Nghĩ đến đây, nàng lập tức khẽ hành lễ: “Đã vậy thì ta xin cáo từ trước đây, nếu sự thật là thế này thì phái Thiên Môn cũng không có gì đáng để hiểu nhầm cả, Bắc Sơn điện hạ yên tâm, sư phụ ta là người rất rộng lượng.” Nói rồi đi ra ngoài. Đi đến cửa mà Bắc Sơn Thuần vẫn không cản nàng, nhưng nàng lại cảm nhận được hai luồng hơi lạnh đóng chặt trên lưng vậy, bất giác quay đầu lại tám chuyện: “Cớ gì Bắc Sơn điện hạ phải giả vờ như vậy?”
Bắc Sơn Thuần đứng chắp tay, nhìn y thật nổi bật trong đống đổ nát của sảnh điện, mỹ nam như ngọc, tiếc rằng trông y lại có hơi lạnh lẽo, “Ta không biết khi nào Ma đạo sẽ tấn công, vì để bảo vệ đồ vật của Thiên đế thỉnh nhờ, vì sự an nguy của Nhân đạo, đành không được lơ là dù chỉ một chút.”
Thì ra là chuẩn bị từ trước, để lúc nào cũng có thể đánh nhau một trận với đại ma đầu! Y nói chính nghĩa làm sao, nhưng đại ma đầu đã tỉnh táo lại rồi, vốn đã vô địch thiên hạ, nếu nhớ lại tất cả chuyện khi mình là Minh Vương, bao gồm cả Minh công, vậy thì còn ai có thể thắng được hắn?!
Nhưng nàng vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, chuyện tìm Vân Thâm hỏi việc trồng lại cây ngọc bất đắc dĩ phải tạm dừng lại rồi, dù gì thì cũng chưa có chút tin tức gì về mảnh đất Lạc Lối, biết cách trồng cây cũng không có chỗ trồng. Chuyện quan trọng trước mắt chính là thông báo cho đại ma đầu biết Phượng Hoàng có nội ứng bên trong Tu La Vi Mang, và cả chuyện cuối cùng Tuyên Vu Cẩn cũng ra tay rồi.
Dù hắn mạnh nhưng không thể trúng kế lần nữa được, năm xưa La Sát Nữ chưa thể bảo vệ được hắn, song nàng có thể!
Vội vã ra khỏi Bắc Sơn Vương cung rồi tìm bừa một quán trọ nghỉ chân, cảm thấy không còn ai giám sát mình nữa thì lập tức viết một bức thư cho vào trong chiếc túi vải dầu, bảo A Đẩu ngậm trong miệng rồi dặn dò một cách nghiêm túc: “Mau đưa thư đến nhà Tây Bối, lần trước mi đi qua rồi đó. Suốt đường đi không được chơi bời, đưa thư xong thì lập tức trở về núi Vân Mộng. Nếu có kẻ địch muốn cướp thư thì phun lửa đốt thư đi rồi tự mình bỏ chạy, nghe chưa? Nhớ kỹ phải cẩn thận, đừng để ai tổn hại đến dù chỉ là một sợi lông chó.” Nói tới đây thì nàng chợt thấy không nỡ.
A Đẩu vẫn là chú cún mà lại phải bôn ba tứ tung với nàng, chưa một lần được hưởng thụ cuộc sống vui vẻ của chú chó, còn từng bị Dương Bá Lý đánh bị thương tại nhà Tây Bối nữa. Nhưng bây giờ nàng không còn cách nào khác, buộc phải để chó của mình làm bồ câu đưa thư.
Bế A Đẩu lên nô đùa một hồi, cuối cùng vẫn phải mau chóng đuổi nó đi.
Nàng không biết viết chữ ở bên này cho lắm, nhưng ở hiện đại nàng làm thiết kế website, mặc dù bút ở đây cầm không được tiện tay, nhưng ít ra vẽ vài nét cũng không lệch lạc là bao.
Trang giấy thứ nhất, nàng vẽ một nam nhân bay từ trên bầu trời xuống, khuôn mặt được vẽ theo dáng vẻ của Tuyên Vu Cẩn nàng thấy trong Thủy Thư, mặt thì cười hì hì nhưng đằng sau lưng giắt một cây dao, chắc ma đầu ấy nhận ra được, cũng hiểu được ý bên trong đó.
Trang thứ hai, nàng vẽ Phượng Hoàng đứng trên Tu La Vi Mang của núi Bạch Thạch, đằng sau tảng đá có một bóng đen ra dấu tay với cô ta, ý nghĩa khá rõ ràng rồi, con lợn hơi chút thông minh cũng hiểu.
Kế đó nàng vẽ vài bức truyện tranh bốn khung[] ―― nàng và Hoa Tứ Hải gặp nhau lần đầu tiên tại Nhã Tiên Cư, nàng cướp đá Chân Hỏa trên núi Tiêu Dao, sự phản bội và chung tay trên núi Vô Cùng, khóa dạy hôn bên bờ Biển Chết, quá trình sống chết có nhau tại trấn Thù Du, sự thổ lộ chân tình tại núi Cổ Quái đầm Mạc Sân, tình chàng ý thiếp dưới đáy Biển Chết, sự ngọt ngào ấm cúng trong Bắc Sơn Vương cung ――
[] Truyện tranh bốn khung (Yonkoma), là một định dạng khung tranh của manga, thường có các trang gồm bốn khung sắp xếp theo chiều từ trên xuống (đôi khi nó sắp xếp theo chiều ngang từ phải sang trái hoặc sử dụng kiểu hai cột song song, tùy theo nhu cầu bố trí của tác phẩm). (Nguồn: Wikipedia)
Nhớ lại thì cơ hội hai người được gặp nhau không hề nhiều, đa số thời gian đều chia ly và nhung nhớ, nhưng tình cảm này lại mãnh liệt và tha thiết hơn gặp nhau mỗi ngày nữa, bất giác đã đi đến nước sống chết có nhau rồi.
Vẽ đến cuối cùng thì lệ đã thấm ướt giấy, làm nhòe đi bức vẽ, nhưng nàng cố tình không vẽ lại, để hắn biết nàng nhớ hắn biết bao nhiêu, muốn cho hắn biết nước mắt nàng rơi là vì ai, giống như bức vẽ con sông lớn ở trang cuối vậy, hai người chia ra đứng ở hai bên bờ nhìn nhau đắm đuối, nhưng dường như mãi mãi cũng không thể nào vượt qua được khoảng cách này.
Sông Ngân trong lại cạn, mà ngăn cách xa thế, chỉ một dòng nước thôi, ngóng trông không nên lời.
Nàng mong được đích thân đi đưa tin biết mấy, nhưng nàng không thể, bởi vì ma đầu ấy sẽ không gặp nàng đâu, mà quả thật nàng cũng không có thời gian. Ma đầu ấy chỉ cho nàng thời hạn hai tháng, bây giờ cũng đã qua một tuần rồi, không những không chút manh mối mà chuyện đột xuất còn lần lượt nối tiếp nhau xuất hiện, nàng bận đến sắp chết mất thôi.
Tình hình của mười châu ba đảo như cỗ xe bị con ngựa điên kéo vậy, phía trước là vực thẳm mà xe ngựa vẫn lao điên cuồng về nó, không những không cản được mà người đến gần còn bị chẹt chết, giẫm chết nữa!
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây? Suốt đường đi nàng không ngừng tự hỏi mình, cho đến khi về tới núi Vân Mộng cũng chưa có câu trả lời. Nhưng ở chân núi nàng gặp được vài sư huynh tuần núi mặt mày rạng rỡ, chờ khi lên đến đỉnh núi thì tình hình càng rõ rệt hơn, các sư huynh đệ gần như được xem là phấn khởi cả.
”Vị sư đệ này, trên núi xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng nhịn không nổi nên đã kéo một sư đệ thuộc Đông Thương Thiên hỏi.
”Thất sư tỷ Quân Thiên không biết ư, cuối cùng thì cánh cửa Thiên giới đã mở ra rồi, Thiên đế đến viếng thăm chưởng môn sư bá đầu tiên, thật nể mặt đấy.” Vị sư đệ ấy nói rất vui vẻ: “Hơn nữa Thiên đế nhúng tay vào chuyện mười châu ba đảo, Tiên đạo thắng chắc, ngày tàn của tên ma đầu Hoa Tứ Hải ấy sắp đến rồi.”
Còn chưa dứt lời thì Trùng Trùng đã mong sao được đánh cho vị sư đệ này sao bay đầy trời rồi, may mà một chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản được nàng.
Chuyện được ghi chép trên Thủy Thư có năm người biết ―― Hoa Hiển Tử, sư phụ, Đông sư thúc Đao Lãng, Nam sư thúc Mặc Vũ và nàng. Bạch Trầm Hương cho rằng trước khi mười châu ba đảo chưa được giải quyết nguy hiểm triệt để thì không nên tiết lộ vụ án oan ngày xưa quá sớm, tránh làm rối ren lục đạo, qua đó làm tình hình càng khó kiểm soát hơn. Vì vậy trong mắt của những người khác thì đại chiến lục đạo vẫn là ba đạo Thiên, Tiên, Nhân chính nghĩa chiến thắng ba đạo Ma, Quỷ, Yêu tà ác, Thiên đế Tuyên Vu Cẩn là một sự tồn tại thần thánh, là lãnh tụ của chính đạo, là sự hóa thân của chính nghĩa, là biểu tượng cho sự chiến thắng tà ma.
Vì vậy thì hắn đến đây, mọi người đều vui mừng phấn khởi, nào biết chăng người mà họ vẫn gọi là ma đầu ấy đã từng chịu sự oan ức to lớn biết bao vào kiếp trước! Tất cả phải trái trắng đen hoàn toàn trái ngược với những gì mà mọi người đang nghĩ, cái gọi là lịch sử cũng bị che đậy một phần bởi sự thắng lợi rồi, nếu trên đời này không có quyển Thủy Thư phản ánh sự thật một cách khách quan thật sự thì nỗi oan của đại ma đầu phải tìm ai gột sạch đây?!
Nàng lửa giận ngút trời xông vội vào điên Tát Tinh ở Quân Thiên. Nàng phải nhìn xem tên Thiên đế ra vẻ đạo mạo ấy ra sao, phải hỏi hắn nên làm sao mới lấy lại được công bằng cho Hoa Tứ Hải!
Còn chưa bước vào cửa thì một luồng sáng trắng lao tới từ hướng xéo với nàng, đẩy nàng ra sau một cây cột đá to.
”Sư tổ gấp đôi?” Trùng Trùng thấy rõ luồng sáng trắng ấy thì ngẩn ra, sau đó lách mình một cách linh hoạt, nhường hồn phách của Hoa Hiển Tử vào trong bóng râm của cây cột: “Già ngài bây giờ là hồn thể, cảm phiền ngài đừng chạy lung tung vào ban ngày được không, mặc dù điện Tát Tinh râm mát, nhưng ngộ nhỡ bị ánh nắng chiếu phải thì chẳng phải là già ngài đây sẽ xong đời hay sao?”
Hình dáng của Hoa Hiển Tử vặn vẹo, rõ ràng là đang vô cùng khó chịu, “Biết ta liều chết đến cản ngươi là được rồi, ít nhất ngươi cũng không được phụ tấm lòng này của ta. Ôi, ta đã biết nha đầu ngươi nghe thấy Tuyên Vu Cẩn ở đây thì sẽ sát khí đằng đằng mà xông vào mà, quả nhiên thân già đây không đoán sai.”
”Cản ta làm gì?!” Trùng Trùng dựng ngược lông mày, lớn tiếng nói: “Nếu hắn đã có mặt mũi đến đây thì sợ gì ta chất vấn?! Sư phụ ta cổ hủ quá mức, da mặt lại mỏng tang, nếu không có ta ở bên cạnh thì ông ta đã bị tiểu nhân nham hiểm qua mặt hết lần này đến lần khác rồi, nói không chừng lại mắc phải bẫy gì nữa, để rồi hứa hẹn chuyện gì mà không nên hứa rồi đấy chứ.”
”Ôi chao, nha đầu này ―― Trùng Trùng ―― Trùng đại tiểu thư ―― bà cô nhỏ ―― ngươi nhỏ giọng một chút không được à?” Hoa Hiển Tử quýnh quáng, hồn phách biến thành một sợi dây thừng dài quấn chặt chân Trùng Trùng, “Cả phái Thiên Môn chỉ mình ngươi là lưu manh, đúng là đồ nóng tính, không cho người ta khuyên dù chỉ một câu sau?”
”Có cái gì đáng để khuyên, kẻ hãm hại người khác thì không có lý lẽ gì để nói với hắn.” Trùng Trùng ghét cái ác như ghét kẻ thù, nghe thấy Tuyên Vu Cẩn đến phái Thiên Môn thì đã lửa giận bốc đầu rồi, cứ mãi thấy oan ức thay Hoa Tứ Hải, lúc này làm gì nhịn được lửa giận bùng phát nữa, nàng liều mạng chạy về phía trước, kéo theo hồn thể của Hoa Hiển Tử, trông như cây lau nhà đang lăn dưới đất vậy.