Hai ngày vô sự qua nhanh, đống Nguyên Thạch cũng vơi đi gần hết. Tiểu Thần chậc lưỡi cảm thán, phất tay thu dọn tất cả, nguyên lực trong cơ thể hắn lại tinh tiến thêm một phần, cảm thấy thân thể sảng khoái, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, Tiểu Thần tựa hồ tràn đầy tự tin hơn hẳn.
Kẻ tu luyện, lấy Nguyên khí trong thiên địa làm chất dinh dưỡng, bù đắp mọi tiêu hao, nâng cao khả năng siêu phàm, không còn giống với người bình thường cần ăn uống để có sức khỏe. Bởi vậy hai ngày nay Tiểu Thần ngoài việc miệng đắng lưỡi khô do con sâu rượu nó hành thì không hề có cảm giác đói bụng chút nào. Hiện tại hắn thực sự đang hối hận, ngày đó biết vậy học tập chút xíu tạo nghệ ủ rượu của tam thúc thì giờ đâu đến nỗi.
Có điều, Tiểu Thần cũng không có nhiều thời gian để nghĩ tới vấn đề này, ngày hôm nay đã là ngày hắn quay lại Bách Bảo Lâu gặp vị nam tử mập mạp Nguyên Thùy Vân kia, để nhận đồ.
Sau khi thu dọn mọi thứ, Tiểu Thần tiện tay gom hết đám tro bụi do chiếc nồi thần bí phân giải Nguyên thạch còn dư lại. Tất cả đem bỏ hết vào mớ chai lọ đủ hình dáng mà ngày trước hắn lấy được ở trong vô danh lâm, từ trên người hai kẻ trong ma đạo kia.
Thấy mọi chuyện đã được xử lý thỏa đáng, Tiểu Thần nhanh chóng rời khỏi động phủ. Nhắm hướng Bách Bảo Lâu đi tới.
Thật ra mà nói, hắn từ lúc vào đây cũng đã mấy ngày, nhưng chưa có dịp ngắm nhìn toàn bộ Hạo Dương Phái, loanh quanh hết chuyện gặp gỡ ra mắt các vị trưởng bối, lại quay về nhất nhất tu luyện, lại chạy đôn chạy đáo qua Bách Bảo Lâu giải quyết mấy thứ linh tinh, rồi đến Truyền Pháp Điện nhận lãnh công pháp, chưa hề có thời gian nghỉ ngơi, điều này thật khác xa với bản tính ham chơi của hắn, làm cho tinh thần mấy hôm nay có chút cảm giác hơi bức bối.
Bởi vậy hiện tại Tiểu Thần thả chậm cước bộ, không nhanh không chậm, bình thản quay ngang liếc dọc ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây.
Động phủ của hắn nằm lưng chừng ở một triền núi thấp, xung quanh cũng có vài ba động phủ khác, bất quá hầu như toàn bộ đều trống rỗng, cỏ cây mọc um tùm do lâu ngày không có ai cư ngụ.
Điều này coi như là một sự đãi ngộ vô cùng tốt, nếu so với nhưng môn phái khác. Mặc dù đệ tử Hạo Dương Phái có đôi chút thiếu hụt Nguyên thạch, nhưng mà cũng chưa đến nỗi sơn cùng thủy tận. Bằng vào nhiều con đường khác nhau, thủy chung Hạo Dương Phái vẫn còn có cách để xoay sở.
Đang lúc thẩn thơ đưa tầm mắt về phía xa, bỗng dưng Tiểu Thần loáng thoáng nghe được tiếng hò reo í ới từ đằng xa. Hiếu kỳ nổi lên làm hắn không nhịn được, nhấc chân chạy tới xem thử có chuyện gì.
Ngay phía sau một sườn dốc, trên một bãi đất trống tương đối rộng, có thể là nơi mọi ngươi hay tập trung nên mặt đất cực kỳ bằng phẳng sạch sẽ. Xuất hiện một nhóm mười mấy hai mươi đệ tử, trang phục không khác gì Tiểu Thần, đang quây tròn thành một vòng, ở giữa trung tâm có một thiếu niên mặt mày phúng phính, tầm mười bốn mười lăm tuổi, bộ dáng đang hưởng lấy sự chú ý cùng những lời lẽ tâng bốc.
- Mã sư đệ thật không hỗ là người có tư chất biến dị nha...! Thiên tư Băng thuộc tính thật quá ghê gớm...
- Còn phải nói, Mã sư đệ mới nhập môn được hai năm đã là Đoạt Nguyên ngũ cấp...
- Trong vòng mấy năm tới, chúng ta phải gọi bằng Mã sư huynh rồi đó...
- Đúng... Đúng...!
Mấy lời nịnh nọt này lọt vào tai Tiểu Thần làm hắn nảy sinh lên sự nghi hoặc vô cùng, đôi mắt nhíu lại, nếp trán nhăn tít tự nghĩ trong lòng!
- Hai năm? Đoạt Nguyên ngũ cấp? Ta có nghe lầm không nhỉ? Chậm như vậy mà cũng là Thiên tư tốt? Không phải lão già nói Thiên tư ta rất kém, nhưng mà ba tháng ta đã đạt tới Đoạt Nguyên tứ cấp, từ lúc đó đến nay mới bao nhiêu thời gian? Nếu không có cái nồi đất ta cũng đã là Đoạt Nguyên ngũ cấp rồi mà...! Vấn đề này phải từ từ tìm hiểu lại xem...
Trong đầu đang nghi ngờ lời nói của lão già, nhưng bước chân Tiểu Thần cũng đã từ từ chen vào phía sau đám người kia, đưa mắt quan sát thiếu niên đứng ở chính giữa.
Có điều thần tình ngờ vực, làm gương mặt hắn có đôi chút mất tự nhiên, việc này khiến một tên đệ tử đứng bên cạnh chú ý, lên tiếng chào hỏi.
- Ồ! Vị sư huynh này trông có vẻ lạ mặt! Không biết là đệ tử của Phong nào?
Nghe thanh âm bên cạnh, hình như đang nói với mình, Tiểu Thần định thần liếc qua, đoạn chắp tay đáp lời.
- Thật không dám, sư đệ là người mới, vừa gia nhập bổn phái từ vài ngày trước! Gọi đệ là Tiểu Thần!
- Hóa ra là tân đệ tử! Ha ha... Thật tốt, Hạo Dương Phái chúng ta lại có thêm thành viên... Ta là Doãn Thiên An, là đệ tử của Hỏa Phong!
Vừa nói, Doãn Thiên An vừa quan sát Tiểu Thần từ đầu tới chân, đột nhiên giật bắn người cười cười lấy lòng.
- Hì hì! Sư huynh gia nhập muộn hơn ta, nhưng tu vi thật cao nha! Có lẽ Tiểu Thần sư huynh từ trong một gia tộc lớn đi ra phải không?
Cười cười không giải thích, Tiểu Thần chỉ ậm ờ đánh sang chuyện khác. Càng làm cho Doãn Thiên An chắc chắn mình đã nghĩ đúng.
- Doãn huynh không cần khách sáo, ta cũng chỉ là kẻ mới đến, còn cần Doãn huynh chỉ bảo nhiều thứ.
Thấy Tiểu Thần có vẻ khá thân thiện, lại dễ dàng nói chuyện, Doãn Thiên An gật gù vuốt vuốt dưới cằm loe ngoe vài sợi lông tơ lún phún, miệng phun phèo phèo cất tiếng.
- Tiểu Thần sư huynh cần biết gì cứ hỏi, sư đệ đây nhiều không dám nói, nhưng vài chuyện trong phái cũng rõ ràng một hai...
Tiểu Thần nhìn hắn hồi lâu, lại quay sang nhìn tới thiếu niên mũm mĩm có thân thể Băng thuộc tính đang biểu diễn trước mắt mọi người.
Nhìn ra Tiểu Thần có vẻ đang chú ý tới điều đó, không đợi hắn hỏi, Doãn Thiên An đã nhanh nhảu nói.
- Đó là Mã Thanh, đồng dạng là Đoạt Nguyên ngũ cấp giống sư đệ, chỉ mới hai năm đã tu luyện tới đây, thật làm người khác hâm mộ.
Trong lời nói của Doãn Thiên An không che dấu được sự xấu hỗ cùng có chút ganh tỵ với Mã Thanh, bất quá Tiểu Thần nghe qua cũng không thấy gì bất ngờ, bản tính con người vốn là như vậy, điều này thì ai ai cũng hiểu.
Có điều, bây giờ thì Tiểu Thần đã rõ ràng, nếu nói những kẻ như Mã Thanh làm người khác phải hâm mộ, vậy thì những kẻ đó biết được hắn chỉ qua có hơn nữa năm đã đạt tới Đoạt Nguyên lục cấp sẽ như thế nào? Có hù chết bọn hắn hay không còn chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ.
Bởi vậy, hiện tại Tiểu Thần đã bắt đầu suy tính chuyện của bản thân, nhất định không thể có sơ hở để lộ ra chút nào. Không cẩn thận dễ dàng dẫn tới phiền toái không đáng có sau này.
Đột nhiên Doãn Thiên An cất giọng.
- Nhìn niên kỷ của sư huynh chắc cũng bằng đệ! Không biết huynh từ gia tộc nào ở Việt Châu ta?
Quay sang phía Doãn Thiên An, Tiểu Thần cười cười lắc đầu, dáng vẻ thành thật trả lời.
- Không giấu Doãn huynh, ta có tu vi hiện tại là do ngày trước gặp được một vị tiền bối ẩn cư, được chỉ bảo vài thứ, sau này người đó đột nhiên biến mất. Ta mới tìm đến Hạo Dương Phái, chứ cũng không phải xuất thân gia tộc lớn gì cả!
Chậc chậc lưỡi đầy cảm thán, ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn Tiểu Thần. Doãn Thiên An lại nói.
- Sư huynh thật đúng là đầy cơ duyên nha! Rất hiếm người bình thường gặp được cao nhân tiền bối, nhất định vị đó là những lão quái vật ẩn cư không màng thế sự... Ai da... Sao ta lại không có cơ hội như vậy chứ!
Tiểu Thần chỉ ha hả cười cho qua chuyện, không muốn đề cập tới nữa, chỉ liên tục dùng những câu nói loanh quanh vớ vẫn, gãi đúng chỗ ngứa của Doãn Thiên An, khiến hắn được một phen mặc sức múa miệng. Lâu lâu bất chợt tựa như vô tình Tiểu Thần lại xoáy vào một vài nhân vật của Hạo Dương Phái. Rốt cuộc cũng thu hoạch được không ít tin tức ở đây, làm cho Tiểu Thần dần dần có sự nhận định nhiều hơn về Hạo Dương Phái.
Ngay lúc cả hai, người hồ ta hởi, mắt thì nhìn Mã Thanh mồ hôi ướt đẫm thân mình do đang cố sức khoa trương biểu diễn những thuật pháp Băng hệ, thì bỗng dưng từ trên cao có tiếng cười nhạt vọng xuống.
- Hừ! Có gì ghê gớm sao? Hai năm chỉ đạt đến ngũ cấp, cũng chỉ hơn phế vật một chút...!
Cả đám người nhao nhao, ngước nhìn lên phía trên, đang tính phát tiết vì câu nói khinh người kia thì đột ngột thoáng thấy thân ảnh người nọ, khiến cả đám chỉ đành cúi gầm mặt, hậm hực ấm ức rồi nín lặng.
Điều này càng khiến kẻ đó cười ha hả, xem thường tất cả.
Bất quá không phải ai cũng sợ hãi đến mức rắm cũng không dám đánh.
- Hừ! Phong Thiên Thanh, ngươi đừng càn rỡ, ngươi là sư huynh của Vân Phong bao lâu rồi! Tới bây giờ cũng chỉ là Đoạt Nguyên bát cấp, có gì đang khoe khoang!
- Hỗn xược!
Véo... Hự...!
Thanh niên vừa mới lên tiếng phản bác, không biết nguyên nhân gì đột nhiên như thể bị một quyền vô hình chấn bay. Có điều ngoài việc hắn ngã nhào về phía sau, quần áo xộc xệch ra thì không có chút thương thế.
Ngay khi hắn vừa định thần, toan tính cười lớn coi thường kẻ vừa xuất chiêu, thì phiến đã xanh ngay dưới chân hắn ở phía sau, vang lên âm thanh như đậu hũ bị cắt làm đôi.
Phựt...!
Miệng đang há ra, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Thanh niên im lặng cúi đầu quay lưng đi thẳng, không dám ngoái đầu lại chút nào.
Tất cả diễn biến nói thì lâu, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt. Ai ai cũng kinh hãi, cho rằng Phong Thiên Thanh hạ thủ lưu tình, chỉ là muốn ra oai cảnh cáo.
Không người nào để ý quang mang trong đáy mắt Tiểu Thần vừa lóe lên, đôi mày hơi nhíu lại.
Cùng lúc thì bên cạnh hắn, thanh âm họ Doãn thì thầm.
- Tiểu Thần sư huynh...
Liếc nhẹ sang Doãn Thiên An, Tiểu Thần hiểu ý chầm chậm bước lui lại cạnh hắn, đồng thời đưa mắt tiếp tục theo dõi xem sự việc trước mặt.
- Ba năm trước một tên Triệu Thanh củi mục, hai năm trước lại một tên hơn phế vật Mã Thanh! Ta thấy các ngươi nên đổi tên khác đi, đừng để tên các ngươi làm bẩn chữ Thanh!
- Phong sư huynh, ngươi nói chuyện có chút quá phận rồi đó!
Thiếu niên Mã Thanh tức giận quát lớn, đồng thời ngẫng cao nhìn tên họ Phong.
- Quá phận thì sao? Ngươi một tên phế vật làm gì được ta? Có tin ta một tát, tát bay ngươi về nhà không? Ha ha! Hay là chạy về báo cho trưởng bối đi...
Nghe lời nói hý lộng mình, Mã Thanh nghiến răng, nắm chặt đôi tay, có điều hắn hiểu so với thanh niên kia, hắn chỉ như con nít, trước mặt người nọ, hắn không có chút cơ hội phản kháng.
Thêm nữa, chỉ cần không quá đáng, những chuyện nhỏ nhặt như vậy không thể hở chút ra liền thông báo cao tầng của môn phái. Chỉ làm cho trưởng bối của hắn thêm mất mặt. Do đó Mã Thanh ngoài việc giận điên người cũng không biết phải làm sao.
Dường như rất thích thú khi nhìn một kẻ được coi là thiên tài, phải cúi đầu dưới mình khiến Phong Thiên Thanh cảm thấy rất thoải mái, hắn cười ha hả rồi nhẹ nhàng đạp Thụy Vân Phi bay đi mất.
Bên dưới, đám người cũng thở phào từ từ mạnh ai nấy bước, không còn quan tâm đến Mã Thanh nữa. Riêng thiếu niên mũm mĩm vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, bàn tay nắm chặt đến rướm máu, đột nhiên thét lớn, tung người nhảy về phía xa.
Lắc đầu, Tiểu Thần liếc bóng lưng Mã Thanh, suy nghĩ.
- Có gì đâu mà phải tức? Nếu là ta, hắc hắc... Đánh không lại thì dùng cái miệng, con mẹ nó ở trong môn phái quy định viết rõ ràng, sư huynh đệ không được ra tay. Vậy thì chửi hắn, mắng hắn, mắng cho mẹ hắn không nhận ra luôn...
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Tiểu Thần vẫn quay sáng họ Doãn hỏi thăm.
- Doãn huynh, người vừa rồi là...?
- Hắn là đệ tử của Vân Phong, là con trai duy nhất của Phong trưởng lão!
Nói tới ba chữ Phong trưởng lão, giọng nói của Doãn Thiên An thấp dần, ánh mắt thì liếc ngang liếc dọc, thấp thỏm lo sợ.
Đến lúc này, mặc dù chưa từng gặp qua vị gọi là Phong trưởng lão kia, nhưng từ thái độ của Triệu Thanh lẫn Doãn Thiên An, cũng đủ khiến cho Tiểu Thần phần nào đánh giá được, vị Phong trưởng lão này ở trong phái hình như thanh danh không được tốt.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, Tiểu Thần chủ động ôm quyền cáo từ, còn không quên hẹn khi khác gặp lại cùng Doãn Thiên An uống rượu.
Đợi cho bóng dáng Doãn Thiên An biến mất sau sườn dốc, Tiểu Thần nhàn nhạt cười liếc mắt qua một tàn cây phía xa, rồi thản nhiên rời khỏi, không hề có chút chần chờ.
Ngay phía sau những tán lá rậm rạp, trên một chạc cây vắt ngang, thân ảnh một nam một nữ đang hiện diện. Nam tử chính là Yến Nhất Phi khí khái hiên ngang, nữ tử độ chừng mười chín hai mươi, dung mạo nhu mì, mặc dù không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, ngược lại thoạt nhìn còn có vẻ trắng nhợt yếu đuối. Bất quá chính cái sự yếu đuối đó, cộng thêm khí chất nhẹ nhàng dễ lay động người đối diện, làm cho nàng càng toát ra một loại mị lực khó tả.
- Người đó là đệ tử mới chàng nói đó sao?
- Đúng vậy! Chính là hắn...
- Ban nãy, hình như hắn phát hiện chúng ta!
- Không thể nào, hắn làm sao có thể từ khoảng cách xa như vậy nhận được sự có mặt của chúng ta chứ?
- Hầy... Chàng quên khả năng của ta rồi sao?...
- ...!
- -o—
Cùng lúc này thì Tiểu Thần đã cách xa sườn dốc ban nãy một đoạn khá xa, hắn mới từ từ hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.
- Tên họ Phong khi đó rõ ràng đã động sát khí, ẩn dấu khá tốt, nhưng nếu so với đám thúc bá ở nhà, sống trên sa trường còn lâu hơn số tuổi của hắn, thì dù hắn có mạnh hơn nhưng so sát khí thì chỉ như đứa trẻ lên ba. Thêm nữa, hai kẻ đằng xa hình như có đại sư huynh, kẻ còn lại giống nữ nhân! Bọn hắn ở đó làm gì?...
Lắc mạnh đầu, Tiểu Thần gạt bỏ những thứ này sang một bên, hiện tại hắn đã đứng trước cửa Bách Bảo Lâu rồi. Mọi chuyện kia không liên quan cùng hắn, chuyện của mình mới là quan trọng nhất.
Nhanh chóng bước vào, vẫn là như ba ngày trước, nơi này chẳng có ai, ngoài trung niên mập mạp đang cười cười nhìn hắn từ đằng xa. Thần tình cực kỳ hồ hởi, ngoắc tay với Tiểu Thần, làm ra bộ dáng vô cùng quen thuộc.