Chương
Thẩm Vân ăn cơm xong thì người đón anh cũng đến.
Họ mặc áo blouse trắng, nhưng cảm giác khác hoàn toàn với bác sĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Mạt và Khương Ỷ Lan đưa anh xuống lầu, một chiếc xe giống như xe cứu thương đã đợi sẵn ở dưới lầu, không biết là do quan hệ của Tôn Khởi Miên hay là xuất phát từ mục đích bảo vệ đời tư, bên trên không có bất kì kí hiệu nào.
Cửa xe mở ra, những người mặc áo blouse trắng bảo vệ anh lên xe.
“Thẩm Vân.”
Anh quay đầu lại theo bản năng, cô gái nhào vào lòng anh, ngẩng đầu hôn lên.
Anh vội vàng tránh mặt đi, Khương Mạt hôn lên khóe miệng anh.
Ánh mắt cô ảm đạm đi một chút, lập tức lại sáng lên, nói: “Anh đừng sợ, em ở bên ngoài chờ anh.”
Anh nhìn cô một cái, không nói gì, khom lưng chui vào trong xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đưa mắt nhìn theo tiễn anh đi.
_ _
Vết thương của Khương Mạt không có gì đáng ngại, rất nhanh cô liền xuất viện.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, tuyết rơi ngày càng lớn hơn, trường học bắt đầu cho nghỉ đông, bây giờ trên cơ bản cả nước cấm pháo hoa pháo trúc, đến tiếng pháo dây cũng khó nghe được, trong game ngược lại có hương vị ngày Tết hơn hiện thực nhiều.
Khương Ỷ Lan làm rất nhiều đồ Tết, Khương Mạt ở bên cạnh giúp đỡ ông.
Ông vừa làm vừa cảm thán: “Trước đây nhà ta đón Tết náo nhiệt biết mấy, bây giờ chỉ còn lại hai bố con. Mẹ con khéo tay, biết hấp điểm tâm, nào là nhím con lợn con, còn có thỏ con, lúc nhỏ con thích ăn lắm đấy…..”
Khương Mạt cười nói: “Bố biết con thích mà còn suốt ngày tranh với con.”
Khương Ỷ Lan: “Vợ ông đây vất vả làm ra, đều cho nha đầu là con ăn hết, ông đây không thoải mái không được à?”
Khương Mạt trợn mắt.
Hai người không nói tiếp.
Tay Khương Ỷ Lan nặn hai con thỏ con, đặt vào lồng hấp, tuỳ ý hỏi một câu: “Người đàn bà đó…... khi nào thì bị đưa ra toà?”
Khương Mạt khựng lại: “Chắc là năm sau, sắp rồi.”
Khương Ỷ Lan qua loa ừm một tiếng, lại hỏi: “Con liên lạc với Thẩm Vân chưa? Sắp đến Tết rồi, nó chỉ có một mình, đáng thương biết mấy.”
Nghĩ đến Thẩm Vân, Khương Mạt chớp chớp mắt: “Liên lạc rồi nhưng anh ấy không để ý đến con.”
Từ ngày đầu tiên anh rời đi, mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn cho anh, một tháng rồi, anh chưa từng trả lời một lần nào.
Nơi Thẩm Vân đi cũng không phải là trại cai nghiện bình thường, đến cơ hội đến thăm cô cũng không có.
Khương Ỷ Lan cười lạnh một tiếng: “Đáng đời, đợi chồng con quay lại bố sẽ để hai đứa ly hôn, cho chừa cái thói.”
“Bố!” Khương Mạt nổi giận: “Có ai làm bố như như bố không?”
Khương Ỷ Lan: “Hừ, bố đây là giúp lý không giúp thân, cho con lần sau tiếp tục thể hiện anh hùng.”
Khương Mạt vứt mì trong tay sang một bên, quay đầu đi mất.
Một lúc sau cô lại giận đùng đùng quay lại, nặn mấy con thỏ con xấu hoắc, đặt vào lồng hấp.
Tối hôm nay, Thẩm Vân nhận được một bức ảnh.
Bốn chú thỏ con méo mó trắng trắng mập mập, hai con nhỏ hai con to, trên đầu lần lượt điểm hành hoa, gừng vụn, tỏi băm, rau thơm.
Bên cạnh còn viết mấy chữ: Gia tộc gia vị.
Anh nhìn một lúc, lặng lẽ tắt điện thoại.
Khương Mạt không nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Vân cũng không bất ngờ chút nào.
Buổi tối trước khi ngủ, cô lướt weibo, thấy Phàn Dư Tiệp vừa lấy được chiếc cúp Thị Hậu nào đó nên gửi tin nhắn chúc mừng.
“Chúc mừng chị Phàn nhận được giải Thị Hậu.”
Phàn Dư Tiệp trả lời rất nhanh: “Cảm ơn em gái nhỏ nha, đúng rồi, mấy hôm nữa là sinh nhật chị, đưa ông xã em đến chơi cùng.”
Khương Mạt: “....Em với anh ấy cãi nhau rồi.”
Phàn Dư Tiệp : “.....Em đã làm gì vậy? Tính khí Thẩm Tổng tốt như vậy mà cũng có thể cãi nhau với em được?”
Có Tôn Khởi Miên ra mặt, chuyện tối hôm ấy không hề bị lộ ra ngoài nên không có mấy người biết.
Khương Mạt: “......”
Phàn Dư Tiệp: “Thôi vậy, chị không hỏi nữa. Hai người đã làm lành chưa?”
Khương Mạt: “Vẫn chưa, bây giờ anh ấy không chịu để ý đến em.”
Phàn Dư Tiệp: “Chị đây bày cho em một chiêu.”
Khương Mạt: “Là gì?!”
Phàn Dư Tiệp: “Sắc - Dụ dỗ cậu ta! Em nghe qua câu đầu giường đánh nhau cuối giường hòa chưa? Chỉ cần đời sống vợ chồng hài hòa, những thứ khác đều không tính là chuyện lớn.”
Khương Mạt: “......”
Phàn Dư Tiệp: “Không có tác dụng thì em lại đến tìm chị.”
Khương Mạt: “Được rồi được rồi, cảm ơn chị Phàn.”
Cô xấu hổ không dám nói bây giờ đến mặt Thẩm Vân cô cũng không gặp được, vội vàng đồng ý.
Sắc - Dụ?
Dụ cái bíp à.
Tin nhắn cô gửi đi còn không biết Thẩm Vân có xem hay không kìa.
Hai chín Tết, Tôn Khởi Miên cho người mang đến tặng hai tấm vé vào trường quay xem chương trình cuối năm, Khương Mạt và Khương Ỷ Lan cùng đi.
Kiểu chương trình này thật ra khá nhạt nhẽo, nhưng Khương Mạt chưa từng đi xem, coi như đi xem náo nhiệt.
Xem trực tiếp tại hiện trường và xem trên tivi khác biệt cũng khá lớn.
Về đến nhà tắm giặt xong đã là hơn hai giờ sáng, Khương Mạt không nhịn được mở máy tính ra, gửi cho Thẩm Vân một câu: “Năm mới vui vẻ, mẹ gửi cho em và bố hai tấm vé vào trường quay xem chương trình cuối năm, em với bố vừa xem xong về, Thẩm Vân, anh xem chương trình cuối năm phát trực tiếp chưa?”
Ba tháng cách ly trị liệu, bây giờ là một tháng tám ngày.
Vốn tưởng rằng lần này cũng như đá chìm dưới biển, không ngờ Thẩm Vân trả lời một chữ ‘Ừm.
Khương Mạt nhìn chữ ‘Ừm’ đó, lại nhìn người gửi tin nhắn, nhìn mấy lần mới khẳng định là Thẩm Vân trả lời.
Aaaaaaaaaaa!
Cô gào thét trong lòng, đột nhiên nhớ lại lời của Phàn Dư Tiệp, cúi đầu kéo cổ áo tắm mở ra một chút, sau đó dè dặt hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy em không?”
Nửa ngày, Thẩm Vân lại trả lời một chữ “Ừm.”
Aaaaaaaaaaaaa!
Anh ấy lại trả lời mình!
Khương Mạt suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
Đè kích động xuống, cô liếm liếm môi, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: “Em nhớ anh rồi, em có thể nhìn anh một chút không?”
Nói xong, không đợi anh trả lời, Khương Mạt đã gửi lời mời chat video.
Tút--Tút--Tút--
Trong khi đợi tiếng báo chờ, Khương Mạt cảm thấy bản thân chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Tiếng ‘tút cuối cùng vang lên, không ngờ đối phương lại nhận máy!
Người đàn ông không gặp hơn một tháng xuất hiện trên màn hình, anh gầy đi một chút, nước da có chút nhợt nhạt, nhìn có vẻ hơi tiều tuỵ, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, nhìn xuống dưới, đột nhiên trầm xuống.
Khương Mạt: “Thẩm……”
Chữ Vân còn chưa nói ra khỏi miệng, người đàn ông bất ngờ giơ tay lên, một giây sau màn hình liền biến thành một mảng đen ngòm.
Khương Mạt: “........”
Cô sững sờ một lúc, hoàn toàn không biết là chuyện gì.
Kế hoạch sắc - dụ của cô còn chưa bắt đầu kìa!
Cô bắt đầu lạch cạch gõ chữ: “Sao lại tắt ngang? Em vẫn chưa nhìn đủ mà!”
Thẩm Vân: “Đã cho em nhìn một chút rồi.”
Khương Mạt: “........”
Cho xem một chút, thật sự chỉ có một chút thôi sao?!
Đồ keo kiệt đồ keo kiệt đồ keo kiệt!
Nhưng hiện tại Khương Mạt đang ở thế yếu, không dám gửi tin nhắn mắng anh, tức giận ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.
Trên đời này sao lại có con quỷ nhỏ mọn keo kiệt đến như vậy chứ?!
Nhìn lâu một tí thì có làm sao? Mất miếng thịt nào trên người anh sao?!
Đầu bên kia, Thẩm Vân nhìn bức ảnh chụp màn hình trên điện thoại, yết hầu khẽ động.
Anh vẫn luôn nhịn không để ý đến cô, không nhìn thấy cô, không nghe thấy giọng nói của cô, không xem tin nhắn cô gửi đến, như vậy có thể cứng rắn coi như cô không tồn tại.
Anh vẫn luôn làm rất tốt.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cô trên tivi.
Trong hội trường chương trình cuối năm nhiều người như vậy, cô ngồi ở một góc nhỏ bé, vậy mà liếc mắt anh liền nhìn thấy cô.
Cô trang điểm, mặc bộ váy anh mua cho cô, xinh đẹp đến mức người khác nhìn vào tim cũng muốn tan ra.
Ý niệm trong lòng lập tức nhen nhóm.
Đúng lúc nhớ cô đến không ngủ được thì cô lại gửi tin nhắn đến, không khống chế được trả lời cô, không khống chế được chấp nhận lời mời gọi video của cô….
Nhưng không ngờ, cô lại mặc như vậy.
Trong bức ảnh chụp màn hình, hai má cô gái đỏ hồng, cổ áo tắm hơi mở, đường cong tròn trịa trước ngực như ẩn như hiện…..
Nhìn chăm chú bức ảnh chụp cô, anh hơi cắn răng, đừng tường dùng nhan sắc dụ dỗ anh thì anh sẽ quên chuyện tốt mà cô đã làm.
Đừng mơ.
Một đêm mộng đẹp.
Từ sau hôm Khương Mạt nhìn Thẩm Vân ‘một cái ấy, anh lại không trả lời tin nhắn của cô.
Cô cũng không biết bản thân lại làm sai ở đâu, nhẹ nhàng nhã nhặn xin lỗi anh nhưng vẫn không đổi được tí xíu hồi đáp nào.
Haizz, anh sẽ không thật sự hạ quyết tâm sau này cũng không tha thứ cho cô đấy chứ?
Không biết gần đây Khương Mạt thế nào, tâm trạng vô cùng thấp thỏm, hơi một chút là muốn khóc, đến ra ngoài đi dạo cũng không có tinh thần.
Trưa hôm nay, Khương Mạt lười biếng nằm lười nhác nằm trên ghế sô pha cầm điện thoại chơi game, Khương Ỷ Lan gọi cô ăn cơm.
Khương Mạt uể oải: “Không đói, không có khẩu vị, không muốn ăn.”
Khương Ỷ Lan trừng mắt: “Làm nũng với bố cũng không có tác dụng, bố lại không phải chồng của con.”
Khương Mạt vừa nghe nhắc đến Thẩm Vân càng buồn hơn, đáng thương nói: “Bố, lỡ như sau này Thẩm Vân thật sự không để ý đến con nữa thì chỉ còn hai bố con mình nương tựa vào nhau để sống.”
Khương Ỷ Lan cười lạnh: “Bây giờ biết sợ rồi? Sao trước đây không nghĩ đến lỡ như con xảy ra chuyện gì, bố và chồng con phải dựa vào nhau mà sống?”
“Lại nhắc chuyện này…..” Khương Mạt chột dạ: “Con thật sự biết sai rồi, sau này con làm chuyện gì cũng sẽ thương lượng với mọi người, cũng sẽ không tùy tiện thể hiện anh hùng nữa.”
Khương Ỷ Lan hừ lạnh một tiếng: “Bớt phí lời, mau đến ăn cơm.”
“Vâng~”
Cô không tình nguyện đứng dậy, đi đến bàn ăn, ngồi xuống, vừa ăn một miếng cá thì đột nhiên đứng bật dậy, xông vào nhà bếp nôn thốc nôn tháo.
Cô vừa nôn vừa nhăn mặt nói: “Bố, cá này của bố có phải bị biến chất rồi không?”
“Nói bậy!” Khương Ỷ Lan đang định trách mắng cô, đột nhiên phản ứng lại: “Mạt Mạt, có khi nào con…”
Khương Mạt súc miệng, quay đầu nhìn ông: “Gì ạ?”
Khương Ỷ Lan ho một tiếng, có chút chột dạ, lại có chút kích động: “Trước đây mẹ con mang thai con cũng đột nhiên khó chịu buồn nôn như vậy, có phải con cũng….?”
Khương Mạt theo phản xạ muốn phản bác, cô và Thẩm Vân đều làm công tác an toàn.
Nhưng…..hình như có mấy lần tương đối kích động… liền lược qua luôn.
Khương Mạt có chút phòng bị: “Không phải đấy chứ?”
Khương Ỷ Lan tháo tạp dề nói: “Không được, bố phải đưa con đi bệnh viện kiểm tra một chút. ….”
Khương Mạt mơ mơ hồ hồ đi theo Khương Ỷ Lan ra ngoài, đến bệnh viện, làm kiểm tra một loạt.
Cuối cùng, khi cầm tờ xét nghiệm cô vẫn có chút mờ mịt.
Bác sĩ nói đã có thai được bảy tuần, tính thời gian, có lẽ là khi vừa kết thúc ộc>
Mặt cô nóng lên từng đợt, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Khương Ỷ Lan vừa lo vừa không nhịn được sự hưng phấn, nói chuyện với Khương Mạt cũng nhỏ nhẹ hơn: “Mạt Mạt à, không phải con sợ chồng con không để ý đến con sao? Nhanh chóng nói cho nó biết tin vui này, nó nhất định sẽ để ý đến con.”
Khương Mạt: “.......”
Cô như người mộng du về đến nhà, nằm trên giường nhìn khung trò chuyện với Thẩm Vân thất thần.
Nói hay không?
Nếu nói ra, cho dù Thẩm Vân không giận nữa thì cũng là vì đứa nhỏ, cô không vui.
Nếu anh vẫn giận, cô lại càng không vui….
Nếu không nói…..
Ai ya ai ya ai ya phiền quá đi mất!
Cô túm tóc, gửi cho anh một tin nhắn: “Thẩm Vân, em có một tin tốt muốn nói cho anh biết.”
Đến tối, cuối cùng anh cũng trả lời.
Ba chữ: “Không muốn nghe.”
Khương Mạt: “......”