Giọng nói của Trùng Trùng tiêu tan trong bóng đêm, Hoa Tứ Hải không động đậy, chỉ cầm nửa chiếc Thủy Tâm Bán ấy một lát rồi mới cất vào, từ từ khôi phục lại tâm tình.
Khi quay người lại, một Ma Vương lạnh lùng tuyệt tình, không lộ hỉ nộ ái ố lại xuất hiện.
Phượng Hoàng và Tây Bối Liễu Ty thấy hắn quay lại thì lập tức hành lễ.
Phượng Hoàng rất kính cẩn, nhưng động tác của Tây Bối Liễu Ty nhìn sao giống làm cho có lệ vậy, khom người cúi đầu một cách tùy ý, mái tóc không được buộc lại rũ xuống.
Hoa Tứ Hải nhíu mày.
Từ lúc còn rất bé hắn đã quen Tây Bối rồi, Tây Bối có thể miễn cưỡng xem như là người bạn duy nhất trong đời hắn, cũng chỉ có Tây Bối mới dám tùy ý như vậy trước mặt hắn.
Nhưng lúc nãy Trùng Trùng có nói, Tây Bối dùng dây buộc tóc của mình làm tín vật trả nợ, nhưng hắn biết tên đó sẽ không thành thật như vậy, chắc chắn là có ý khác.
Hắn ―― có cần ngăn cản Tây Bối không?
Nhưng chuyện này lại có liên quan gì với hắn chứ? Tây Bối thật lòng hay giả ý cũng được, nha đầu đó có bị tổn hại hay không, thì có liên quan gì với hắn?
“Vương, mọi chuyện ổn chứ ạ?”
Giọng nói của Phượng Hoàng đánh gãy dòng suy tư của Hoa Tứ Hải, khiến hắn nhớ tới chuyện lớn mình phải làm, sau đó mau chóng điều chỉnh lại tâm tình.
Hắn không trả lời câu hỏi của Phượng Hoàng, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Lúc này trăng ở tít trên cao, vẫn đang là đêm khuya, dưới khoảng trời màu xanh đen, những dãy núi trập trùng càng trở nên thần bí khó lường hơn. Nhưng với hắn mà nói, chúng chi như những tảng đá vướng chân mà thôi.
“Vừa đúng lúc, ra tay đi.” Hắn ra lệnh một cách đơn giản.
Không được chậm trễ, lần thất bại ở núi Vô Cùng đã làm hắn phải tăng nhanh nhịp bước hành động. Nhưng cho dù là vậy, e là Thiên đạo và Tiên đạo cũng đã sớm đề phòng rồi.
Trong chuyện này, hắn đi sai một nước, không ngờ lại không dựng được tháp Thông Thiên, vốn tỷ lệ thành công là tuyệt đối, mà hắn không ngờ tới lại xuất hiện một nhân tố ngoài ý muốn là Diêu Trùng Trùng này.
Nàng là ai? Từ đâu tới? Là do Thiên đạo cử tới phá hoại chuyện của hắn sao? Vậy thì, nàng phải là kẻ địch số một của hắn!
Hắn khẽ lắc đầu, đem bóng dáng của kẻ địch số một bướng bỉnh nhảy ra trong đầu hắn mà ném lên chín tầng mây, hắn vươn ngón tay ra bắn một quả cầu nhỏ màu bạc lên bầu trời, cho gọi Mã Tiểu Giáp và Ám Xử lên đỉnh núi nghe lệnh.
Hai người vừa tới, Phượng Hoàng đã lập tức tìm được một tảng đá bằng, ngồi xếp bằng lên đó, rút từ eo lưng ra một chiếc đĩa to bằng bàn tay, niệm tâm pháp để nó bay lên không trung.
Chiếc đĩa đó đen thùi, không rõ là làm bằng chất liệu gì, trên đó khắc Thiên Can Địa Chi[] và một vài đường khắc vạch kỳ lạ, hai bên có khảm mỗi bên một viên tinh thạch hình tam giác.
[] Thiên Can còn gọi là Thập Can, bao gồm Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý; Địa Chi còn gọi là Thập Nhi Chi, bao gồm Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
Khi chiếc đĩa càng bay càng cao, đồng thời to lên bằng chiếc bàn mài thì bắt đầu chuyển động trên bầu trời, hai viên tinh thạch hình thù kỳ lạ bỗng phát ra ánh sáng xanh trắng, chia bầu trời thành hai nửa.
Bên dưới được chiếu sáng như ban ngày, ánh sáng gần như chiếu xuyên cả lòng đất, mà bên trên lại trở nên tối đen như mực, ánh trăng cũng u ám đi thành màu xám vàng như bị hút đi ánh sáng vậy.
Khắp mọi nơi, ánh sáng xanh trắng luân phiên chớp lóe, kết hợp với luồng khí ẩm thấp lạnh lẽo của vùng núi, như màn sương sáng dị thường mà bao bọc lấy cả đỉnh núi, làm con người cả mắt cũng mở không nổi, bất giác muốn tìm chỗ tránh né, vùng đất hoang vu xung quanh và dưới lòng đất phát ra âm thanh vỡ vụn và tiếng hét hãi hùng, như là có thứ gì đó đang kinh sợ vậy.
Chỉ có Hoa Tứ Hải vẫn đứng thẳng trên vách núi, không lùi không tránh, mắt nhìn xuống vực sâu vạn trượng dưới chân.
Hắn bao vây hai mươi mốt Địa Sát đã mười mấy ngày rồi, từ từ ép bọn chúng trốn vào vùng đất của ngọn núi cao nhất này, không dám đi ra.
Nhưng Lưu châu có nhiều núi, trong núi lại có nhiều hang động, hơn nữa hang động nào cũng thông nhau, nếu đám người không biết điều này liều mạng trốn tránh, vậy thì cũng chỉ có pháp bảo độc môn “Tiêm Trần Vô Ảnh” này của Phượng Hoàng mới giúp được hắn, đỡ cho hắn chậm trễ nhiều thời gian tại nơi này.
Nếu ngay cả tàn dư Ma đạo mà hắn cũng không tốc chiến tốc thắng được, vậy thì hắn còn nói gì đến chuyện xa vời là đánh lên Thiên đạo, hoàn thành mục tiêu đã có từ lúc hắn sinh ra chứ?!
Trước mắt tối đi, ánh sáng xanh trắng mất tăm, Phượng Hoàng thu chiếc đĩa về.
“Vương, đã dò xét rõ ràng.”
Tây Bối Liễu Ty khẽ nói, cẩn thận săn sóc đi lên trước đỡ lấy Phượng Hoàng đang muốn bước xuống khỏi tảng đá nhưng lại lực bất tòng tâm, sau đó khẽ lau đi mồ hôi trên trán nàng, động tác dịu dàng lại thỏa đáng, hệt như một người yêu chu đáo nhất trên đời.
Hoa Tứ Hải đầu cũng không quay lại, chỉ trầm giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Tây Bối Liễu Ty thầm than một hơi.
Tính tình Tiểu Hoa rất kỳ quặc, tuyệt đối không thừa nhận mình có bạn bè, nhưng mặc kệ Tiểu Hoa nghĩ thế nào, trong lòng hắn thì bọn họ là bạn bè tri kỷ, tình cảm giữa họ không gì bì được.
Nhưng hắn là người biết chừng mực, ở trước mặt đám đông thì vẫn giữ phép tắc, sẽ không gọi Vương bằng cái tên “Tiểu Hoa”.
Đấy là xưng hô riêng tư, Ma Vương đại nhân uy nghiêm lạnh lùng, cũng chi khi ở trước mặt hắn mới thỉnh thoảng để lộ vẻ tức tối. À, quên mất, còn Trùng Trùng nữa, nàng cũng có thể làm Tiểu Hoa giận đến luống cuống.
Nhưng mà tên Hoa chết dẫm này lại không biết thương hoa tiếc ngọc, tình cảm của Phượng Hoàng dành cho hắn ngàn năm không đổi, trên dưới Ma đạo có ai là không biết, cho dù hắn không dao động thì ít nhất cũng phải tỏ ra quan tâm chút ít, đừng cứ mãi giữ dáng vẻ lạnh băng đó chứ.
Nữ nhân dù cho có mạnh mẽ, có thông minh đến đâu đi nữa thì vẫn là nữ nhân, giống như hoa vậy, loài hoa chịu được nóng nhất và không thích ánh mặt trời nhất thì cũng phải thỉnh thoảng rưới chút nước, phơi chút nắng, loài hoa mọc dưới chân ngọn núi băng mà vẫn sống được qua ngàn năm đã là chuyện rất hiếm hoi rồi.
Thật ra Phượng Hoàng không hề thông minh thật, bởi nếu nàng thông minh thì đã sớm từ bỏ mộng tưởng hão huyền của mình dành cho Tiểu Hoa rồi.
Nếu một nam nhân có một mỹ nữ tuyệt thế hết lòng yêu thương ở bên cạnh mình một ngàn năm mà hắn vẫn không có phản ứng gì, vậy hắn không phải bất lực trời sinh thì là mãi mãi cũng sẽ không yêu nàng ấy.
Nói trở lại, nhiều năm như vậy, tình thâm đến thế, cho dù là nắm một tảng đá thì nó cũng bị nắm đến nóng lên rồi, huống chi là lòng người.
Nhưng Tiểu Hoa có tình yêu sao? Trái tim của hắn là quả băng trôi nổi trên dòng chảy bóng tối sâu dưới đáy lòng và vạn năm không tan, hắn được sinh ra và tồn tại chỉ để hoàn thành bí mật của riêng mình.
Bạn bè có lẽ sẽ được đứng bên cạnh hắn, nhưng nữ nhân tuyệt đối không được bước vào thế giới của hắn, trừ khi người đó là người ngoại tộc.
Giống như nha đầu tóc đỏ xấu xa của phái Thiên Môn vậy, nhưng chuyện này thì có ai đảm bảo được chứ?
Hắn tận mắt nhìn thấy Tiểu Hoa tha mạng và bao dung cho nàng, tận mắt nhìn thấy hắn gần như là cứu mạng nàng theo bản năng, tận mắt nhìn thấy hắn vì nàng mà luống cuống, tuy những thay đổi này rất nhỏ nhặt, nhưng đều không lọt qua khỏi mắt hắn, đôi mắt nghiên cứu Tiểu Hoa đã ngàn năm.
Nhưng, vậy thì đã sao chứ? Đến lúc hai đạo Tiên Ma phải đối đầu nhau, Tiểu Hoa vẫn sẽ ra tay lưu tình với nha đầu kia hay sao? Chuyện này quả thật không thể đoán trước được.
Mà hắn, mặc kệ ra sao, tuyệt đối sẽ không ra tay với Trùng Trùng.
So với Tiểu Hoa thì hắn may mắn hơn, bí mật của hắn không nặng nề và không thể làm trái như bí mật của Tiểu Hoa, hắn có thể tự quyết định, mà Tiểu Hoa thì không bao giờ được lựa chọn.
Huống chi Trùng Trùng ngửi được hương thơm bổn mạng của hắn, ai lấy mạng ai vẫn chưa chắc đâu!
“Vương, Tiêm Trần Vô Ảnh hiển thị, đám tàn dư Ma đạo ở dưới ngọn núi thứ ba phía đông, hang động dưới lòng đất có bốn mươi bảy lối ra, động dài hơn ngàn dặm, xa nhất có thể thông đến Lưu châu.”
Phượng Hoàng cố gắng đứng vững, từ từ đi đến sau lưng Hoa Tứ Hải, dâng chiếc đĩa bằng hai tay, chỉ đợi hắn quay đầu nhìn.
Cuối cùng Hoa Tứ Hải cũng quay người lại, tiến lên hai bước, nghiêm túc nhìn lên mặt đĩa.
Trên đó nổi lên một thứ trông như bức bản đồ, hình ảnh còn tinh xảo đẹp đẽ gấp trăm lần so với bức tại dân gian, tất cả hang động đường hầm đều hiện rõ rành rành, một chấm đen dày đặc chi chít đại diện cho người của hai mươi mốt Địa Sát đang lẩn trốn trong đó giờ đã không còn đường lui.
Thấy Hoa Tứ Hải lộ vẻ nghi vấn, Phượng Hoàng vội vàng vươn ngón tay thon dài trắng trẻo ra, vừa chỉ lên đó vừa giảng giải.
Lúc này, hai người kề nhau hơi sát, Phượng Hoàng bày ra vẻ chống đỡ không nổi, mượn cớ để thử dựa khẽ vào lồng ngực của Hoa Tứ Hải, mà Hoa Tứ Hải lại không hề tránh né, lặng yên nghe nàng nói.
Phượng Hoàng mừng rỡ, thân người càng thêm bủn rủn, cả người dựa cả vào hắn.
Đây là khoảnh khắc hiếm có biết bao, một ngàn năm nay, cơ hội như vậy chỉ đến được hai lần!
Nàng hy vọng biết bao giây phút này có thể kéo dài vô hạn, nhưng nàng hiểu rõ tính cách của Vương, ngài phiền chán nhất là những kẻ lắm chuyện, bởi nên dù cho cơ hội gần nhau như vậy hiếm có, nhưng nàng vẫn ngắn gọn súc tích mà nói cho xong, kiêm đề xuất phương pháp bao vây.
Tây Bối đứng nhìn, nhận ra Hoa Tứ Hải chỉ vô ý cho phép Phượng Hoàng đến gần mình, hoặc có lẽ chỉ vì đã quen nhau từ bé nên hắn không quá đề phòng Phượng Hoàng.
Nhưng chuyện này với hắn là bình thường, không mang chút tình ý nào, nhưng với Phượng Hoàng lại khác. Nàng sẽ xem như đây là một dấu hiệu, dấu hiệu cho việc nàng được đến gần hắn, kiêm nhận được tình yêu của hắn.
Nữ nhân ấy à, lúc ngốc rồi thì đúng là không còn thuốc chữa.