(Đã sang YTK, mong ae ủng hộ nhìu hơn:v)
Đang ở trong đường hầm không gian. Phi Linh nhưng là gặp phải chút khó khăn, cậu vẫn giống như lần trước, gặp phong bạo.
Dường như nói phong bạo lúc xuyên qua các vị diện là chuyện bình thường như thuở nào rồi vậy.
-Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Sao cậu nói an toàn lắm nhưng tớ thấy toàn mùi nguy hiểm a.
Phi Linh cười khổ nhìn Eri Kousaki nói.
-Tớ có nói sao?
-Có, chắc chắn là có.
-Thế à. Teehee
-Teehee cái đầu cậu. Haizz, tạm thời rút khỏi nơi này thôi. Với cái thần chi cấp ba như mình thì không ở trong này lâu được.
Nói nói, Phi Linh phất tay tạo một cái động màu đen, rồi lướt người vọt vào bên trong.
---------
Trong một khu rừng. Có khá nhiều những con vật hình dáng khá lạ, những con bò, nhưng không phải các loại bò bình thường, lại có đến hai cặp sừng, một cặp thì như của con dê vậy, nó xoắn vào, cặp sừng còn lại thì thẳng đứng lên. Trông nó khá hung dữ.
Đột ngột từ trong hư không xuất hiện một cái động đen, sấm sét nhập nhờn xung quanh, rồi một thân ảnh bước ra từ bên trong ra, là một thiến niên, khuôn mặt tuấn tú, tóc dài ngang lưng.
Cái hắc động khép lại, thiếu niên tuấn tú nhìn xung quanh.
-Haizz, lại gặp rừng. Hình như ta rất có duyên với thiên nhiên a.
Thiếu niên lấy tay nâng lên xoa xoa thái dương thở dài.
-Có gì đâu. Cậu có tin mình cho cậu xuống biển luôn không?
Một giọng nói nhẹ nhàng, một cô gái trẻ đẹp xuất hiện nhưng có chút hư hóa. Cô phồng mà nói.
-Mà, mà. Tiện thể. Đây là đâu nhỉ? Ta thấy có con gì là lạ.
Thiếu niên dỗ dành cô gái, rồi quay sang chỉ con bò có hai cặp sừng.
-Ai mà biết chứ. Nó có mạnh hơn cậu đâu mà lo. Ở Đấu La đại lục cậu không phải gặp một đống những con vật lạ sao?
Trong lúc hai người tranh cãi, nó khá ồn ào nên con bò kì lạ nghe thấy. Nó bắt đầu thở phì phò, vì nó rất ghét nhân loại, ai gặp nó là húc cho xì khói. Nó thủ thế, vọt thẳng tới chỗ thiếu niên.
-Hừ, súc sinh không biết tự lượng sức.
Thiếu niên thấy con bò chạy đến phía của mình nhíu mày. Khí tức trên người cậu bùng phát mà ra. Sát khí ngưng trọng thành một màu huyết sắc, con bò cảm nhận được khí tức không khỏi hoảng loạn, thắng gấp lại và dừng lại trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên này chính là Phi Linh, người vừa xuyên không từ Đấu La đại lục tới nơi này.
Phi Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn xuống con bò đang run rẩy.
-Biến.
Phi Linh khẽ nói, tuy cậu nói không được lớn, nhưng nó dường như có một luồng uy áp vậy, con bò nghe được từ này cũng tự nhiên đứng lên chạy thật nhanh mà lại rừng.
-Haizz, thật tình! Mới đến mà còn gặp chuyện này nữa. Để tìm xem xem có ai xung quanh không đã.
Nói xong Phi Linh cất bước dạo xung quanh, mà cậu tỏa ra khí tức trên người khiến những con thú xung quanh không dám đến gần cậu.
Thành thật thì trong rừng này, Phi Linh cũng không tìm thấy ai trong lúc nãy giờ đi dạo. Cậu có tìm thấy một chút manh mối, dường như trong khu rừng này, có người đi săn bắt vậy, nó có một chút máu của động vật, cũng có mấy dấu vết của bẫy rập,…
Tiện thể thì hiện giờ là vào lúc khuya, cũng khá là hiếm khi thấy những con bò kì lạ hai cặp sừng kia lại không ngủ là lại còn thức. Thường thì những loài như vậy chỉ ngủ khi đêm xuống.
-Haizz, chẳng có gì nhắm nháp cũng chả có ai cùng nhắm nháp, chán thật.
Phi Linh thở dài, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Mãi đến bãi đất trống cậu thấy có một thân ảnh. Thân ảnh của một cô gái, nhìn cô gái này chỉ khoảng chừng mười ba tuổi, mặc trang phục khá hở hang, không biết là đang làm gì.
Xoạt xoạt.
Vì là rừng nên có khá nhiều bụi cây, Phi Linh định đến hỏi thăm một chút cô gái mà vướng phải mấy cái bụi cậy cho nên phát ra mấy cái âm thanh xào xạt.
-Ai?
Cô gái nghe tiếng động lạ từ hướng của Phi Linh không khỏi quay lại mà quát lớn, cô còn cầm lấy trong tay một thanh chủy thủ nữa, kiểu như phòng vệ vậy. Cái phản ứng của cô gái làm Phi Linh đứng hình không dám làm gì tiếp theo.
-Ngươi là ai? Làm gì ở đây?
Cô gái quan sát Phi Linh mà hỏi. Ánh mắt của cô hơi có chút khó chịu, mồ hôi khá nhiều chảy từ trên người cô xuống khiến cô khá gợi cảm mặc dù vẫn đang trong tuổi phát dục nhưng ngọc phong các thứ đều phát triển rất hơn người.
-Etou, cô nương. Cho ta hỏi một chút. Nơi này là đâu vậy?
Phi Linh gãi gãi đầu cười nói.
-Hả? Ngươi vào đây mà không biết đây là đâu? Ngươi đùa với ta sao? Ngươi là người của Thần Thánh thế gia phái đến phải không?
Cô gái cau mày nói.
-Thần Thánh thế gia? Nó là cái gì?
Phi Linh thắc mắc. Cậu mới đến đây làm sao biết được cái Thần Thánh thế gia là cái thứ gì.
-Ngươi giả ngố hay đấy. Không cần biết ngươi là ai? Nhưng ngươi tới đây làm gì?
-Không phải ta đã nói sao? Ta không biết nơi này là đâu chỉ đi lang thang thì gặp cô nương, định hỏi đường một chút a.
Phi Linh đổ mồ hôi, cô bé này sao mà khó khăn thế không biết. Chắc chẳng có bạn nào là chắc chắn.
-Hừ, nói dối không biết ngượng. Để ta xem ngươi nói dối được tới bao giờ nữa.
Cô gái cầm thanh chủy thủ vọt thẳng tới Phi Linh, tốc độ cũng khá bình thường.
Tới trước mặt Phi Linh, cô gái đâm thanh chủy thủ vào phía mặt Phi Linh, nhưng Phi Linh nào để cho cô gái làm vậy. Thân thể cậu đột nhiên né tránh sang một bên dễ dàng nhưng cũng có chút quỷ dị, cô gái đâm hụt, không cam lòng, tiếp tục đâm, nhưng lại cứ hụt, mà Phi Linh thì cứ nhẹ nhàng né tránh, cứ như một tờ giấy vậy. Kỹ năng này là Kami-e trong hải quân lục thức, tương tự như một tờ giấy, không bị rách nếu cứ đâm mạnh và thẳng tới nó, nó sẽ bị vạt sang một bên. Mà cô gái nhìn có vẻ khá đau đớn khí vừa di chuyển vừa tấn công Phi Linh.
Được khoảng vài nhát đâm thôi thì cô gái thấm mệt, con gái thường yếu về thể lực nên bị như vậy là chuyện bình thường.
-Hộc, hộc….
Cô gái có vẻ mệt đến nổi thở không ra hơi thì phải.
-Cơ nương, cô manh động quá a.
Phi Linh nhìn cô gái thở dốc mà nói. Vừa mới gặp mà như vậy thì dễ để lại ấn tượng không tốt.
-Ngươi…hộc..hộc…
Cô gái vừa thở vừa nói. Mà còn không nói nổi nữa.
-Haizz, hết cách.
Phi Linh bước tới kế bên cô gái, bế cô lên như bế công chúa, rồi đi đến bên tảng đá gần đó, đặt cô xuống.
-Giờ thì nói chuyện đàng hoàn được rồi.
-Hộc..hộc.
-Có phải không vậy, cô nương yếu đến vậy sao?
Phi Linh nhìn thấy cô gái thở mà thấy tội. Cậu đặt tay lên vai cô gái, tay cậu đột nhiên phát ra hào quang. Cô gái thì tự nhiên cảm thấy được thoải mái hơn. Nhìn Phi Linh.
-Cảm ơn.
Cô gái có vẻ ngượng nói. Dù sao vừa rồi cũng là nàng ra tay tấn công Phi Linh, cậu không đánh trả đã chứng minh cậu là người tốt rồi.
-Nhưng, ngươi vừa dùng là gì?
Cô gái hỏi Phi Linh. Cô gái này dường như chưa từng thấy kỹ năng chữa trị thì phải.
-Trước khi hỏi người khác cái gì thì ít nhất phải giới thiệu bản thân chứ.
Phi Linh cười nói.
-Ư…Xin lỗi, là lỗi của ta. Ta gọi Tiêu Ngưng Nhi. Ngươi tên gì?
Cô gái giới thiệu mình tên Tiêu Ngưng Nhi.
-Ta tên Phi Linh. Rất vui được làm quen tiểu muội muội.
Phi Linh nói.
-Tiểu…Tiểu muội muội!
Tiêu Ngưng Nhi có chút bất ngờ cảm thán.
-Sao? Xưng như vậy không được à? Ta hình như lớn tuổi hơn ngươi a.
-Ngươi…ngươi thích làm gì thì làm.
Tiêu Ngưng Nhi đỏ mặt nói.
-Thật tình đấy. Đây là đâu thế?