Những xúc cảm rối rắm của thời niên thiếu lại ùa về, tôi ngồi trên lưng ngựa, ngây ngẩn nhìn lên cửa sổ tầng hai.
Gió lạnh luồn qua lớp áo quần mỏng manh, ánh trăng lạnh lẽo trải dài trên mặt đất. Tôi xuống ngựa, đi đến trước của, nhưng lại ngập ngừng không dám gõ.
Tôi thực là ngớ ngẩn, chỉ vì một câu nói của Edward, nửa đêm nửa hôm đến quấy rầy giấc ngủ của hắn, quả là vô cùng thất lễ.
Lắc đầu, tôi xoay người đi về, dự định hôm sau sẽ quay lại.
Vừa dắt dây cương đi chưa được vài bước, tôi nghe thấy tiếng cửa mở “lạch cạch” phía sau, Edward cầm một ngọn đèn đi ra, bước vài bước đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi thì thầm: “Sao vừa đến đã muốn đi rồi?”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, vẻ mặt ôn nhu, hoàn toàn khác so với lúc ở vũ hội. Tôi còn chưa kịp trả lời, hắn đã vội dắt tay tôi kéo vào nhà, rón rén đi lên lầu hai.
Vừa vào phòng, hắn ôm vội lấy tôi, đẩy tôi ngã lên giường, rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Tôi thấy hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề nên hỏi: “Cậu không ngủ à?”
“Không ngủ, tôi định đợi tới trời sang, sẽ qua nhà em, không ngờ em lại tới tìm tôi trước.” Giọng hắn dịu dàng như nước, vừa vui vẻ vừa có chút trách cứ: “Tôi nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn ra đã thấy em đứng đó, nhưng lại không gõ cửa mà quay lưng bỏ về.”
“Khuya quá rồi, tôi sợ người hầu sẽ thức giấc, nên định đứng một lát rồi đi.” Tôi nói.
“Đêm khuya lạnh như vậy sao lại cưỡi ngựa ra ngoài, em xem toàn thân em đều lạnh ngắt rồi.” Hắn lôi chăn đắp lên người cả hai, rồi dùng gò má ấm áp tì lên mặt tôi. Tôi nghe giọng hắn cằn nhằn không ngớt bên tai: “Hôm nay lúc ở vũ hội, tôi chỉ muốn chọc cho em ghen một chút, không ngờ người lên cơn ghen tuông lại là tôi. Tôi hành xử không khác gì trẻ con, khiến em tức giận.”
Vừa nãy tôi đột nhiên vô cùng nhớ Edward, nên mới chạy một mạch đến đây để được nhìn thấy hắn, sau khi gặp nhau rồi, mọi cảm xúc rối rắm đều biến mất. Tôi hôn hắn, sau đó cúi đầu tự cởi nơ và nút áo của mình…
Hơi thở hắn bỗng chốc dồn dập, phía dưới lập tức dựng đứng, không chút do dự hôn lấy tôi, tự tay cởi bỏ quần áo trên người, chẳng mấy chốc cả hai đều không còn mảnh vải che thân quấn lấy nhau.
Tôi ôm hắn thật chặt, toàn thân bao bọc lấy hắn, khoảnh khắc ấy, tôi không còn khống chế được cảm xúc của bản thân, ghé tai hắn nói: “Cậu sẽ không bỏ rơi tôi, đúng không?”
Hắn bỗng ngây người, chống tay lên nhìn tôi, sau đó lại áp xuống, hai tay ôm tôi thật chặt, thấp giọng thủ thỉ: “Khiến em phải đau long như vậy, tôi thật có lỗi, hãy thứ lỗi cho tôi.”
Tôi không nói gì, chỉ dùng lực đáp lại cái ôm của hắn, hôn lên môi hắn.
Lúc tôi thức giấc, trời đã sáng. Edward đang rúc sát vào người tôi, mơ mơ màng màng, cọ cọ lên người tôi, đầu dụi dụi vào cổ tôi, giống y như một chú cún nhỏ đang làm nũng.
Tôi ảo não xoa mặt, đêm qua nhất định là bản thân đã hóa điên, đêm hôm khuya khoắt chạy đến tìm hắn, lại còn làm ra mấy chuyện mất mặt. Tôi gọi Edward dậy, sau đó ngồi bên giường mặc quần áo. Hắn từ trong chăn chui ra, thân thể trần trụi ấm áp ôm lấy tôi từ phía sau, hôn lên cổ tôi nói: “Em thật lạnh lùng, không thể nằm cùng tôi thêm một lúc nữa sao.”
Tôi quay lại nhìn, ánh mặt trời buổi sáng đang chiếu rọi lên đôi mắt lam nhạt và mái tóc vàng xinh đẹp của hắn. Tôi mỉm cười, đứng lên nói: “Dậy đi, chúng ta cẩn thận một chút, tôi muốn tranh thủ rời đi khi mọi người còn chưa dậy.”
“Adam, tôi hứa về sau sẽ không chọc cho em ghen nữa, tôi yêu em.” Hắn ngước đầu lên nhìn tôi nói.
“Tôi cũng sẽ cố gắng không làm cho cậu phải ghen.” Tôi cười nói.
Chúng tôi ăn mặc chỉnh tề, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng, Edward nói với tôi: “Không cần lo lắng quá, không ai nghĩ đến chuyện kia đâu, tôi sẽ nói với mọi người tối qua em có chuyện gấp đến tìm, tôi đã sắp xếp cho em ngủ ở phòng khách.”
Sáng sớm người hầu nhìn thấy tôi đều vô cùng kinh ngạc. Sau khi dùng xong bữa sáng, Edward đường hoàng tiễn tôi ra cửa: “Việc ngài nhờ ta, ta sẽ tận tình giúp đỡ, xin hãy kiên nhẫn đợi tin tức của ta.”
Sau này, tôi nghe nói quản gia hôm đó đã tự trách bản thân rất nhiều, thân là tôi tớ lại ngủ như chết, thế nào lại không nghe thấy tiếng gõ cửa, lại để chủ nhân phải tự thân ra mở cửa đón khách.
Khi tôi về đến nhà, mọi người vẫn còn say ngủ, chỉ có người hầu là đã thức giấc, thấy tôi sáng sớm trử về từ bên ngoài cũng không hỏi han gì, dù sao tôi cũng là chủ nhân, không cần giải thích nhiều với họ.
Buổi chiều, Anna muốn cùng Martha ra ngoài.
“Ngài Pence mời em đến giáo đường nơi ngài ấy cử hành lễ, em cũng có nhắc với ngài ấy về tu viện ở trấn trên, ngài ấy có vẻ rất hứng thú, muốn đến xem chúng ta làm thế nào để học hỏi theo.” Anna vui vẻ nói.
“Uhm.” Tôi đứng nhìn cô em gái ngốc trước mặt, quyết định không nói ra sự thật, tránh cho cô bé phải nghĩ ngợi quá nhiều, tôi nói: “Ngài ấy đang cư xử một cách lịch thiệp với em, đừng để phạm phải lỗi gì, biết chưa hả em gái bé bỏng của anh.”
Anna lập tức gật đầu nói: “Thì ra là vậy, ngài Pence thực là một người hòa đồng, rất thân thiện với em, quả là một người tốt.”
“Đúng vậy, ngài ấy là bạn của anh, cũng chính là trưởng bối của em, em đối với ngài Pence phải tôn trọng hết mực, không nên vì mối hệ thân thiết giữa hai bên mà cư xử tùy tiện.” Tôi chắ tay sau lưng dạy bảo.
Sau đó tôi dặn dò Martha: “Trông nom tiểu thư cẩn thận, nhất định không được để cô bé ở một mình, nhớ về sớm.”
Sau khi tiễn Anna ra khỏi cửa, tôi âm thầm thở dài, mọi chuyện sao lại trở thành như vậy.
Dù thế nào tôi cũng không thể ngờ Mike sẽ có hứng thú với Anna. Tôi và Mike đã quen biết từ năm tuổi, là bạn học tới tận lúc tốt nghiệp đại học.
Là bạn bè, cậu ta không có chỗ nào đáng chê trách. Sống có nghĩa khí, rộng lượng, tốt bụng, không nhát gan ngại phiền, ở chung với hắn cảm thấy rất thoải mái, là một người bạn đáng kết giao. Nhưng…vừa nghĩ đến việc hắn dẫn bọn tôi đến nhà chứa lúc nhỏ…một loại cảm giác không thoải mái lại trỗi dậy.
Cậu tìm được người mình thích, là bạn tốt, tôi mừng cho cậu, nhưng bao nhiêu người như vậy, tại sao lại chọn trúng em gái tôi.
Nhiều ngày liên tục, Anna hôm nào cũng vui vẻ đến giáo đường lân cận, sau khi về tới nhà, cứ hễ mở miệng là lại nhắc ngài Pence thế này ngài Pence thế kia. Trong lòng tôi lo lắng càng thêm nặng, nhưng tôi là nam nhân, thực sự không tiện nói những chuyện thế này với cô bé, bài học lần trước tôi vẫn còn ghi nhớ, càng nói lại càng sai.
Tôi phàn nàn với Edward: “Cậu nói xem Mike sao lại làm như vậy? Cậu ta ngang nhiên dám tơ tưởng đến em gái tôi.”
“Ha ha.” Edward thấy tôi bất mãn lại còn phản bác: “Mike là một quý ông, cậu ta muốn theo đuổi tiểu thư Anna, chuyện này có gì kì quái? Em sao lại như vậy, Mike có chỗ nào khiến em không vừa ý? Hay là em cảm thấy cậu ta không xứng với Anna?”
“Không, Mike rất tốt, cậu ta là bạn bè của chúng ta, nếu Mike có gì cần, tôi liền lập tức không su nghĩ gì mà giúp đỡ hắn. Nhưng mà…Anna…” Tôi lắc đầu: “Không…cậu ta không hợp với Anna…không phải do địa vị, nếu bàn về địa vị và tài sản, Anna còn không xứng với cậu ta, tôi là nói…tôi hy vọng Anna có thể có một cuộc sống an ổn.”
“Em cho rằng Mike không thể đem lại cho Anna cuộc sống an ổn?”
“Cậu biết rõ tôi muốn nói gì.” Tôi đi qua đi lại trước mặt hắn nói: “Chúng ta đều biết Mike lúc tuổi như thế nào, không nhẽ cậu quên rồi sao? Nếu em rể tôi là một kẻ suốt ngày ra vào nhà chứa, Chúa ơi chẳng cần đợi Anna đau lòng khổ sở, chính tôi sẽ là người quyết đấu với cậu ta đầu tiên.”
“Em cũng đã nói đó là Mike lúc tuổi, còn khi cậu ta trưởng thành, chưa từng làm chuyện gì xấu xa.” Edward lắc đầu nói: “’Em quá bảo bọc Anna rồi, cho dù cô bé không chọn Mike, em làm sao biết chồng tương lai của Anna không phải một kẻ đào hoa lăng nhăng?”
“Nhưng mà Mike…”
Edward cắt ngang lời tôi nói: “Adam à, cuộc sống của em quá đơn giản, em không thể biết những điều thối nát của giới quý tộc. Mike xuất thân là quý tộc nước Pháp, những thứ cấu xa cậu ta phải tiếp xúc lúc nhỏ em không thể nào mường tượng nổi, cả ngày nhìn thấy người lớn ham mê sắc dục, một đứa trẻ có thể học được điều tốt gì? Em làm như vậy quá oan uổng cho cậu ta, ngay cả cơ hội theo đuổi tình yêu, em cũng không chịu cho Mike sao?”
“Tôi biết Mike là người tốt, nhưng…”
“Adam yêu dấu của tôi, chúng ta bên nhau lâu như vậy, ân ái không ít lần, vậy mà đến giờ mỗi khi làm tình, em vẫn không cho tôi bỏ chăn ra. Em bảo thủ quá, còn nhớ lần tôi dắt em đi xem hai nam kỹ kia không, lúc ấy em chạy còn nhanh hơn thỏ, chứng tỏ trải nghiệm của em đối với chuyện này không khác gì tờ giấy trắng, tôi đoán em nhất định không tưởng tượng nổi những người như chúng tôi đã từng trông thấy cái gì.”
Thấy hắn phàn nàn về việc làm tình của mình, tôi đỏ mặt, lí nhí hỏi: “Cậu…cậu chê tôi quá bảo thủ, không thú vị sao?”
Edward phì cười, ôm tôi nói: “Nếu tôi nói không thú vị, em sẽ chịu thay đổi sao? Lần tới chúng ta bỏ chăn ra làm trước gương, em có chịu không?”
Mặt tôi đỏ bừng, lắp bắp nói: “Uhm…nhưng…trời lạnh lắm, làm vậy sẽ bị cảm…”
“Không sao, tôi rất kiên nhẫn, chúng ta có thể đợi đến mùa xuân.”
Hắn nói, giọng khàn khàn.
Một lát sau, tôi chợt nhận ra bản thân lạc đề, ngẩng đầu nói với Edward: “Tôi vẫn phản đối chuyện này, Anna vừa mới bước ra xã hội, chúng ta nên từ từ chọn. Cậu có thể giúp tôi không? Giúp tôi gặp Mike, gần đây mỗi khi tôi tới tìm, đều không gặp được, tôi có cảm giác cậu ta đang trốn mình.”
Edward nhíu mày: “Đương nhiên, ý muốn của em chính là mệnh lệnh tối cao, nhưng mà…có cần thiết không?”
Tôi có chút ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Khoan đã, lời này của cậu nghe thật lạ…không nhẽ cậu đã cùng với Mike bàn về chuyện này? Cậu gặp hắn rồi sao?”
Edward bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Adam, sao em lại nghĩ tôi như vậy.”
“Ngài đây tốt nhất nên nói thật.”
Thấy tôi nổi giận, Edward vội vàng nói: “Được rồi được rồi, tôi và Mike có gặp nhau một chút. Em cũng biết giới quý tộc thường hay tụ tập ở sòng bài uống rượu, tranh thủ bàn chuyện chính sự. Bọn tôi đều là hội viên, em cũng từng đến đó còn gì.”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu nói, kỳ thực tôi không thích những nơi như vậy lắm, nghe nói ở đó có rất nhiều cao thủ, chỉ một đêm có thể khiến người khác tán gia bại sản. Edward tuy là khách quen, nhưng lại rất ít khi đánh bạc, hắn thường bảo đánh bài chỉ toàn mánh khóe lừa người, không có ý nghĩa gì.
“Cậu biết nguyên nhân Mike tránh mặt tôi đúng không?” Tôi hỏi.
Edward cười cười: “Em hiểu cậu ta bao nhiêu, cậu ta cũng hiểu em bấy nhiêu, chúng ta đều biết nhau đã lâu, sao, em muốn ngăn cản cậu ta à?”
Tôi nói: “Nếu cậu ta đã tránh mặt, tôi cũng không vội. Hai ngày nữa vũ hội sẽ diễn ra, tôi không tin đến lúc đó Mike còn có thể trốn được.”
Thế nhưng lo lắng suốt nhiều ngày của tôi, đến hôm vũ hội, đã hoàn toàn biến mất.
Vũ hội xuất hiện một quý ngài Laurent, vẻ mặt tươi cười mời Anna khiêu vũ. Thấy cảnh đó, tâm trạng của tôi cũng phần nào ổn định. Trước đây vốn cảm thấy người này ăn nói không khéo, khờ khạo như khúc gỗ. Hiện tôi lại thấy cậu ta chẳng khác gì báu vật quý giá, cậu ta có ruộng đất, có thân phận, tuy rằng bề ngoài hơi bình thường, không có gì nổi trội, nhưng chưa từng nghe nói có trải qua bất cứ chuyện tình cảm gì, đồng thời lại có thiện cảm với Anna. Edward nói không sai, tôi thực sự chỉ muốn tìm những người đàn ông an phận giống mình cho Anna.