Sau khi chứng kiến màn giao thủ trong nháy mắt xảy ra, rồi lại chớp mắt kết thúc giữa hai nhân vật cấp bậc đỉnh phong.
Mặc dù cảnh tượng có vài phần khiếp đảm do hàng ngàn hư ảnh núi sông ầm ầm hiển lộ đến kinh tâm động phách, liên tục đối kháng cùng chữ “Diệt” phủ đầy liệt diễm tựa hồ có thể đốt cháy vạn vật. Thế nhưng hầu như tất cả không ai biết được, hay là hiểu rõ sự hung hiểm bên trong đó ẩn giấu dữ dội đến bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận lần đối chiêu này thật đặc sắc hiếm có, bởi vì chẳng mấy ai ở đây thường xuyên được quan sát Liệt Nhật cảnh giới xuất thủ bao giờ. Thậm chí lão già họ Ung kia cũng chỉ lờ mờ nhìn ra được vài điểm ảo diệu đằng sau.
Cùng là phận nữ nhân, nhưng không ai trong số hai người họ là kẻ ăn chay lương thiện, ngay khi bắt đầu xuất chiêu, liền sử dụng một trong những đòn sát thủ mạnh nhất chẳng hề có ý định khoa tay múa chân thăm dò gì cả, ra tay liền muốn mạng đối phương ngay tức khắc.
Ngô Thi Âm dùng thức hai trong Ngũ Tự Diệt Tuyệt Ngôn, là công pháp nhất mạch truyền thừa của nhà họ Ngô, cũng chính là công pháp thành danh mấy ngàn năm trước của Ngô gia gia chủ đời thứ nhất. Tuyệt học này chia thành Pháp Diệt Tịnh Thế Độ, năm chữ theo đó mà xuất hiện cùng diệu dụng mỗi thức mỗi khác nhau. Đã từng có lời đồn, năm xưa vị gia chủ đời thứ nhất thành công tu thành ngũ tự, một thân tuyệt học xưng bá vô địch thủ Hạ Nguyên Khu thời bấy giờ.
Về phần Tử Nguyệt, Pháp khí vừa rồi nàng dùng để đối kháng với chữ “Diệt” chính là phỏng chế phẩm của Pháp Bảo Sơn Hà Cẩm Tú Đồ, một trong thất đại Pháp Bảo danh tiếng nhất của Thần Nam đại lục. Mặc dù chỉ là hàng nhái, nhưng uy lực vẫn không thể xem nhẹ, bởi vì bản thân nó chân chính có được ba phần uy lực của bản gốc. Tuyệt nhiên không phải những thứ như thượng phẩm pháp khí bình thường có thể so sánh. Nếu như lúc bình thường, cường giả Viên Nguyệt cảnh dám tự thân đón đỡ, không chết cũng sẽ bị lột xuống một lớp gia.
Sau tất cả, người ngoài nhìn thì đại khái ngang tay, chiêu qua chiêu cũng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Bất quá kẻ trong cuộc tự ai người nấy hiểu, thắng thua đã phân biệt trên dưới rõ ràng.
Tử Nguyệt thực sự rất kiêng dè Ngũ Tự sát chiêu của La Sát Nữ kia, bản thân nàng thủy chung chỉ tu luyện một loại pháp môn bậc trung thượng, đến cảnh giới hiện tại tất cả là dùng đan dược chồng chất mà lên, khi đột phá cảnh giới cũng không dùng bất kỳ loại nào trong Ngũ Tuyệt Khí để thăng cấp, mà là dùng vài loại Thiên Tuyệt Khí cơ bản nhất. Trên thực tế khi giao đấu nàng hoàn toàn dựa vào số lượng pháp khí cất giữ trong người là chính.
(Ngũ Tuyệt Khí, Thiên Tuyệt Khí: sẽ giải thích ở những chương tiếp theo)
Ngô Thi Âm thì trái ngược, Ngô gia không có nhiều pháp khí để nàng dùng, vả lại ngay chính bản thân nàng cũng khinh thường sử dụng ngoại vật làm vốn, một thân công phu thực lực của nàng là đổi bằng máu cùng tuế nguyệt dài đăng đẵng từng bước mới có. Thế nhưng nói như vậy không có nghĩa nàng khinh thường đối phương, ngược lại nàng hết sức đề phòng cẩn thận không dám có chút lơ là bỏ qua cảnh giác. Chỉ mới ra tay đối phương đã không tiếc vốn liếng ném ra một món phỏng chế Pháp Bảo uy lực không tầm thường, ai biết tiếp tục chơi tới nữa lỡ như có Pháp Bảo hàng thật giá thật xuất hiện, thì khó có thể nói trước ai chết về tay ai.
Từ những vấn đề e dè lẫn nhau khiến giữa song phương luôn có sự cẩn trọng nhất định, rốt cuộc ngoài mặt ai nấy cũng chỉ hàm hồ nói vài câu miệng lưỡi, ngầm đánh giá tình hình rồi tạm thời dừng tay.
Tự hiểu chưa đến lúc phải xuất hết toàn bộ vốn liếng phân định sinh tử. Muốn trở mặt ngửa bài với nhau cũng cần thời gian chuẩn bị đối sách kỹ càng. Ở tầng thứ như mấy người bọn họ, muốn hoàn toàn diệt sát đối phương trong chốc lát là điều vô cùng khó khăn, nếu không muốn nói ở một khía cạnh nào đó chính là bất khả thi
Tuy nhiên lúc này Ngô Thi Âm đã hoàn toàn không còn đặt nặng vấn đề đó trong lòng, nàng thống lĩnh nhân thủ Ngô gia chạy tới đây ngay từ đầu không phải có ý tứ đến Thiên Phạt Lâm, cũng không phải cố ý đến đây gây chuyện sinh sự, tất cả là xảo hợp trên đường gặp phải nên mới xuất hiện trước tiên so với những thế lực khác.
Mọi chủ ý ban đầu của nàng hiện tại đã thay đổi, tất cả đều đặt trên người của gã thanh niên tên Lý Mục, ngay khi dùng thức thứ nhất của Ngũ Tự, cũng chính là chữ “Pháp” vô hình vô ảnh chuyên môn công kích thần hồn, tấn công vào thức hải họ Lý, nàng phát hiện trên người gã, không ngờ có dấu hiệu của loại khí tức tựa như bậc đế vương không cho phép bất kỳ ai khinh nhờn, điều đó khiến nàng giật mình nghi hoặc suy nghĩ rất lâu. Cảm giác như đã nghe qua tình huống tương tự như vậy, có điều trong nhất thời nàng vẫn không nhớ rõ, chỉ đành lưu tâm bản thân về sau nhất định phải xem xét kỹ lại chuyện này.
- Tiểu chủ nhân, ta ngửi thấy trên người gã kia có mùi nguy hiểm! Nhưng mà nhìn sao thì hắn cũng chỉ mới là Tinh Đấu hậu kỳ, cổ quái... cổ quái! – lão già họ Hạ âm thầm lên tiếng nhắc nhở.
- Hừ! Giết! Tránh đêm dài lắm mộng! Bóp chết từ trong trứng, xem hắn có thể gây bao sóng gió! – lão già còn lại lúc này đã ngừng khóc, liếm liếm môi nói. Bộ dáng so với lúc trước đúng là một trời một vực.
- Chậm rồi, người của chúng đã tới!
Ngô Thi Âm lắc đầu, không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện ra tay diệt trừ hậu hoạn, nhưng trong tích tắc không thể kịp thời hạ sát Lý Mục do ả Tử Nguyệt từ đầu tới cuối luôn theo sát hắn, chưa tính đến việc nàng đã nhận ra khí tức Liệt Nhật cảnh đang cận kề nơi đây, thậm chí có tới năm người.
Tính luôn Tử Nguyệt thì so ưu thế bên phía nàng đã yếu hơn đâu chỉ một bậc.
Mặc dù lần này do hai đầu yêu thú của phụ thân để lại làm hộ vệ gia tộc, thành công đạt đến Liệt Nhật giai, đã hóa thành hình người. Cũng tức là hai lão già bạch y phía sau nàng, nhưng chỉ bằng vào ba người bọn họ thì cũng không thể làm gì được đối phương, nếu như không muốn nói chưa biết chừng còn có thể bị phản sát, bị đối phương giết ngược trở lại.
Bởi vậy thần tình của Ngô Thi Âm hiện thời đang rất căng thẳng, làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện đối phó với một tên tiểu tử Tinh Đấu. Chỉ âm thầm trách mắng trong lòng.
- Tên khốn Nguyễn Tề, tại sao giờ còn chưa đến!? Tính ra nơi này cách Hạo Dương Phái chưa đến ngàn dặm, lẽ thường hắn phải đến đầu tiên mới phải!
Trong nháy mắt, người thứ hai cảm nhận được khí tức nguy hiểm không ai khác chính là Tiểu Thần, hắn thủy chung luôn yên lặng quan sát mọi diễn biến từ khi Tử Nguyệt vừa đến. Ngay khi Ngô Thi Âm vừa nhắc nhở mọi người, thì chỉ vài hơi thở Tiểu Thần đã ngẩng mặt lên cao, đôi mắt nhíu lại, bỗng chốc tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Điều này làm cho Ngô Thi Âm cười cười liếc đến Tiểu Thần đầy ẩn ý. Không thể tin được chuyện một tên tiểu tử chỉ mới là Đoạt Nguyên lục tầng lại có thần thức bao phủ thiếu điều kinh khủng hơn những tồn tại đỉnh phong.
Đây rõ ràng là một tên quái thai, có kho tàng trong người nhưng lại chẳng biết, cũng như chẳng thể nào lấy ra sử dụng. Bất giác trong lòng nàng ta dâng lên suy nghĩ, hay là trở mặt luôn với tên Nguyễn Tề bắt tên nhóc này về cẩn thận nghiên cứu xem rốt cuộc trong người hắn có dấu bí mật gì hay không.
Quay trở lại nơi nhóm người Tử Nguyệt tụ tập, lúc này đang xôn xao những âm thanh “bợ khu” của mấy tên đứng đầu tiểu gia tộc cùng với nhóm tiểu môn tiểu phái chẳng hề có chút danh tiếng, đang cố gắng chen lấn bu quanh, thể hiện sự quan tâm lo lắng đến thương thế của Lý Mục.
Trong mắt tất cả mọi người ngay khi thấy hành động bảo vệ của Tử Nguyệt đối với sự an nguy tên thanh niên có vẻ vượt quá mức bình thương, đã thầm nhận định, giữa hai người chắc chắn có quan hệ ám muội không muốn công khai ra bên ngoài. Bởi vậy cho nên tất cả đều cố gắng bằng vào công phu vuốt mông ngựa thượng thừa của bản thân, hoàn toàn thi triển đến mức đăng phong tạo cực toàn lực phóng xuất ra không giữ lại chút gì.
(đăng phong tạo cực: lên tới đỉnh cao nhất)
Bất quá tên Lý Mục cũng không để ý đến những lời hoa mỹ xu nịnh của những kẻ đó, mà âm thầm nhắc nhở bản thân về sau nhất định phải chu ý cẩn thận hơn. Hoàn toàn không thể chủ quan như vừa rồi, bằng mọi giá phải xem lần này là bài học đích đáng để cảnh tỉnh lại tâm trí đang dần coi thường những cường giả chân chính.
Trong khi hắn đang lên tiếng cảm tạ đáp lễ theo phép tắc đối với những gã kia, thì bất thình thình trên trời cao, từng tràng cười ha hả vọng xuống.
- Ha ha! Không nghĩ tới Tử Nguyệt tiên tử lại đến trước ta một bước! Có rỗi, mời tiên tử đến Huyết Ma Môn làm khách.
- Hừ! Họ Đoạn kia! Ta còn tưởng ngươi không xuất hiện!
- Kia không phải Diệp huynh sao? Ha ha... Diệp gia ngươi đánh hơi cũng rất nhanh đấy!
- Không lẽ phải chờ Phạm Nhất Kiếm ngươi sao? Hừ...
- ...!
Ngay tức khắc khi những kẻ vừa đến đáp xuống, chân vừa chạm đất thì toàn bộ nhân thủ đang tập trung quanh Tử Nguyệt đều lần lượt phân chia chạy đến chỗ bọn hắn, cơ bản người nhà nào thì về nhà nấy.
Lập tức từng người trong đó nhanh chóng bẩm báo lại toàn bộ diễn biến phát sinh, đồng thời cũng không quên đề cập qua chuyện Tử Nguyệt cùng Ngô Thi Âm đã có xung đột.
Trong chốc lát, dường như đã hoàn toàn nắm rõ tình hình, không ai hẹn ai mỗi một thế lực đồng dạng di chuyển, có xu thế ẩn ẩn tạo thành vòng vây bao quanh nhóm người Ngô gia, mặc dù trên thực tế ngoài mặt bọn hắn đang làm như đi tới chào hỏi.
Cảm thấy chuyện đã bắt đầu có chút ra ngoài ý muốn, ban đầu Ngô Thi Âm luôn tin chắc kẻ đến đầu tiên không phải là Thiên Nguyệt Tông Tử Nguyệt mà là người của Hạo Dương Phái, nhưng không thể hiểu nổi vì lý do gì khiến tên Nguyễn Tề một mực chậm chạp đến như vậy. Khi vấn đề đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát dù là La Sát Nữ ngày thường coi trời bằng vung cũng dần dần lộ rõ sự bất an trong đáy mắt.
Người bình thường có lẽ không biết nội tình đằng sau, nhưng cao tầng mỗi môn phái ở đây đã mấy trăm năm đối chọi với Hạo Dương Phái thì lại có kẻ nào không hiểu được rằng, kỳ thực Hạo Dương Phái vẫn như cái gai trong mắt bọn họ mãi không nhổ ra được chính là do Ngô gia, một đại gia tộc lâu đời trong ám ngoài minh hỗ trợ rất nhiều.
Cũng không thiếu những lần những kẻ này muốn thảo phạt, gạt đi vây cánh của Hạo Dương Phái nhưng thủy chung chưa bao giờ làm được vì Ngô gia trước đây gần trăm năm đã bị tiền nhiệm gia chủ đem giấu ở một nơi không ai hay biết. Tất cả sự hiện diện của Ngô gia ở Việt Châu hiện thời ngoài những lần Ngô Thi Âm ra ngoài kiếm chuyện thì hầu hết không thấy xuất hiện thêm bất kỳ dấu vết nào.
- Hạ thúc, Ngạc thúc! Nếu như lát nữa động thủ, nhớ bảo toàn an nguy cho tộc nhân! – Ngô Thi Âm lên tiếng, bất giác ngó về phía Tiểu Thần cùng Triệu Thanh trầm ngâm, đoạn tiếp tục.
- Hai tên tiểu tử các ngươi, nếu có chuyện gì, ta sẽ tận lực hỗ trợ mở một đường máu, lập tức chạy về bản tông gọi tên đầu gỗ Nguyễn Tề tới. Nói với hắn Thi Âm gặp chuyện! Hiểu chưa?
- Vãn bối đã rõ! – Tiểu Thần cùng Triệu Thanh đồng thời chắp tay nói.
Tạm thời giao phó được vài câu, thì những kẻ kia cũng đã áp sát đến phạm vị mấy chục trượng. Ở phạm vi này đừng nói là Liệt Nhật cảnh, thậm chí Tinh Đấu cảnh muốn ra tay cơ hồ chí nháy mắt nhoáng lên là công kích đã tới.
- Ha ha! Đoạn Trường Tâm ra mắt Ngô muội tử! Chẳng hay thời gian này muội tử sống có tốt? Có rãnh ghé đến Huyết Ma Môn làm khách! Ha ha!
- Ta nghĩ hay là Ngô gia chủ tới Bách Thư Môn ta làm khách sẽ tốt hơn! Huyết Ma Môn sát khí quá nặng không thích hợp với nàng!
- Ha ha chuyện mời khách đâu thể thiếu hai nhà chúng ta, Diệp Chấn Thiên huynh thấy ta nói có đúng không?
- Hừ! Ta không quan tâm! Ngô gia chủ, giao tên tặc tử kia ra đây! Đồng thời cho ta một cái công đạo, vì sao đánh trọng thương Diệp Thiên Hào con ta!
Liên tục là những lời nói sáo rỗng mà ai ai cũng hiểu đều nhằm vào Ngô Thi Âm, làm gì có chuyện mời làm khách thực sự, đây là gọi nàng đi chịu chết.
Tuy nhiên đối với những lời lẽ đầy sự châm chọc cùng khiêu khích như thế này, nghe nhiều thành nhàm chán, Thi Âm nàng ta chẳng hề để tâm, chỉ cười nhạt.
- Làm khách thì quên đi, còn Diệp gia ngươi thì thế nào? Muốn cùng ta nháo lên thành chuyện lớn? Mặc dù ta đây không bỉ ổi đê hèn tới mức chặn giết tiểu bối, làm những việc vô sĩ trong bóng tối, nhưng nếu cần La Sát Nữ cũng không ngại ban đêm gõ cửa mấy tên ranh con kia! Hắc hắc!
Nói đoạn nàng cười lên khanh khách, liếc mắt quét qua từng tên tộc nhân Diệp gia đang hết hồn cúi mặt, âm thầm cầu khấn nữ ma kia đừng để tâm nếu không thì đúng là chuyện chẳng lành.
- Khốn kiếp! Ngươi tưởng Diệp Chấn Thiên ta sợ! - Diệp gia chủ tức đỏ mặt, quát lớn.
Ngay lúc này, Phạm Nhất Kiếm cùng khinh khỉnh bước lên, âm hàn cất giọng.
- Ta nghe tộc nhân thông báo, Phạm gia ta cũng có vài kẻ chết trong tay gã tên Triệu Thanh!
Nói xong hắn hướng mắt tới nhóm người phía sau Ngô Thi Âm, bỏ qua khuôn mặt hai lão già làm hắn có chút chột dạ, lại nhìn đến mười bốn tên tộc nhân Ngô gia đang yên lặng, cuối cùng khi nhãn mục rơi trên người Tiểu Thần cùng Triệu Thanh, Phạm Nhất Kiếm mới tiếp tục lên tiếng.
- Hai tên các ngươi, ai là Triệu Thanh? Bước ra nhận cái chết!
Mồ hôi ướt đầm đìa lưng áo, Triệu Thanh rục rịch muốn động thì Hạ lão cùng Ngạc lão cười to, bước lên chắn trước người hắn, thanh âm ồm ồm của cả hai cùng lúc phát ra, chữ đè lên chữ, âm đè lên âm, vô cùng quỷ dị.
- Ngô gia hộ vệ trưởng lão, ai muốn chết xông lên!
Ùng ù ù ù...
Lời nói vừa dứt, không chút giấu đi khi tức một mực kìm nén từ lâu, Nguyên lực Liệt Nhật cảnh ào ào bạo phát, toàn bộ đá vụn xung quanh hai lão dường như không còn trọng lực tác dụng, rào rạt lơ lửng bay lên, nguyên tố thiên địa xung quanh cũng lăn tăn gợn thành hình sóng.