-Lúc nãy các ngươi dồn dame ta dữ lắm a. Ta trả lại cho các ngươi đây.
Phi Linh cười đểu nói. Long thủ chĩa ra làm thành hình cây sùng vậy, ngón trỏ một điểm hướng Nhật Nguyệt chiến đội đang hấp hối dựng phòng ngự hộ tráo với nhiều lớp.
Xèo Xèooooooo
Lấy ngón trỏ làm điểm xuất phát, một luồng hắc quang bá đạo ào ào mà ra, nó có kích cỡ cũng gần gần giống với loạt công kích định trang hồn đạo pháo gộp lại như lúc nãy Nhật Nguyệt chiến đội thi triển ra.
Nhận thấy đợt nguy hiểm đến tính mạng của Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư, Thiên Sát đấu la bắt buộc nhảy vào can thiệp, mặc dù hắn không chắc có thể đỡ được hay không đòn Hắc Long Chỉ kia.
Tuy nói uy lực dời sông lấp bể, Phi Linh cũng đã kiềm chế đi rất nhiều lần, chỉ cần là hồn đấu là không dùng dược lực gì gì đó để nhanh chóng gia tăng tu vi thì vẫn có thể chống đỡ được hồn kỹ nhánh này.
Thiên Sát đấu la Hoàng Tân Tự nhảy ra can thiệp coi như Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện đã bị phán thua trận đầu tiên. Khán giả hô hoán tưng bừng, đó là do Sử Lai Khắc có thể làm ra được như vậy thành tích, đầu tiên hồn thánh trong lịch sử thi đấu đấu hồn đại tái trước hai mười tuổi. Đây là tương lai vô hạn định. Một tối cường cường giả tương lai.
Mà họi hộp cùng đám Sử Lai Khắc bị làm cảnh thì Phi Linh bị hỏi này hỏi nọ, hồn hoàn, hồn kỹ, năng lực,…Phi Linh thì trả lời như không vậy, do hắn bất thường, trái với tự nhiên. Mà Hoắc Vũ Hạo thì có chút khó xử, Băng Đế bảo hắn hỏi rõ ràng mà chỉ có như vậy thì làm sao mà được.
Vòng dầu tiên đoàn chiến kết thúc, tinh thần một bên Sử Lai Khắc hưng phấn mà Nhật Nguyệt thì trầm trọng, thực lực đối phương nghiền ép như vậy làm sao có khả năng chiến thắng được chứ dù có hồn đạo khí cấp sáu, miễn cưỡng dùng cấp bảy thì cũng không ăn thua gì.
Tiếu Hồng Trần vô cùng tức giận, hắn dường như từ trước đến nay không có thua ai bao giờ, vậy mà giờ đây, ngay tại chung kết này, hắn lại để thua, thậm chí là trận đầu tiên cua hắn nữa chứ. Thân phận của Tiếu Hồng Trần tại chiến đội Nhật Nguyệt là cực kỳ mẫn cảm, lão sư dẫn đội cũng không dám để cho hắn mạo hiểm! Thấy hắn trọng thương, lại thêm đã có hai học viên chết trận, lập tức chuẩn bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu cá nhân của hắn, thay bằng mội đội viên dự bị. Như thế Tiếu Hồng Trần còn biết làm sao?
Hắn còn đang tính xoay chuyển ngăn cơn sóng dữ, còn muốn lập uy trước mặt mười vạn dân chúng Tinh La, thế mà giờ có thể hình dung hắn chính là khóc không ra nước mắt!
Lão sư dẫn đội trầm giọng nói:
-Tiếu Hồng Trần, ngươi bình tĩnh một chút. Đừng quên ngươi là thế nào đối với học viện của chúng ta, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, ngươi bảo ta làm sao ăn nói cùng đường chủ?
Tiếu Hồng Trần cả giận nói:
-Không cần ngươi phải thông báo, không phải muội muội ta ở chỗ này sao? Nếu ta thật sự chết trận trên sàn đấu, nàng sẽ trở về nói rõ với ông nội ta, dù sao ta mặc kệ, bất cứ giá nào ta cũng phải lên, nếu ngươi không cho ta xuất chiến, đừng trách ta tố cáo tội trạng của ngươi trước mặt ông nội.
-Ca ca, ngươi bình tĩnh lại đi. Không phải chúng ta còn có trận hai hai ba sao?
Mộng Hồng Trần nói.
-Mỗi một trận thì có thể thắng sao? Có khi còn không được nữa là. Đoàn chiến coi như xong, cá nhân chiến một mình tên kia có thể đấu lại cả bảy người chúng ta. Làm sao mà thắng chứ?
Tiếu Hồng Trần nói vô cùng đúng. Bọn hắn cơ hội duy nhất cứu vãn tình thế là hòa, Mà đoàn chiến phải thắng là điều kiện tiên quyết cùng hai hai ba chiến pháp là hòa, nói đến cá nhân chiến thì nhìn toàn cục là có thể thấy rõ ràng là bọn hắn không có cửa thắng.
---------
Sở dĩ không ai hỏi han gì Phi Linh nữa cũng là nhờ Huyền lão cùng Mã Tiểu Đào. Trận đầu kết thúc. Cửu Cửu cũng có đi thăm Phi Linh ở khu nghỉ ngơi. Cửu Cửu dường như chưa biết gì về Phi Linh, mà cậu lại làm ra động tĩnh kinh thiên động địa như vậy, khiến nàng ngày càng hiếu kỳ hơn với hắn.
-Phi Linh, hồn hoàn của ngươi là thật sao?
Cửu Cửu hỏi. Nàng mặc dù chính mắt nhìn thấy nhưng cũng chưa hẳn là tin.
-Ồ! Vậy ngươi nói ta làm sao thắng bọn Nhật Nguyệt một cách dễ dàng đây.
Phi Linh cười cười nói.
-Ngươi, tên ngốc này. Ngươi thậm chí không cần dùng đến hồn hoàn cũng có thể thắng bọn hắn mà.
Mã Tiểu Đào chạy đến kế bên tiện thể cốc đầu hắn một cái rồi nói. Cửu Cửu nhìn vậy không khỏi cười.
-Mà, mà. Để thi đấu xong ta sẽ nấu mấy món đãi hai người các ngươi. Yên tâm, yên tâm.
Phi Linh xoa xoa đầu nói.
-Chuyển chủ đề nhanh đấy.
Cửu Cửu miệng nhếch lên bắt thóp Phi Linh.
-Ách… thôi nào hai tiểu nương tử. Phu quân ta làm có gì sai đâu này. Không phải ai cũng không thích Nhật Nguyệt đế quốc sao? Ta làm vậy thay các ngươi a.
Phi Linh nói.
-Ai là tiểu nương tử của ngươi? Ai là phu quân của bọn ta?
Mã Tiểu Đào cùng Cửu Cửu mặt đỏ lên đồng thanh chối. Phi Linh nghe thế không khỏi cười cho qua. Nữ nhân của hắn còn ai dám dành đây.
Sau một giờ nghỉ ngơi, kế tiếp trận thứ hai, cá nhân chiến. Trận này như dự đoán của toàn bộ mọi người, Phi Linh ra sân, toàn đội Nhật Nguyệt đều bị Phi Linh một chiêu cho bại.
Mãi đến kết thúc trận hai. Cũng coi như đã kết thúc trận chung kết. Hoắc Vũ Hạo muốn nói chuyện riếng với Phi Linh, cho nên đi riêng ra một chỗ cách khu nghỉ ngơi không xa.
-Sao nào tiểu Hạo?
Phi Linh nói. Cậu vốn dĩ cũng biết Hoắc Vũ Hạo muốn hỏi cái gì nhưng mà hỏi cho chắc.
-Phi Linh sư huynh, thực ra muốn biết khí tức trong hồn hoàn của huynh trận đầu tiên.
Hoắc Vũ Hạo có vẻ lúng túng.
-À. Có phải Băng Băng nhà ngươi hỏi phải không?
Phi Linh cười cười nói. Chỉ có Băng Đế mới muốn biết lai lịch của hồn hoàn mười vạn năm của Phi Linh mà thôi.
-Băng Băng?
Hoắc Vũ Hạo nhất thời không biết nói ra sao.
-Băng đế của ngươi ấy.
-Ph…Phi Linh sư huynh, ngươi biết Băng đế.
Hoắc Vũ Hạo giật mình hỏi. Không có ai biết Băng đế mà còn không bao giờ, trừ các thập đại hung thú. Không lẽ nói Phi Linh cũng là hung thú trùng tu sao?
Nói đến đây, Phi Linh tay đặt lên trán Hoắc Vũ Hạo. Phi Linh nháy mắt đã tiến nhập thức hải của Hoắc Vũ Hạo. Bên trong có một hai thân ảnh, một mặc áo khoác trắng cậu bé, một tiểu loli tóc xanh tóc kiểu hai bím.
-Ya, tiểu Băng, tiểu Mộng. Hai ngươi khỏe?
Phi Linh cười nói với cô bé tóc xanh cùng cậu bé áo trắng.
-Ngươi! Ngươi làm sao vào được đây?
Băng đế làm ra đề phòng. Mà lúc này đột nhiên xuất hiện một thân ảnh khác. Một thanh niên tóc màu trắng, áo đen.
-Ồ. Y lão. Đây là lần tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?
Phi Linh thấy Y Lai Khắc Tư mà nói.
-Ngươi không phải người của thế giới này, đúng chứ?
Y Lai Khắc Tư nói. Hắn cũng từ một vị diện khác mà đến nhưng chỉ là tia tàn hồn mà thôi.
-Chính xác là như vậy. Tiểu Băng, ngươi thắc mắc tại sao trên người ta có khí tức của ngươi chứ gì.
Băng đế nghe câu này, trán đổ mồ hôi, gật đầu. Nàng không biết Phi Linh còn biết nàng muốn hỏi gì, nàng quan sát Hoắc Vũ Hạo tất cả mọi chuyện hắn nhìn thấy, nghe thấy, làm sao không biết Hoắc Vũ Hạo còn chưa hỏi.
Đúng lúc này, sau lưng Phi Linh đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh. Một người thì hình dáng cùng khuôn mặt, toàn bộ đều giống y như đúc Băng đế, mà một người thì là một cô gái trẻ tóc trắng y phục cũng trắng, từ đầu đến cuối trắng hết. Một tiểu loli, một mỹ nhân ngọc phong nở nang đầy đặn hiện ra kế bên Phi Linh.