chọn một khách điếm ở Yêu giới để dừng chân thôi. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Ta niệm quyết biến về hình người, ngồi đối diện Hỏa Tịch, chống cằm chăm chú nhìn hắn. Chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, ta bèn hỏi: “Ta suýt nữa quên. Người nói thật cho ta biết, chúng ta tới Yêu giới làm gì nha?”
Hỏa Tịch thản nhiên liếc ta một cái, nói: “Giết Yêu vương”.
Ta đặt mông ngồi ở băng ghế không vững, suýt nữa ngã xuống sàn nhà.
Trước đây, khi còn sống ở Ma giới, phụ tôn dạy ta, mặc dù chúng ta cùng Tiên tộc rơi vào thế không đội trời chung nhưng còn chưa lưu lạc đến mức đối địch với Yêu tộc.
Yêu vương của Yêu tộc, theo phụ tôn ta nói, là một con ác thú cực kỳ lớn, tính tình trời sinh vô cùng hung tàn. Hắn vốn là thần thú từ thời thượng cổ, thuộc loài kỳ lân một sừng biết phun lửa. Sau nhiều lần vi phạm thiên quy, hắn bị giáng chức làm thần sử ở một đỉnh núi nhỏ, rơi vào cảnh sa sút.
Vì thế, dưới chính sách tàn bạo ấy, thần thú cảm thấy phần nỗ rồi. Hắn nổi dậy khởi nghĩa xưng vương, tập hợp Yêu tộc cấp thấp, nhiều lần đối nghịch với Tiên tộc. Sau đó, hắn liền sa đọa đến mức trở thành Yêu vương lúc nào không hay. Cậy vào sự che chở của Yêu vương, Yêu tộc mới dám gây họa chốn Nhân gian.
Ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu ta gặp Hỏa Tịch chính là thời điểm Yêu tộc đang loạn. Xem ra sự thống trị của thần thú đã bắt đầu không hài hòa.
Sau đó, những phần tử bất lương liền nhân cơ hội loạn lạc mà lẫn vào Yêu giới, tỷ như ta và Hỏa Tịch.
Nếu là ta cùng Hỏa Tịch hoàn toàn chỉ vì rảnh rỗi sinh nông nỗi, muốn tìm việc kích thích để làm nên mới mò vào Yêu giới du ngoạn mấy ngày thì ta rất vui mừng và sẵn lòng mạo hiểm. Nhưng Hỏa Tịch thực sự quá ngông cuồng. Hắn lại dám ở trên địa bàn của Yêu tộc, trắng trợn nói với ta là hắn muốn giết Yêu vương.
Chỉ thoáng chốc, chân ta liền nhũn ra.
Yêu vương kia vẫn còn thần lực, lại vô cùng hung ác, có phải hắn muốn giết là giết được đâu.
Ngồi lại nghiêm chỉnh, ta hỏi: “Tại sao ngươi muốn giết Yêu vương, làm sao để giết được hắn?”
Hỏa Tịch thản nhiên nói: “Cấp trên có ý chỉ, Yêu tộc thường xuyên gây tai nạn và rắc rối cho Nhân gian, giết hại người phàm. Yêu vương dù từng thuộc Thần tộc nhưng đã tha hóa, không thể không giết.”
Ta suy nghĩ một lúc rồi cùng Hỏa Tịch thương lượng: “Hỏa Tịch, từ nay về sau, ta và người mỗi người một ngả được không? Ngươi xem, ngươi muốn giết Yêu vương, ta lại không cùng đường với ngươi. Tục ngữ nói rồi, có phúc cùng hưởng, gặp họa ngươi chịu. Ta cùng không cần nói thêm gì nữa. Nếu ngươi luyến tiếc ta, ta tạm thời đi Nhân giới tránh mấy ngày, bao giờ ngươi chiến thắng trở về, chúng ta tại gặp lại.”
Hỏa Tịch lạnh nhạt liếc ta: “Không phải có phúc cùng hưởng sao?”
Ta giải thích: “Câu ngươi nói sớm đã không theo kịp thời đại. Câu ta nói mới hợp thời hợp cảnh.”
Hỏa Tịch cuối cùng mở miệng nôn ra một câu: “Vô tình vô nghĩa.”