Thần Thoại

chương 47: quỷ bảo sơ hiện (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ù ù ù ù...!

Oanh... Ùng... Ùng... Ùng...!!!

Âm thanh chấn động vang rền như sấm giật, mặt đất rung lên bần bật nhấp nhô theo từng đợt tiếng nổ. Rồi bất thình lình phía sâu trong Thiên Phạt Lâm phóng thẳng lên trời cao, bảy cột sáng mãnh liệt phân biệt màu sắc khác nhau như dãi lụa sặc sỡ, trải thành lối đi hướng thẳng rời khỏi chín tâng mây. Lập tức cuốn theo những luồng thất thải quang mang ấy, trên mỗi cột sáng sản sinh ra bảy đoàn vụ khí như bảy đầu giao long xoắn thành hình trôn ốc đâm xuyên thủng bầu trời, xông lên thiên ngoại tựa hồ muốn xé toạc màn đêm thăm thẳm.

Ngay sau đó, khi những cột sáng đã có dấu hiệu bình tĩnh trở lại, đột nhiên tận sâu nơi cuối cùng bỗng nhiên xuất hiện tiếng hát ngân nga du dương văng vẳng bên tai, tựa hồ có kẻ nào đang ngâm lên khúc tráng ca bi thương vượt qua tuế nguyệt, từ vạn năm quá khứ đi qua con sông thời gian thấm vào hiện tại.

Nháy mắt, lại tiếp tục có tiếng than thở sâu lắng, đè lên lấn át tiếng ca, tiếng thở dài đau đớn như thể chất chứa phẫn uất không nói thành lời. Rồi đột ngột những âm thanh ầm ầm như tiếng trống của mỗi bước chân trăm vạn đại quân trước giờ chinh chiến nện xuống mặt đất, hừng hực khí thế chấn động không ngớt làm cho trời nghiêng đất lỡ.

Đủ loại âm thanh dị thường quỷ quái, liên tục nối đuôi nhau rung chuyển một vùng thiên địa.

Lúc bấy giờ khi tất cả còn chưa kịp định thần, đột nhiên không gian trở nên thinh lặng, sự yên tĩnh bất thường quỷ dị khiến cho ai nấy đều mơ mơ hồ hồ.

Tiểu Thần lẫn tên Quang sư huynh hiện tại còn đang trong tư thế nhấc tay nhấc chân, chưa kịp thời làm ra được hành động kế tiếp. Thế nhưng cũng không đợi cho cả hai hoàn thành xong động tác, sự yên tĩnh trong nháy mắt, lại bất thình lình một lần nữa phát sinh chuyện ngoài dự đoán.

Ong... Ong... Ong...

Tiếng trống trận, tiếng cười khằng khặc, tiếng ca ai oán, tiếng hú dài tựa hồ của hàng ngàn yêu thú đồng thanh rống lên... Đủ mọi âm thanh đột ngột giao thoa cộng hưởng lại với nhau, chẳng còn thể hiện ra tiết tấu rõ ràng như lúc ban đầu. Sự cộng hưởng mỗi lúc mỗi dữ dội, dần dần có dấu hiệu từ không thành có. Trên căn bản đây là điều hoàn toàn khó có thể xảy ra, nhưng hiện tại nó thực sự đang bắt đầu dần hình thành giữa không trung Thiên Phạt Lâm, từng đoàn âm ba đang hóa thành hình dáng rõ ràng trong nhãn mục của tất cả, tựa như có thể đưa tay nắm lấy dễ dàng. Âm thanh là thứ vô hình vô ảnh, chỉ có thể dùng thính giác để cảm nhận, lúc này đây lại hoàn toàn xuất hiện dưới ánh mắt con người, thực chỉ có thể dùng từ bất khả tư nghị để hình dung.

(Bất khả tư nghị: vượt qua những lý luận bình thường. Nói vui là câu thật không thể tin nổi)

Giữa bầu trời Thiên Phạt Lâm, mây mù giăng kín, khí tức chết chóc như cuồng phong kéo đến, rồi như thể phát hiện dấu tích của sự sống xung quanh phạm vi tiếp giáp với mảnh đất nguyền rủa này. Từng đợt ma âm điên cuồng xé gió, rít lên tràng tràng quỷ khiếu đinh tai nhức óc, dội thẳng vào thức hải bất kể ai ai cũng khó lòng phòng bị.

Phút chốc toàn bộ tu sĩ cho dù là Đoạt Nguyên giai hay Tinh Đấu giai đều không khác gì nhau, chỉ cần lọt vào khu vực âm thanh đi qua, toàn bộ bỗng dưng đầu óc cảm thấy choáng váng u u mê mê, bên tai văng vẳng như thể xuất hiện tiếng ca ảo não của nữ nhân nào đó, lại từa tựa tiếng lệ quỷ gào thét điên cuồng đòi trả mạng.

Chỉ trong nháy mắt lập tức người đầu tiên đã vượt qua điểm giới hạn thừa nhận, hét thảm đau đớn, thất khiếu trào máu một mạng cứ thế ô hô ai tai.

Không chỉ dừng lại ở đó như vậy, theo mỗi đợt âm ba cuồn cuộn mỗi lúc mỗi ác liệt, đã có người đầu tiên tức sẽ có người thứ hai, thứ ba, thân thể đồng dạng như tên ban đầu đổ ầm ầm xuống, tay chân duỗi thẳng cứng đờ, khả năng đã tuyệt khí bỏ mình.

Những kẻ có tu vi tương đối thâm hậu, ít nhất là Đoạt Nguyên đại viên mãn đến hiện tại vẫn còn có thể đau khổ chống đỡ. Bất quá nói là chống đỡ chi bằng nói là chịu đựng thì đúng hơn, tất cả đều có chung tình cảnh nghiến răng nghiến lợi, đưa hai tay bịt lấy đôi tai, đau đớn lăn tròn trên mặt đất, không biết còn có thể trụ vững được bao lâu.

Phía trên cao, thân hình ba gã Diệp Thiên Hào, Phạm Duy cùng lão già họ Ung đồng thời lắc lư, nhao nhao đáp xuống bên dưới, cố gắng vận chuyển Nguyên lực chống chọi tình trạng quỷ dị đang phát sinh.

Thế nhưng, ngoại trừ ba người này, cùng với ít ỏi cường giả Tinh Đấu giai đi theo bọn hắn, thì số lượng còn lại đa số chỉ là Đoạt Nguyên sáu bảy tầng, không hề có đủ nữa điểm sức lực kháng cự, cứ mỗi hơi thở qua đi lần lượt lại có ba bốn tên quỳ xuống ôm đầu, thở hắt một hơi mặt mày thẩn thờ, mắt mũi chảy ra máu đen, sống chết không rõ.

Gã họ Ung do có tu vi Viên Nguyệt cảnh, lại là lão già thành tinh không biết đã sống qua mấy trăm năm, những chuyện thế này cơ hồ cùng lắm chỉ làm lão có chút bó tay bó chân, không hoàn toàn tạo thành bất kỳ uy hiếp trí mạng nào. Tương đối mà nói, với cảnh giới của lão chỉ cần tạo thành một bức màn quang tráo, chặn đứng tất cả những âm thanh quỷ quái kia từ bên ngoài, hoặc thủy chung phong bế thần thức không để những thứ đó quấy nhiễu tâm trí, liền bình yên vô sự.

Bởi vậy lúc này, ngoại trừ giúp đỡ mấy tên đệ tử Huyết Ma Môn ngăn chặn lại những thứ đó, thì chín phần tâm trí đều chú mục không ngừng dò xét vào tận sâu bên trong Thiên Phạt Lâm, hy vọng nhận ra được chút ít vấn đề.

Bên phía hai tên Diệp Thiên Hào cùng Phạm Duy mặc dù chưa đạt đến cảnh giới Viên Nguyệt, nhưng thủy chung Tinh Đấu đại viên mãn cũng không phải hạng tầm thường. Bất quá không phải tầm thường là một chuyện, còn thoải mái hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác, cũng chẳng thể đơn giản phất tay như lão già họ Ung bảo vệ người của mình.

Họ Diệp xuất ra một nghiên mực lơ lửng trên đỉnh đầu, liên tục không ngừng dội thẳng lên thân thể từng đợt ánh sáng đen ngòm như thủy triều cuồn cuộn, tạm thời ngăn chặn lại quỷ âm đang điên cuồng xâm nhập phạm vi hai trượng xung quanh, tiếng cọ sát ken két phản chấn dư âm cuốn thành hình sóng vỗ, tung thẳng lên cao, âm thanh đì đùng dồn dập liên hồi.

Về phần Phạm Duy, người Vạn Kiếm Trang không có thói quen sử dụng những loại Pháp khí khác ngoài kiếm. Bởi vậy tình cảnh lúc này quả thực rất khó coi. Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng, ngay sau lưng xuất hiện ba thanh mộc kiếm màu nâu sậm, liên tục khuấy động, tạo thành một lớp quang ảnh kiếm khí cực kỳ sắc bén che chắn toàn thân. Kiếm khí lăng lệ ác liệt chém đứt hầu như bảy phần bất kể đó có là âm ba công hay là quỷ khí, tất cả đồng dạng đều bị cắt thành mảnh nhỏ. Không thể không công nhận, kiếm tu chính là loại tu luyện giả có sức công kích cực đoan ghê gớm, bất quá ba phần còn lại cũng đủ để hắn ăn không tiêu. Khóe miệng đã bắt đầu có tia máu chảy ra.

Dị biến xảy đến quá nhanh khiến đa số mọi người đều trở tay không kịp, chỉ có cường giả tinh anh trong những kẻ có cảnh giới Tinh Đấu mặc nhiên còn chút lực cầm cự, kịp thời ném lên Pháp khí bảo hộ tâm thần, chống cự lại quỷ âm.

Tình hình tới lúc này, cho dù là người bình thường cũng đã biết dị tượng vừa sinh ra nhất định không phải chuyện đơn giản, tám phần suy đoán cũng liên hệ tới bảo vật xuất thế, thậm chí gây ra động tĩnh lớn như thế này, thì bảo tàng hiện giữa nhân gian nói ra thì bất kỳ ai cũng nhất quyết cho đó là thật.

Chẳng ai nói ai câu nào, vội vàng dùng tất cả phương pháp có thể truyền âm, lập tức thông báo về môn phái. Chuyện chấn động đến mức độ thế này, không thể chậm trễ hơn người khác, đạo lý trâu chậm uống nước đục thì phàm nhân cũng hiểu, đừng nói tới những kẻ tu luyện Đoạt Nguyên như đám người ở đây.

Cái gì gọi là đoạt, chính là những sự kiện bất khả tư nghị như hiện thời, phải cướp đoạt lấy bằng mọi giá, không đoạt vậy thì người không phải Đoạt Nguyên Giả rồi!

Cơ hội đến với tất cả mọi người, nhưng không phải ai cũng có thể nắm bắt được điều đó.

Quang ảnh, quang cầu bay rợp trời, có truyền âm phù, có phi kiếm truyền thư, thậm chí những loại truyền tin châu hiếm có nhất tu luyện giới rốt cuộc cũng đã xuất hiện nhao nhao vọt vào không trung rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Thời khắc như bây giờ mới rõ ràng nhận thấy, ở đây đâu chỉ có ba phương thế lực, hay chỉ là những gã tán tu thế đơn lực bạc. Cư nhiên trà trộn lẫn vào, ẩn nấp quanh nơi này, chắc chắn có hàng chục kẻ đến từ những tông môn gia tộc lớn nhỏ khác nhau khắp nơi.

Bất quá, cố gắng truyền tin đi thì chí ít phải bảo toàn được cái mạng nhỏ giữa những đợt càn quét của âm ba. Cho nên thời điểm hiện tại chẳng ai còn nghĩ tới chuyện ẩn dấu thân phận, hay là điệu thấp giả ngu trà trộn xem náo nhiệt nữa rồi.

Pháp khí, phù lục liên tục được ném lên, bằng mọi giá phải bảo toàn sự thanh tĩnh trước những âm thanh đòi mạng kia.

Số người nằm xuống ngày càng nhiều thì cũng đến lúc tựa như tình trạng chấn động bên trong Thiên Phạt Lâm đồng dạng dần thu hẹp, đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu. Thời gian từng đợt âm thanh cổ quái càn quét cũng đang không ngừng kéo dãn, khỏang cách bộc phát từ đợt này đến đợt kế tiếp mỗi lúc mỗi chậm lại.

Chẳng ai hay ai biết, nép mình phía sau những thi thể tán tu không may mắn, ở một góc tối không có ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu rọi. Triệu Thanh ngoài việc có chút mệt mỏi do liên tục vận dụng kiện Pháp khí hình thù như một cái mai rùa, bao phủ ụp lấy cả hai người vào trong bao gồm Tiểu Thần, thì thần thái của hắn mặc nhiên vẫn bình thường, cảm tưởng như hắn còn thoải mái hơn tên Diệp Thiên Hào có cảnh giới Tinh Đấu đại viên mãn bên kia.

Tiểu Thần ngồi chồm hỗm bên cạnh, ánh mắt láo liên chậc lưỡi cảm thán, đưa ngón cái lên trước mặt Triệu Thanh, thì thào nói, giọng điệu kính phục lẫn sự hâm mộ với món pháp khí kỳ quái kia.

- Sư huynh thật sự ẩn dấu sâu ghê gớm! Bái phục! Bái phục! Ha ha!

- Ẩn dấu cái gì?! Ngươi xem quanh đây có kẻ nào không như vậy. Ta thấy ngươi mới là kẻ núp lùm giỏi nhất mới đúng! Con bà nó tránh ra đừng có lại gần...

- Hắc hắc... Chỗ này có chút chật chội...

Đưa tay đẩy tấm mai rùa cồng kềnh nhích lên một chút, hé ra khe hẹp dài, Tiểu Thần cúi người dòm qua. Kẻ đầu tiên hắn cố tình dõi mắt tìm kiếm chính là tên họ Quang, ban nãy khi chưa phát sinh sự việc kinh thiên này, cảm giác của hắn chợt bất an chắc chắn có liên quan đến gã đó. Bởi vậy, tựu chung nếu như không xác định được y đang ở đâu, hay là tình hình như thế nào thì thật sự Tiểu Thần không thể yên lòng. Ở đây chỉ có duy nhất tên đó mới biết rõ sự hiện diện của huynh đệ hắn, cộng thêm dường như ẩn ẩn Tiểu Thần nhận thấy gã ta có cách phát hiện tung tích của bản thân.

Sau một hồi vận dụng Đoán Thể Quyết lên song nhãn, tất cả hiện trạng cho dù là trong bóng tối cũng rõ ràng trong mắt Tiểu Thần, rốt cuộc hắn đã xác định được phương vị của gã kia.

Lúc này mà nói tên họ Quang kỳ thực vô cùng thê thảm, mặc dù có lẽ còn sống, nhưng mà tình cảnh quả là cách cái chết không còn bao xa. Thân người hoàn toàn bị máu huyết chảy ra từ mọi khiếu huyệt trên cơ thể nhuộm đỏ, hơi thở đứt quãng, không còn trụ được thêm bao lâu, vấn đề chỉ là ở thời gian, hắn ta nhất định sẽ khí tuyệt thân vong.

Thở dài, Tiểu Thần bỏ qua dự định ra tay diệt khẩu trong đầu, với cái thảm trạng kia gã nhiều nhất cũng không vượt qua được vài hơi, tuyệt nhiên sẽ đi đoàn tụ với huynh đệ của hắn. Nhẹ nhàng hạ mai rùa xuống không muốn gây thêm sự chú ý, đoạn hướng sang Triệu Thanh gật đầu biểu lộ không còn gì đáng lo.

Đúng là không còn gì phải sợ hãi nữa, giả dụ như mấy tên như Diệp Thiên Hào hay Phạm Duy kia muốn giết sạch người ở đây thì thôi, điều đó không cần bàn, cứ chạy được thì chạy, không chạy được thì phản kháng, có lẽ vô ích, nhưng kêu hai người bọn hắn bó tay chịu chết thì không đời nào.

Còn nếu như không đánh chủ ý tàn sát toàn bộ tất cả mọi người ở đây, vậy thì yên tâm rồi, Tiểu Thần cho đến tận bây giờ, mới cảm nhận thấu đáo được sự thần kỳ của thủ đoạn dịch dung hắn từng cho rằng chỉ là chút tài lẻ không đáng một xu. Không ngờ một phàm nhân như lục thúc Vô Diện, lại có thể sỡ hữu một môn sở học quá ư khó tin. Hiện tại Tiểu Thần đang dự định, nếu có dịp không lâu sau quay lại Khứ Trần Đảo, nhất định phải đè lục thúc moi ra hết toàn bộ thứ này.

Cùng lúc ở phía nhóm nhân mã Huyết Ma Môn, lão già họ Ung gương mặt hiện ra vẻ tràn đầy khiếp đảm. Miệng liên tục lẩm nhẩm những lời lẽ đầy khó hiểu, bàn tay không ngừng bấm bấm tính toán, thủy chung bộ dáng gấp gáp như có ai đang rượt đuổi theo sau.

Mãi lâu sau, đột ngột lão trợn trừng đôi mắt chẳng hề kiêng nể, nhìn thẳng đến bảy cột sáng đang có dấu hiệu chậm rãi tan biến đằng kia. Khuôn mặt lúc hồng lúc tái, hoảng hốt xen lẫn chấn kinh, thì thào.

- Cửu Tinh Liên Châu! Đã qua một Đại Chính Nguyên rồi sao? Ha ha ông trời giúp Huyết Ma Môn rồi... Nhanh chóng tiếp tục truyền thư thông báo, toàn bộ cao tầng lập tức đến đây... Không thể chậm trễ...

- --oo---

Quỷ Bảo: Bảo trong từ bảo lũy (đồn binh) có thể hiểu Quỷ Bảo là căn cứ được xây bởi quỷ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio