Tại điền trang Quinto, phu nhân Janet nắm một lá thư, tức giận đến phát run.
“Nó không chọn Katherin, thế quái nào mà nó lại không chọn Katherin!”
Elizabeth nhìn thoáng qua lá thư, kinh ngạc: “Nó lại đi cầu hôn cái con Claudia quái dị đó?”
“Katherin nói chính Claudia đã đoạt đi hôn sự này.” Joseph nói.
“Đồ vô dụng! Đồ tới tay còn để vụt mất, chỉ được mỗi cái mặt đẹp, không làm nên trò trống gì.” Phu nhân Janet tức giận đi qua đi lại mắng chửi: “Trước kia cũng đã cảm thấy con bé này ngu ngốc, đắn đo lắm mới chọn nó, không ngờ có thể ngu tới mức này.”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại đi tìm Claudia?” Joseph lo lắng hỏi.
“Vô ích.” Phu nhân Janet trầm ngâm một lúc nói: “Chúng ta phải dùng chút thủ đoạn với cha của nó.”
Vài ngày sau, ngài Vincent nhận được thư mời từ điền trang Quinto.
Kỳ thực ông ta cũng không muốn xen vào chuyện này, anh chàng Adam kia đã đồng ý lấy con gái lão, lão đã có điền trang lớn trồng đay và bông, chẳng cần cái điền trang Quinto làm gì nữa. Nhưng nội dung bức thư này có chút mờ ám, khiến ông ta cảm thấy không yên lòng…
Lão Konstatin đã bệnh tới mức không thể rời giường, thời gian thanh tỉnh cũng không còn nhiều, chỉ có phu nhân Janet chăm sóc ông ta. Vincent cũng có phần bội phục người đàn bà này, bà ta thủ đoạn thâm sâu khó lường, nếu là đàn ông, có lẽ sẽ đạt được thành công lớn. Có điều bà ta làm phụ nữ cũng không phải là thất bại, có thể khiến cho lão gia Konstatin đuổi hết ba đứa con của vợ trước ra đường. Nếu không phải vì giới hạn của quyền thừa kế, người phụ nữ này đã sớm cuỗm được hết gia tài.
“Chúc mừng ngài Vincent, đã có được chàng rể tốt.” Phu nhân Janet mỉm cười nói.
“Ha ha.” Ngài Vincent nghênh ngang ngồi trên ghế, không trả lời.
“Giờ đây sợ là ngài không còn nhớ tới giao ước của chúng ta nữa rồi.”
“Adam không muốn kế thừa điền trang Quinto, tôi có thể làm gì được bây giờ?” Vincent nhún vai nói.
“Điền trang Quinto là điền trang lâu đời ở nước Anh, một điền trang ở Ấn Độ xa xôi làm sao làm bì được, tôi thấy ngài nên thuyết phục nó một chút, để nó kế thừa gia sản này đi.” Phu nhân Janet đi thẳng vào vấn đề.
“Vậy các người còn muốn nhận bảng kia nữa không?” Vincent hỏi.
“Ha ha, ngài thật biết đùa, đương nhiên là cần rồi, điều kiện đầu tiên để cậu ta có được quyền thừa kế, chính là chúng tôi phải được nhận bảng thù lao.” Phu nhân Janet nói.
“Người đang nói đùa là bà mới đúng.” Vincent cười nói: “Điền trang ở Ấn Độ đã đủ đáp ứng nhu cầu của tôi, thì cớ gì tôi phải đưa bà bảng để đổi lấy cái điền trang mà cậu ta không thèm nhận này chứ?”
Phu nhân Janet nhìn Vincent chốc lát, bỗng nhiên bật cười, nụ cười khinh bỉ tột cùng: “Thực ra tôi cũng không muốn mọi chuyện đi đến nước này, dù sao sau này hai ta cũng còn cần hợp tác, nhưng ngài đã cố chấp như vậy, tôi cũng đành nói trắng ra, không biết tiểu thư Katherin dạo này có khỏe không?”
Vincent nhướng mày nói: “Con bé rất khỏe, cảm ơn phu nhân quan tâm.”
“Ồ! Tiểu thư không kể cho ngài nghe việc nàng mang thai sao? Đứa trẻ ngốc này, loại chuyện này căn bản không thể giấu mãi được, không quá mấy tháng sẽ bại lộ cả thôi.” Phu nhân Janet cười nói.
Lời vừa dứt, Vincent trợn tròn hai mắt, phẫn nộ nhìn người trước mặt, sau đó tạt thẳng ly hồng trà trên tay vào mặt phu nhân Janet.
“Ta sẽ kiện bà tội phỉ báng! Con mụ đàn bà thối! Dám bịa đặt lung tung!” Vincent chửi ầm lên.
Phu nhân Janet vẫn hết sức bình tĩnh, ưu nhã lau nhẹ hai má nói: “Phỉ báng? Con gái ngài tự viết thư báo cho tôi biết là nàng mang thai, muốn con trai ta mau chóng cưới nó, có cần tôi cầm thư ra cho ngài xem không?”
“Nói bậy!” Vincent bối rối lặp lại: “Nói bậy!”
“Ha ha.” Hiện tại đến phiên phu nhân Janet đắc thắng, bà ta mỉm cười, lẳng lặng nhìn vẻ tức giận của Vincent.
Vincent thở hổn hển, ông ta muốn lớn tiếng chửi, nhưng dường như bị rút cạn sức lực, một chữ cũng không thốt nên lời, bởi vì ông ta biết phu nhân Janet đang nói thật, dù cho ông có chấp nhận hay không, Vincent hoàn toàn bất lực, việc duy nhất ông muốn làm bây giờ là bóp chết con bé Katherin ngu xuẩn đó.
Một lúc lâu sau, ngồi trên sopha, Vincent hít một hơi thật sâu nói: “Bà muốn gì?”
“Tôi muốn ông thuyết phục Adam cưới Katherin.” Phu nhân Janet nói.
Mặt Vincent trở nên cứng đờ nói: “Điều đó không thể! Cậu ta đã cầu hôn với Claudia, muốn Adam cưới Katherin, chẳng lẽ bà muốn…”
“Đúng, chính là như vậy.”
“Bà điên rồi sao?” Vincent không dám tin vào tai mình.
“Hừ! Nghe nói ngài là một thương nhân rất có thủ đoạn, nhưng hiện tại xem ra, lá gan cũng chẳng lớn mấy.” Phu nhân Janet híp mắt nói: “Nghĩ lại đi, đợi Katherin sinh được người thừa kế, Adam sẽ trở nên vô dụng, chỉ cần một nhát giết chết nó, bất kể là điền trang ở Anh hay Ấn Độ, đều sẽ thuộc về chúng ta, đến lúc đó ngài muốn sử dụng điền trang như thế nào chẳng được.”
“Nhưng nếu cậu ta không chịu thì sao?” Vincent nói.
“Không nhưng nhị gì ở đây hết, ngài không còn chọn lựa nào khác nữa, một là hợp tác với chúng tôi, cùng phân chia quyền lợi; hoặc là tôi sẽ công khai chuyện con gái ngài chưa chồng mà có thai, cả đời này ngài đừng mong có cơ hội đặt chân vào xã hội thượng lưu.”
Sau buổi trưa, một trận mưa rào ập xuống, mưa như trút nước khiến đường sá trở nên lầy lội khủng khiếp, trong điều kiện thời tiết như vậy, lại có một người không quản ngại khó khăn tới nhà chơi, không ai khác chính là ngài Vincent.
Ông ta được người hầu đưa vào, nhìn thấy Edward cũng ở đây, vì thế cười híp mắt nói với tôi: “Thì ra ngài đang có khách.”
“Ôi! Mưa lớn như vậy, sao ngài lại nhọc công tới đây?” Tôi vội vàng nghênh tiếp.
“À…tôi có chút việc, muốn bàn bạc với ngài.” Ông ta nhìn Edward một cái nói.
“Vậy xin mời ngài đến thư phòng.”
Sau khi tôi đưa Vincent vào thư phòng, ông ta lập tức nói: “Xin lỗi, tôi biết tôi đã thất lễ với ngài một lần, nhưng tôi không thể gả Claudia cho ngài, Claudia nó…sức khỏe không tốt, hay là ngài cưới Katherin đi.”
Tôi nhíu mày nói: “Ngài Vincent, tôi tôn trọng ngài là một vị thương nhân có chữ tín, nhưng mà chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày, ngài đổi ý đến hai lần, lại còn là chuyện hôn sự quan trọng như vậy. Ngài làm tôi thấy quá thất vọng, thôi xem như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra, đợi ngài suy nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm tôi.”
Vincent cầu khẩn: “Tôi lúc trước chưa suy nghĩ kỹ càng, dung mạo Katherin hơn Claudia rất nhiều, sẽ khiến ngài hài lòng hơn.”
“Ngài Vincent, hiện giờ tôi cảm thấy rất tức giận, hôn nhân có thể đem ra làm trò đùa được hay sao? Huống hồ hiện tại tôi đã yêu tiểu thư Claudia, sao có thể lấy Katherin làm vợ? Nếu ngài muốn tôi từ bỏ Claudia, vậy thì việc hợp tác của chúng ta cũng kết thúc tại đây, thương nhân khai thác ngành dệt tại London cũng không phải chỉ có mình ngài, thứ cho ta mạo muội, tiến khách.”
“Không! Ngài không thể làm như vậy!” Vincent hét lớn, sau đó kích động nói: “Claudia bị bệnh rất nặng.”
“Ngài Vincent, ngài nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao? Không muốn gả tiểu thư Claudia cho tôi thì thôi, lại còn nói dối như vậy. Xin thứ lỗi, tôi không muốn gặp mặt ngài nữa, hôn sự này coi như chính thức hủy bỏ.” Tôi rung chuông gọi người hầu: “Tiễn ngài Vincent về.”
“Không, không, tôi xin lỗi, ý tôi không phải như vậy.” Vincent vội vàng nói.
Người hầu không thèm nghe Vincent nói, đuổi ông ta ra khỏi cửa.
Edward hỏi tôi: “Em đuổi lão ta đi như vậy, không sợ phá hỏng kế hoạch sao?”
Tôi nhìn màn mưa ngoài cửa sổ nói: “Cạm bẫy này đặt ra, chỉ có kẻ tham lam mới lao vào, cậu cho rằng những người đó sẽ từ bỏ một khối tài sản lớn như vậy sao? Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tự mình rơi xuống, chúng ta chỉ cần chờ thôi. Nhưng nếu thực sự không bẫy được chúng, tôi sẽ đợi đến lúc Dean qua đời, dù sao thời gian của lão cũng không còn nhiều.”
Vincent chật vật quay lại Quinto, chỉ trong một ngày, tâm trạng của ông ta nhấp nhô lên xuống không biết bao nhiêu lần.
Ông ta gạt phăng bọn người hầu đang ngăn trở, trực tiếp đến tìm phu nhân Janet, điên máu gào lên: “Tất cả đều tại mụ dâm phụ này, hiện tại thằng nhóc đó không chịu cưới con của ta nữa, đứa nào cũng không cưới, tất cả đều do bà làm hại!”
Phu nhân Janet cũng hoảng hốt: “Nó không cưới nữa? Tại sao? Không phải nó muốn hợp tác làm ăn với ông sao?”
“Thương nhân kinh doanh ngành dệt đâu phải chỉ có mình ta, cớ gì cậu ta phải chọn lão già này chứ!” Vincent đi đến trước mặt phu nhân Janet, tát bà ta một cái thật mạnh nói: “Bà hại con gái ta, giờ lại hại ta mất đi con rể tốt, ta sẽ không bỏ qua cho bà, không bỏ qua cho các người!”
Bọn người hầu thấy bà chủ bị đánh, vội vàng chạy tới giữ chặt lấy lão Vincent đang kích động.
Phu nhân Janet ôm mặt, khó tin nói: “Ông…dám đánh tôi! Ông không sợ tôi đem chuyện con gái ông nói cho mọi người biết sao?”
“Bà đi mà nói! Ta đã bị bà làm mất đi cơ hội cực tốt, ta sẽ không bao giờ để bà uy hiếp nữa!” Vincent nói: “Bị cười nhạo thì đã sao, dù sao cái bọn thượng lưu đó cười nhạo ta cũng không phải mới chỉ một hai ngày!”
Phu nhân Janet thực sự hoảng, bà ta thực sự sợ Vincent sẽ trở nên bất chấp, đến lúc đó điền trang không lấy được, tiền cũng chẳng có, bà ta còn đang định sẽ giở trò tống tiền ông ta. Nghĩ đến đây, bà ta liền đuổi người hầu ra ngoài, nhẫn nại khuyên nhủ Vincent: “Là lỗi của tôi, ngài Vincent. Chúng ta là bằng hữu, không nên vì chuyện này mà trở mặt, hai bên đều không có lợi lộc gì.”
Vincent chẳng qua cũng chỉ là phô trương thanh thế, lão cũng không muốn chuyện của con gái lộ ra ngoài, hít một hơi thật sâu nói: “Tôi muốn con trai bà lập tức cưới Katherin.”
“Được.” Phu nhân Janet nói: “Vậy của hồi môn…”
“Bà còn dám đòi tiền tôi!”
Phu nhân Janet căm tức trong lòng, lão già này chẳng lẽ một phân tiền cũng không chịu chi sao?
“Ngài Vincent, con trai ta không thể cưới con gái ngài không công như vậy.” Phu nhân Janet đảo mắt nói: “Tôi biết ngài cũng không muốn làm lớn chuyện làm gì, chúng ta cứ từ từ bàn bạc chẳng phải tốt hơn sao? Tôi với mấy đứa con chẳng qua cũng chỉ muốn có chút tiền sống qua ngày. Ngài thì muốn con gái mình đi lấy chồng để giữ thể diện, lại còn có được đất đai để đầu tư xưởng dệt, chúng ta là mối quan hệ hợp tác, chứ không phải kẻ thù của nhau.”
“Nếu Adam muốn cưới Claudia, thì cứ để nó cưới. Đợi Claudia sinh được con thừa kế, chúng ta lập tức giết chết Adam, sau đó chia nhau tài sản. Đến lúc đó ngài có đứa cháu ngoại là người thừa kế, mọi sự đều do ngài định đoạt. Ngẫm mà xem, điền trang Quinto, sông dài chảy qua đồng cỏ bao la, có thể chăn thả cả một bầy cừu khổng lồ, mở xưởng dệt ở đây có biết bao nhiêu thuận lợi.”
Thấy Vincent có chút động tâm, phu nhân Janet không ngừng kiên trì thuyết phục: “Tôi sẽ bảo con tôi cưới Katherin thật long trọng.”
…
Hai ngày sau, ngài Vincent lại tới nhà, lần này còn dắt theo Claudia.
Claudia vừa vào tới nhà đã khóc sướt mướt nhào vào lồng ngực tôi: “Ngài Konstatin, cha tôi đã làm những việc rất ngu ngốc, xin ngài nể tình tôi mà tha thứ cho ông ấy. Cha tôi đã nói tôi biết rồi, rằng ngài yêu tôi, tôi cũng muốn nói cho ngài biết, tôi rất yêu ngài, không thể sống thiếu ngài.”
Ngài Vincent tỏ vẻ áy náy nói với tôi: “Xin thứ lỗi cho tôi hôm qua đã làm những việc ngu xuẩn, tôi chẳng qua là nhất thời nóng nảy…”
Claudia tiếp lời: “Cha tôi chẳng qua chỉ là tội nghiệp cho chị Katherin, sau khi thấy ngài cầu hôn với tôi, chị ấy cứ liên tục khóc lóc náo loạn, cha tôi xót xa quá, nên hôm qua mới nói như vậy, xin ngài ngàn vạn lần đừng từ chối hôn ước này.”
Ngài Vincent vội vàng phụ họa: “Về phần của hồi môn tôi sẽ cố gắng để ngài hài lòng, bảng có được không? Nếu ngài thấy ít tôi có thể tăng thêm.”
Tôi nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, có chút châm biếm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự nói: “Vốn dĩ tôi cũng định tới thăm nhà, nhưng không ngờ hai vị lại nhanh chân hơn, chuyện hủy hôn chẳng qua do tôi nhất thời tức giận mới nói như vậy, tôi yêu mến tiểu thư Claudia như vậy, sao có thể bỏ nàng được chứ?”
“Được vậy thì tốt quá, tốt quá.” Vincent như trút được gánh nặng.
Dường như mọi hiểu lầm đã được xóa bỏ, chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Hai cha con nói chuyện trên trời dưới đất, không ngừng nịnh hót tôi, phối hợp vô cùng ăn ý, giống như đã tập luyện từ trước. Khi nói đến đề tài điền trang, Vincent tỏ ra vô tình nhắc tới: “Trước giờ tôi vẫn luôn thắc mắc, sao ngài lại không muốn kế thừa điền trang Quinto? Đó là một khối bất động sản có giá trị rất lớn, sở hữu nó sẽ giúp nâng cao địa vị của ngài, đây là điều mà điền trang ở Ấn Độ kia không thể nào làm được.”
Tôi làm bộ thở dài nói: “Nơi ấy chứa đựng quá nhiều ký ức đau thương khi tôi còn nhỏ.”
“Quả là đáng tiếc.” Vincent lắc đầu nói: “Tôi vẫn cảm thấy ngài không nên từ bỏ quyền thừa kế này, không những mang giá trị vật chất, mà nó còn là biểu trưng cho thân phận quý tộc.”
Sau đó, ông ta im lặng nhìn sang Claudia, Claudia lập tức ôn nhu nói với tôi: “Ngài Adam, cho dù thế nào, người đó vẫn là cha ruột của ngài. Nếu ông ấy đã hối hận, thì cũng nên cho ông ấy một cơ hội. Chúa Trời luôn dạy chúng ta phải biết tha thứ cho người khác, huống hồ ngài còn là một mục sư tên tuổi.”
Tôi trầm tư chốc lát, nói: “Kỳ thực, tôi cũng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, cha tôi đã rất nhiều lần khẩn khoản mong tôi trở về, viết cho tôi rất nhiều thư, có lẽ tôi cũng nên tha thứ cho ông ấy, sau đó nhận lời kế thừa điền trang.”
Claudia mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Là vị hôn thê của ngài, xin thứ cho tôi xen vào việc riêng của gia đình, nhưng tôi thực sự hy vọng con cái chúng ta sau này có thể kế thừa điền trang trên lãnh thổ nước Anh, so với điền trang ở Ấn Độ có thể diện hơn rất nhiều, ngài có đồng ý thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của tôi không?”
“Nàng muốn tôi kế thừa điền trang sao?” Tôi mỉm cười hỏi.
Claudia đỏ mặt nói: “Đúng vậy, nếu ngài không cảm thấy lời nói của tôi quá coi trọng hư vinh, thì tôi cũng hy vọng mình có thể trở thành nữ chủ nhân của điền trang…”
Tôi thở dài nói: “Được rồi, nếu điều đó có thể khiến vị hôn thê của tôi cảm thấy vui, tôi đành nhận lời vậy.” Sau đó, tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ, giống như một thanh niên rơi vào lưới tình, vì người phụ nữ của mình mà chịu thỏa hiệp.
Ngài Vincent dùng ánh mắt tán thưởng nhìn con gái mình, Claudia cũng vô cùng đắc ý ngẩng cao đầu.
“Nếu vậy, ngài hãy mau hành động đi, lão gia Konstatin có lẽ không còn trụ được bao lâu nữa.” Vincent hối thúc tôi.
“Được rồi, tôi sẽ tranh thủ quay về điền trang Quinto sớm nhất có thể.” Tôi mỉm cười nói.
Phu nhân Janet chưa bao giờ tiếp đón tôi nhiệt tình đến vậy, bà ta khóc lóc nói: “Dean cứ một mực phải chờ được con, không an tâm ra đi, cố gắng kéo dài chút hơi tàn, chờ bằng được con quay về, đồng ý kế thừa điền trang.”
Tôi lên lầu, gặp lại Dean lần nữa, bệnh tình của ông ta đã vào thời kỳ cuối, ngay cả ngồi dậy cũng không thể, chỉ còn hơi thở đứt quãng nặng nề.
“Là…là Adam sao?” Giọng ông run run.
“Là tôi, chào ông.”
“Con đến rồi, con đồng ý rồi sao?” Ông thở hổn hển, dường như mỗi một câu nói đều tốn rất nhiều sức lực.
Phu nhân Janet ngồi bên mép giường, hai mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi thở dài nói: “Tôi đồng ý kế thừa điền trang, có điều người tôi yêu là con gái út của ngài Vincent, tiểu thư Claudia.”
Dean nói: “Đứa nào cũng được, chỉ cần là con gái của Vincent là được rồi, hãy mau chóng kết hôn đi, chờ hôn lễ kết thúc, ta và con sẽ cùng nhau ký tên vào hiệp ước thừa kế.”
“Một tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn.” Tôi nói.
Phu nhân Janet lo lắng kêu lên: “Một tháng! Không biết Dean có còn sống nổi đến lúc đó không, hai người không thể lập tức kết hôn sao?”
“Tôi có một người bạn quan trọng ở xa nhất định phải tham dự hôn lễ, chuyến tàu của họ ít nhất phải một tháng nữa mới tới nơi.” Tôi nói.
“Adam yêu quý, Dean không còn sống được bao lâu nữa, nguyện vọng duy nhất của ông ấy là được nhìn thấy con kết hôn, không nhẽ con không thể đáp ứng được mong ước cuối cùng trước khi chết của ông ấy sao?”
“Xin thứ lỗi, người bạn này của tôi rất quan trọng, nói có chút khó nghe, nhưng người này so với vị đang nằm trên giường kia, quan trọng hơn rất nhiều. Nếu như các người không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác. Kỳ thực việc kế thừa điền trang Quinto đối với tôi chẳng có gì quan trọng, nói thật, tôi đồng ý chuyện này, chẳng qua vì muốn vị hôn thê của mình vui mà thôi.”
Dean dường như định nói gì đó, nhưng lại bị phu nhân Janet ngăn lại, bà ta lộ ra vẻ mặt u buồn nói: “Con không muốn thì thôi vậy, dù cho Dean không thể tận mắt chứng kiến hôn lễ được diễn ra, ông ấy cũng sẽ chúc phúc cho hai con. Đợi tới sáng mai, ta sẽ phái người đi mời luật sư.”
“Cứ vậy đi, tôi xin phép về.” Tôi cúi chào rồi rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa khép, Dean ho mạnh vài tiếng, sau đó yếu ớt nói: “Chúng nó…phải kết hôn trước, nếu mà ký hiệp ước rồi, mà nó lại không chịu cưới nữa, thì mấy mẹ con sẽ không được hưởng gì hết.”
Trong đầu phu nhân Janet chỉ có ý nghĩ làm cách nào tốt nhất để chiếm đoạt được tài sản của Adam sau khi hôn lễ diễn ra, hơn nữa bà ta cũng đã giao ước với Vincent, nên không hề để tâm đến lo lắng của chồng, vì vậy an ủi ông ta nói: “Yên tâm đi, tụi nó nhất định sẽ kết hôn, Adam rất yêu thích tiểu thư Claudia kia.”
Hôm sau, tôi đưa luật sư của mình và một vị thư ký hội đồng địa phương tới điền trang Quinto, phu nhân Janet cũng mời luật sư của Dean tới.
Trong căn phòng tối tăm ngột ngạt, Dean được đỡ ngồi dậy, trông vô cùng mệt mỏi, người gầy trơ xương.
“Chuyện này là thế nào? Chúng ta chuẩn bị ký hiệp ước, sao lại có phụ nữ ở đây?” Vị thư ký hội đồng khó chịu nói.
Phu nhân Janet đau lòng nói: “Thưa ngài, chồng tôi không được khỏe, hãy để tôi được ở đây chăm sóc cho ông ấy.”
“Vớ vẩn! Đây không phải là chuyện phụ nữ có thể tham dự, mời bà ra ngoài ngay, đừng lãng phí thời giờ quý báu của tôi.” Ông ta trách cứ.
Phu nhân Janet có vẻ không vui nói: “Không biết vị này là ai?”
“Ngài ấy là thư ký hội đồng quận, việc chuyển giao quyền sở hữu điền trang không phải việc đơn giản, cần phải có người của chính quyền làm chứng.” Tôi nói.
Phu nhân Janet có chút chần chừ, cuối cùng cũng chịu đi ra, dù sao ngoài bất động sản ra, toàn bộ tài sản còn lại của lão gia đều thuộc về Joseph, nên bà ta cũng có phần yên tâm.
Thư ký hội đồng không muốn dây dưa nhiều, lập tức ra lệnh cho người hầu đóng chặt cửa lại.
Trong phòng lúc này còn lại tổng cộng năm người, trừ hai cha con tôi, ba người còn lại đều đã bị tôi mua chuộc.
Luật sư bắt đầu tiến hành đọc hiệp ước: “…Ngài Adam Konstatin sẽ kế thừa điền trang Quinto dựa theo hiệp ước…”
Sau đó luật sư đưa văn kiện tới trước mặt Dean: “Thưa ngài, ngài có muốn đọc lại nội dung không?”
Dean cố gắng hết sức cầm lấy giấy tờ, nhưng sau một lúc, lại chuyển sang cho luật sư của mình: “Ông giúp ta xác nhận là được, ta nhìn không rõ lắm.”
“Vâng thưa ngài, văn kiện này không có gì sai sót, ngài ký ở đây, rồi ở đây…” Luật sư nói.
Tôi nhìn người đàn ông già nua trước mặt, trong lòng không khỏi cười lạnh. Đây chính là nguyên nhân ông ta cố gắng kéo dài mạng sống, nhưng cũng không cầm cự được thêm mấy ngày, mắt cũng đã mờ đi, kiếp trước cũng thế, vài ngày trước khi chết, Dean gần như bị mù.
Tôi và Dean ký xong giấy tờ, luật sư và thư ký hội đồng cũng ký tên mình trên đó.
Sau đó thư ký hội đồng cầm lấy một bản văn kiện, bỏ lại trên bàn một phần, đó chính là khế ước từ bỏ quyền thừa kế tôi từng ký trước đây.
Phu nhân Janet thấy được số giấy tờ này như bắt được vàng, vì chúng đại diện cho bảng Anh lấy được từ phía Vincent.
Dean rốt cuộc cũng an bài xong mọi chuyện, gánh nặng trong lòng cũng có thể buông bỏ, cả người không còn chút sức lực, nằm trên giường hít thở nặng nề, bác sĩ cũng chỉ còn biết lắc đầu.
Hôn mê hơn một ngày, Dean đột nhiên tỉnh táo lạ thường, giống như hiện tượng hồi quang phản chiếu, đầu tiên nói chuyện cùng phu nhân Janet một lúc lâu, sau đó phái người gọi tôi tới.
Ông dựa vào thành giường, hô hấp dồn dập, hơi thở đứt quãng.
“Con là mục sư…vậy hãy giải tội cho ta…” Ông ta run rẩy nói.
Là mục sư, tôi đã tiễn đưa rất nhiều người, nghe qua rất nhiều lời xưng tội trước khi chết, đối với lời thú tội của người đàn ông này, hiển nhiên tôi đã mong chờ từ rất lâu.
“Đức Chúa là đấng nhân từ, hãy đọc kinh ăn năn tội theo tôi: Con xin sám hối cùng Đức Chúa Trời toàn năng…xin sám hối cùng Đức Trinh Nữ Maria…” Tôi đọc thật chậm, để người đang hấp hối có thể theo kịp.
“Con…con xin sám hối cùng Đức Chúa Trời toàn năng…xin sám hối…cùng Đức Trinh Nữ Maria…” Ông ta thở hổn hển nhìn tôi, hai mắt trống rỗng, nói một cách đứt quãng: “Ta có lỗi với cha ta, không vâng lời ông dạy bảo, có lỗi với vợ Magaret của ta…khiến nàng cô đơn đau buồn…William…còn có con và Anna…ta đuổi các con ra khỏi nhà, hãy tha thứ cho ta, ta thực sự ăn năn, sau khi ta chết, chiếu cố mẹ kế và chị em con…bọn họ đều là người tốt…”
Tôi đứng cạnh giường, cúi nhìn ông ta. Ăn năn? Đây mà cũng gọi là ăn năn? Thật là nực cười! Một hai câu nói dễ nghe của kẻ sắp chết, đối với người sống nào có ích lợi gì đâu? Chẳng nhẽ chỉ cần sám hối với Chúa, là ngài sẽ thứ hết mọi tội lỗi khi còn sống, đón nhận ông ta vào Thiên Đàng hay sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Ông ta thấy tôi cứ im lặng, lo lắng nói: “Con…sao con không nói…Chúa…sẽ tha thứ cho ta…”
Tôi cúi người ghé vào lỗ tai ông ta nghiến răng nói: “Chúa sẽ không tha thứ cho ông, ông là tên sát nhân đã giết chết chính con ruột của mình! Ông phái người giết William, ông cho rằng loại người như ông có thể lên Thiên Đàng được sao! Đem Anna bán cho một tên khốn kiếp, cùng với vợ kế âm mưu hãm hại tôi! Loại người như ông sẽ vĩnh viễn phải chịu dày vò trong Hỏa Ngục, tôi là mục tử của Chúa, đại biểu cho ý chỉ của Ngài, tuyệt đối không tha thứ cho ông! Tuyệt đối không!”
Mắt Dean trợn tròn, gân xanh nổi đầy trên cổ, kích động giãy dụa nói: “Không…không…ta không giết William…ta không có…”
“William bị người ta ép uống một lượng lớn thuốc phiện mà chết, là do ông sợ anh ấy tố cáo việc ông buôn lậu nên mới làm như vậy, trừ ông ra, làm gì có ai khi không lại đi giết người như vậy? Ông là ma quỷ sao? Ngay đến con ruột mình mà cũng dám giết! Chúng tôi là kẻ thù của ông sao? Bỏ rơi không nuôi nấng còn chưa tính, tại sao lại còn muốn hại chết chúng tôi? Anh ấy là anh trai của tôi, là con trai của ông, vì một phu nhân Janet mà ông muốn giết hết! Tôi nói cho ông biết, tôi sẽ khiến cho mong muốn của ông không thể thành hiện thực, ông muốn đem hết những thứ tốt đẹp cho bà ấy? Tôi sẽ khiến cho bà ấy cái gì cũng không nhận được, khiến mẹ con họ hoàn toàn trắng tay, khiến họ phải trải qua nỗi khổ mà anh em tôi đã phải chịu, họ sẽ vì những tội lỗi của ông mà phải trả giá!”
Dean cố hết sức vươn hai tay về phía tôi, ông ta khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má trơ xương, giọng khàn khàn, hình như muốn gọi ai đó, nhưng lại vô lực nằm bẹp trên giường.
“Đừng…đừng…làm như vậy…ta không giết William…đừng…tổn thương họ…” Hô hấp của Dean ngày càng dồn dập, nhanh hơn cả người vừa chạy bộ xong, hơn nữa mỗi hơi thở đều rất yếu.
Tôi nhìn ông ta, nước mắt cũng lăn dài trên gò má, trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông ta cũng chỉ mong muốn bảo vệ những người đó, mà không có chút ăn năn…
“Ông chưa bao giờ thực tâm hối cải, như vậy tôi cũng không cần tha thứ cho ông, đi đi…cha của tôi…tôi không muốn nhìn thấy ông thêm một lần nào nữa…”
Hai mắt Dean trừng trừng nhìn tôi, dường như vô cùng sợ hãi: “Chúa ơi…tha cho con…con không muốn xuống địa ngục…”
Bỗng nhiên, ông ta rùng mình một cái, có vẻ như nhìn thấy một thứ gì đó. Trong phút chốc, toàn thân Dean run rẩy dữ dội, theo sau đó là thanh âm khàn khàn: “William…cha…không muốn chết…cha không muốn chết…không phải cha…là ai đã giết con…là Janet sao…là Janet sao…”
Sau đó, hai mắt ông như hai ngọn đèn cạn dầu, chậm rãi khép lại. Ông chết, vẻ mặt vẫn vô cùng hoảng sợ.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi đứng trước giường, đối mặt ông ấy, nước mắt không ngừng tuôn ra, không biết tại sao tôi không thể ngăn được bản thân rơi lệ, cũng không biết mình khóc vì ai…