Dịch: Bùm Bùm
”Ngươi —— yêu nàng đến thế sao?” Khi bóng dáng của các đệ tử phái Thiên Môn đã khuất trong núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân, Tây Bối Liễu Ty không kiềm được đã hỏi.
Hoa Tứ Hải không trả lời.
Hai người ẩn thân trong rặng mây, phải làm sao cho vừa không để người của phái Thiên Môn phát hiện, vừa phải tạo cơn gió lớn, hắn thân bị thương nặng quả thật cảm thấy khá mất sức. Tây Bối tinh mắt như vậy, chỉ cần hắn mở miệng thì sẽ lập tức bị phát hiện tình trạng thân thể không ổn mất.
”Vẫn nên xuống dưới uống ngụm nước đi.” Tây Bối khẽ ấn lên ngực, nói lập lờ nước đôi: “Ma Vương đại nhân, cũng mong ngài thương xót cho thân mình bị thương nặng chưa khỏi của ta, nó chịu không nổi sự giày vò như vậy đâu.”
”Là ngươi cứ đòi đi theo, sống chết mặc ngươi!” Hoa Tứ Hải cảm thấy cơn đau nơi lồng ngực cứ dâng trào như sóng vỗ, cúi đầu nhìn thì thấy mảnh vải trắng quấn quanh eo lại bị nhuốm máu rồi.
Hắn hơi bực, vì cứu Phượng Hoàng mà bị thương bởi chính Băng Ma Đao của mình, vết thương đến nay vẫn chưa khép lại hoàn toàn, thật không biết là nên vui hay nên phiền. Vui vì điều này đã chứng tỏ Băng Ma Đao Ma lực vô biên, bị thương bởi đao không lành lại được, bị chết dưới đao linh hồn tiêu tan, cho dù là người có công lực cao cường như hắn, cho dù có rồng đen che chắn giúp hắn cũng không thể tránh né hoàn toàn được. Phiền vì bây giờ còn có rất nhiều việc cấp bách chờ hắn làm, vẫn còn có người chờ hắn bảo vệ, hắn không có thời gian để chần chừ và lựa chọn, nhưng vết thương lại mãi không chịu lành, hắn đợi không kịp nữa, kết quả làm vết thương bị rách toạc mất mấy lần.
Nhưng cũng chính vì hắn là chủ nhân của Băng Ma Đao nên mới có cơ hội bình phục, nếu không thì đã sớm chết đến không còn gì rồi.
Tạo khí băng đông cứng vết thương để cầm máu, Hoa Tứ Hải cảm nhận được mồ hôi lạnh đang chảy ròng trên trán. Quay đầu thì đã thấy tên Tây Bối nọ đã sớm đáp đất rồi, lòng hiểu chắc chắn là do Tây Bối trông thấy hắn đau đến chảy mồ hôi lạnh nên mới cố tình mượn bản thân làm cớ để hắn xuống đất nghỉ ngơi.
”Ngươi không trả lời ta, đừng tưởng rằng vờ không nghe thấy thì xong chuyện đó.” Tây Bối không bỏ qua cho hắn, “Ngươi thật sự quan tâm đến nha đầu đó như vậy sao? Đi rồi mà vẫn để lại dấu chân dẫn đường cho nàng, lại còn bảo Ám Xử âm thầm bảo vệ. Khi nghe tin nàng không ra khỏi núi Cổ Quái, đầm Mạc Sâm thì tức tốc không ngại đường sá xa xôi quay trở lại dẫu cho đã về đến cửa Tu La Vi Mang. Ngươi cũng chẳng màng đến sứ giả của Quỷ đạo đang chờ ngươi kết làm đồng minh, cũng mặc kệ đại hội liên minh Tiên đạo đã bắt đầu hành động, cũng làm lơ việc Bắc Sơn Vương đang tập hợp quân đội, cũng bất chấp Thiên đạo đã bắt đầu rục rịch, cũng không lo Cờ Tụ Yêu phất gọi như thế nào, cứ ngơ ngác vậy mà chạy đến nơi kỳ lạ này, càng huống chi ngươi vì để nàng bỏ chạy một cách thuận lợi mà sử dụng thuật Gọi Gió mở đường cho nàng. Hê hê, ai biết được nha đầu này lại làm chuyện xấu xa gì mà dám kéo cả sư huynh của mình vào cuộc. Tiếc rằng mây sao nơi đây ám hợp với hơi thở hỗn độn của đất trời, không phải Ma nhãn của người thì sẽ không nhận ra, là ai đi nữa, chỉ cần không có Bạch Hạc Long Đế thì cũng chỉ còn nước quay vòng vòng trong này thôi. Nhưng nha đầu đó gặp may chăng, lại gặp được thứ người vô tình đột nhiên bộc phát tình cảm ngươi đây? Này, Tiểu Hoa, ta nói dài dòng lê thê như vậy, ngươi cũng nên cho ta chút phản ứng chứ!”
”Ngươi không cần lưỡi nữa, nói thẳng ra là được.” Hoa Tứ Hải từ từ nằm xuống bãi cát, duỗi chân ra, bất lực chờ đợi cho cơn đau đớn qua đi.
Lần này Trùng Trùng ra khỏi đầm được chứ? Dù dấu chân của hắn đã biến mất, nhưng Thương Đế Ất và Yến Tiểu Ất cũng có chút đạo hạnh, chắc chắn sẽ không lạc đường.
Ài, nàng không thể khiến hắn an tâm được một chút nào sao? Ngoan ngoãn đi ra khỏi đầm thì tốt biết bao, vì cớ gì lại đi Ẩn Lưu gây thêm phiền phức chứ? Đã nhiều lần hắn nói với bản thân rằng đừng đi tìm nàng, kết quả hắn vẫn không làm được, trái tim cứ luôn lạnh lùng sắt đá nay đã không còn nhẫn tâm được nữa.
Nếu nói hắn không có tình cảm với nàng, gạt được bản thân hắn, nhưng liệu có qua được ánh mắt của người đời không? Cứ để mình tiếp tục yếu đuối thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền khắp mười châu ba đảo, đến lúc ấy vẫn là làm hại đến nàng!
”Ngươi ta đều bị thương, tàn Hoa bại liễu là một cặp đôi tàn tật, đã đáng thương đến vậy rồi mà ngươi vẫn còn ức hiếp ta?” Tây Bối cũng thuận thế nằm xuống, câu từ nói rất vô tội, nhưng giọng điệu lại trần đầy vẻ trêu chọc.
”Ngươi lại tới đây làm gì?” Hoa Tứ Hải không thể nào trả lời câu hỏi của Tây Bối, bèn hỏi ngược lại.
Nếu trả lời không yêu thì ngay cả bản thân hắn cũng không tin, nếu trả lời yêu thì hắn phải làm sao để nói ra được chữ “yêu” ấy đây? Hơn nữa không biết vì sao mỗi khi nhớ Trùng Trùng một chút thì nỗi đau trong tim lại tăng thêm một chút, cũng không biết nó từ đâu đến, cứ như có một chiếc dằm trồi ra khỏi da thịt từ sâu trong tim hắn vậy, cho đến khi trái tim hắn mọc đầy rẫy gai nhọn, trở nên lở loét, máu tươi đầm đìa, đau đến mức hắn chỉ mong sao giết quách bản thân cho xong, đau đến mức hắn chỉ mong sao từ trước đến nay hắn chưa từng gặp Trùng Trùng.
Trước nay còn tốt, bây giờ cảm giác đã mãnh liệt đến mức không thể nào xem nhẹ được nữa rồi.
Đó cũng không phải là do hắn tưởng tượng ra, mà đó là nỗi đau có thật, mặc dù hắn không biết vì sao, nhưng cảm giác ấy vô cùng chân thật. Chắc chắn là có nguyên nhân, chắc chắn là có vấn đề, lẽ nào có liên quan đến quá khứ của hắn, đến ký ức trước khi bảy tuổi của hắn sao? Lẽ nào Trùng Trùng có cội nguồn gì đó với hắn?
”Ta tới là vì ——” Tây Bối cố ý kéo giọng, “Ta còn chưa nói cho ngươi biết, Trùng Trùng ngửi được hương bổn mạng của ta, nếu nàng là người vận mệnh sắp đặt cho ta thì ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì đâu. Đừng hỏi ta chi tiết, ta không biết giấc mơ đó là gì cả, không biết vì sao lại là nàng, cũng không biết tất cả mọi chuyện rốt cuộc có ý nghĩa gì.”
Hoa Tứ Hải không lên tiếng, nhưng cứng người lại. Một giây trước, bởi do cơn đau kỳ lạ trong tim mà hắn cho rằng kiếp trước của Trùng Trùng có dây mơ rễ má với hắn, một giây sau lại biết nàng cũng là người cực kỳ quan trọng đối với Tây Bối.
Rốt cuộc nàng là ai? Vì sao lại xuất hiện? Lẽ nào đúng là trời giáng khắc tinh, muốn diệt Ma đạo của họ sao? Vì sao từ lúc hắn có ký ức thì ước nguyện đánh bại Thiên đạo lại mãnh liệt đến vậy? Và vì sao lại xuất hiện một nữ nhân, cứ mãi làm mềm hóa ý chí của hắn chứ?
”Ngươi nói xem đây có phải là duyên phận trời ban hay không?” Tây Bối hỏi.
”Trời là cái gì? Ta không tin! Ta chỉ tin bản thân mình.” Hoa Tứ Hải vốc một nắm cát lên, nhìn chúng không ngừng tuôn ra qua kẽ tay mình.
Lục đạo rồi sẽ như cát trong tay hắn vậy!
Nhắc tới trời thì ước muốn đánh Thiên đạo, giết sạch bốn đạo còn lại lại bùng cháy lên như ngọn lửa, và bóng dáng đáng yêu ấy lập tức nhạt nhòa đi. Nhưng nó rất ương bướng, hắn ép xuống, nó lại trồi lên, cứ vậy mà lặp lại rất nhiều lần.
”Vì sao Quỷ Vương không tới Tu La Vi Mang mà lại cử một sứ giả tới?” Hắn đành chuyển đề tài.
”Quỷ Vương nói chúng ta đã liên minh từ trước, bây giờ gặp nhau chẳng qua chỉ để bàn bạc chi tiết việc hợp tác thôi. Hiện giờ lão cần phải đi lấy hai món bảo bối, xong việc sẽ tự đến bàn bạc với ngươi.”
”Còn gì nữa?”
”Lão nói mong ngươi mau chóng nghĩ cách phất Cờ Tụ Yêu, đến lúc ấy chúng yêu nghe lệnh, có thể giúp ích được rất nhiều.”
”Chuyện của Ma đạo, không cần lão lo, lão chỉ cần triệu tập đủ Âm binh của mình là được rồi!” Vốn đã ghét Quỷ Vương nên điều này làm Hoa Tứ Hải phải nhíu mày, “Nhân đạo, Tiên đạo và Thiên đạo có động tĩnh gì không?”
”Trời trong gió mát, ngươi cứ phải ở đây nói những chuyện sát phong cảnh sao?” Tây Bối gác hai tay ra sau đầu, “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc ngươi có yêu Trùng nha đầu không. Thật ra lòng ta đã biết đáp án rồi, chẳng qua chỉ muốn nghe chính miệng ngươi nói thôi.”
”Nói rồi thì sao?”
”Thì thông báo cho ngươi một tiếng, nếu nàng đã ngửi được hương bổn mạng của ta, vậy thì nàng chính là người trong mộng của ta. Cũng có nghĩa là chỉ cần ngươi không không có ý định cưới nàng thì chắc chắn ta sẽ đi quyến rũ nàng. Nhưng nha đầu này đã sớm để mắt đến ngươi rồi nên ngươi được lợi, ta quyến rũ sẽ phải tốn nhiều công sức hơn.”
Hoa Tứ Hải vốn đã vụng miệng, lúc này nhắc đến Trùng Trùng thì càng không biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy trái tim rối bời, chẳng thà chịu đau còn trực tiếp hơn, bèn đứng dậy bỏ đi.
Tây Bối không cử động, chỉ nhìn theo bóng lưng của Hoa Tứ Hải.
Những lời hắn nói hôm nay không phải là vô duyên vô cớ, chắc hẳn Tiểu Hoa cái tên trái tim sắt đá đó đột nhiên tan chảy vì Trùng nha đầu cũng không phải là vô duyên vô cớ đâu. Bây giờ đúng là thú vị rồi, có vẻ như tất cả bí mật bị chôn vùi suốt ngàn năm sắp được mở ra từng cái một rồi.