Tiêu Ngưng Nhi nhận thấy tình hình có chút rối rắm rồi, nàng cũng lặng lẽ rời ra ngoài trong yên lặng. Nhưng Tiêu Ngữ chưa xong chuyện với nàng, nên gọi nàng:
-Ngưng Nhi muội, ta đã giúp ngươi và Phi Linh báo danh rồi, ngày mai hai người các ngươi có thể đi bái kiến đạo sư các ngươi a. Đây là minh bài đại biểu thân phận của các ngươi.
Tiêu Ngữ vừa nói, vừa lấy ra hai cái lệnh bài, hai minh bài này màu bạc, Tiêu Ngưng Nhi nhận được minh bài của mình và Phi Linh, gật đầu cảm ơn rồi quay ra ngoài theo chỉ dẫn của Tiêu Ngữ quay về phòng của mình.
Chỉ còn lại có Tiêu Ngữ một mình đối mặt ba nữ nhân, nhiều lúc nàng cũng thấy áp lực về việc thân phận lắm. Tiêu Ngưng Nhi quay lại phòng mình, trở lại việc tu luyện đang dở dang lúc nãy. Nhưng trước đó nàng lại cất đi hai tấm minh bài.
---------
Tại cách biệt viện của Tiêu Ngũ khoảng chừng khá xa dặm, Phi Linh đang đi trên con đường nhỏ, lần lượt đi qua từng mảnh rừng rậm rạp, sau khi bước chân vào sơn cốc yên tĩnh mới dừng lại.
Nơi đây đào hoa đua nở, hoa rụng rực rỡ, quả thực là một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Không biết lí do là gì mà Phi Linh lại đi một cách lang mang đến được nơi này, nhưng phải công nhận rằng nơi này rất đẹp.
Xung quanh khung cảnh có nói là, dù có sống ở nơi này không bước chân ra ngoài, cũng đã là vô cùng thoải mái, rất thích hợp những người tìm kiếm sự yên lành.
Vừa đi vừa ngắm được một đoạn thì Phi Linh bắt gặp là một ngôi nhà tranh.
-Ồ. Nơi đây cũng có người ở sao?
Phi Linh nhìn thấy cái này nhà tranh, lẩm bẩm nói.
Mà đột nhiên từ phía bên trong ngôi nhà tranh phát ra một giọng nói dịu dàng, êm tai vô cùng:
-Ai vậy? Mời vào.
Một giọng nói của nữ nhân. Phi Linh nghe được có chút si mê, nhưng mà không có bị lay động, vẫn im lặng không phát ra tiếng động. Ngay sau đó lại rời đi.
Cạch.
Cánh cửa của ngôi nhà tranh dần mở ra, hiện ra là một cô gái khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi xinh đẹp, người thiếu nữ này dung nhan tú lệ, mặc chiếc váy tơ màu xanh nhạt, trên vai khoác chiếc sa y màu trắng, như hoa dưới ánh mặt trăng, tuyết rơi trên mặt đất, xuyên thấu qua lớp sa y mơ hồ có thể thấy được đường cổ cong duyên dáng.
Ba búi tóc đen dùng một sợi dây cột tóc màu hồng nhạt buộc lên, trên đầu kẹp chiếc hồ điệp trâm, trên gương mặt điểm nhẹ lớp son phấn, da thịt hai gò má như cánh hoa càng thêm kiều diễm, bên trong linh nhãn hào quang nhàn nhạt, cả người giống như đóa băng tuyết không nhiễm bụi trần vậy
Sắc đẹp này, tựa như là kiệt tác của thần linh, khiến thiên địa cũng trở nên ảm đạm. Ngay cả Tiêu Ngưng Nhi cũng có chút thua kém nữ nhân này.
-Ngươi kia…Quả đúng là khó mà diễn toán ra!
Cô gái lẩm bẩm nhìn theo hướng mà Phi Linh rời đi, nhưng không có bóng dáng Phi Linh. Sau đó nàng suy nghĩ một chút mới quay vào trong, trước khi đóng cửa nàng còn lẩm bẩm thêm một câu:
-Vẫn còn cơ hội gặp gỡ. Không cần phải vội vàng, vị này chắc chắn có thể khắc chế Thánh đế, mặc dù nhìn không ra…
---------
Sắc trời dần dần đen lại, một đám ánh trăng sáng rơi xuống, tại gian phòng của Tiêu Ngưng Nhi và Phi Linh. Tiêu Ngưng Nhi đang xếp bằng trên giường tu luyện, trước giường nàng còn có một núi nhỏ những viên linh thạch đã bị rút cạn Thiên Địa chi lực. Bản thân nàng có được Thiên linh căn cửu phẩm, mà không chỉ là thông thường Thiên linh căn cửu phẩm, Tiêu Ngưng Nhi lúc trắc thí linh căn đã có dấu hiệu đột phá một cái tiểm lực mới rồi, nhưng vẫn thiếu một thứ gì đó. Mà dù sao thì tốc độ của Thiên linh căn cửu phẩm của Tiêu Ngưng Nhi phải nói là kinh người, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, thế mà hơn một ngàn khối linh thạch gần như bị nàng hấp thụ sạch sẽ. Trong linh hồn hải của nàng lúc bấy giờ sắp hình thành thêm một cái Mệnh Hồn, được ngưng tụ kế bên hai viên Mệnh Hồn khác đang trôi nổi, đấy là dấu hiệu nàng sắp đột phá tam tinh Thiên Mệnh cảnh rồi. Ai mà biết được nàng vừa tới Thiên Mệnh cảnh nhị tinh, tốc độ hấp thu Thiên Địa chi lực, chuẩn bị đột phá tam tinh Thiên Mệnh cảnh chắc chắn một điều là ai cũng há hốc mồm không nói được lời nào.
Nàng vẫn đang nhắm chặt đôi mắt, minh tưởng thì cánh cửa của phòng hé mở, đi vào là Phi Linh, cậu vừa được Tiêu Ngữ bảo là mình vẫn chung phòng với Tiêu Ngưng Nhi, nó làm cậu hơi khó xử, nhưng cũng đành chịu. Dù sao cũng là coi như người thân, có lẽ không có vấn đề gì. Phi Linh thầm nghĩ.
Lúc Phi Linh đi vào, Tiêu Ngưng Nhi cũng từ trong minh tưởng trở về, hai mắt mở ra.
-Ta làm phiền muội tu luyện à?
Phi Linh thấy Tiêu Ngưng Nhi mở mắt ra, hỏi.
-Không có. Ta cũng vừa mới tu luyện xong thôi. Số linh thạch huynh đưa ta, ta đã dùng hết rồi.
Tiêu Ngưng Nhi lắc đầu, cười nói.
-Ồ. Nhanh vậy sao? Cho dù là linh thạch nhưng cũng là hàng cao cấp a. Muội đúng là nhanh mà.
Phi Linh có chút đổ mồ hôi. Phải biết rằng, những thứ Phi Linh dung Thần Thuật tạo ra, không có cái nào là hàng nhái hay là hàng dởm cả. Linh thạch mà Phi Linh đưa cho Tiêu Ngưng Nhi so sánh với những khối linh thạch mà Tiêu Ngữ đưa cho, chứa đựng Thiên Địa chi lực nhiều đến ngàn lần a. Nhưng không phải như vậy là xong, chưa kể đến Tiêu Ngưng Nhi tốc độ hấp thụ vô cùng vi diệu. Vì thế tu vi của Tiêu Ngưng Nhi tịnh tiến nhanh vô cùng.
-Muội lo tu luyện còn huynh thì lo rong chơi mãi thôi. Không lẽ huynh không tu luyện gì hay sao?
Tiêu Ngưng Nhi khoanh tay, bỏ mặc lời khen của Phi Linh, nói.
-Ách. Cái này không phải lỗi của ta. Dù sao muội tu luyện cùng ta khác nhau.
Phi Linh giải thích.
-Khác nhau? Thế huynh tu luyện là cái gì?
Tiêu Ngưng Nhi nghiêng đầu, ngón tay đặt lên má hỏi.
-Cái ấy rất mơ hồ, nhưng dù sao thì cũng là vượt xa xa so với những cường giả Vũ Tông cấp ở nơi đây rồi.
Phi Linh gãi đầu nói. Quả thực là như vậy, những con số, tuy nhìn thì khá dễ hiểu, nhưng mà những con số dùng để đo chiến lực thì rất mơ hồ, vẫn là có trí tuệ cùng thực lực vẫn luôn cân bằng được việc cân đo thực lực giữa những sinh vật với nhau rồi.
Nghe thế, Tiêu Ngưng Nhi cũng gật đầu nhưng cũng không có hỏi tiếp, vì Phi Linh có vẻ lảng tránh việc này.
Phi Linh có vẻ buồn ngủ rồi, cậu muốn lên giường ngủ, may mắn là trong căn nhà này có hai cái gian phòng của Phi Linh nằm phía ngoài, còn Tiêu Ngưng Nhi năm trong, nhưng Tiêu Ngưng Nhi vì đợi Phi Linh nên ngồi trên giường của Phi Linh tu luyện luôn.
Sau đó Tiêu Ngưng Nhi và Phi Linh ai về phòng nấy, suốt thời gian qua Tiêu Ngưng Nhi không ngừng tu luyện, giờ cũng chịu đi ngủ một chút, Phi Linh cũng lên giường rồi đi ngủ ngay.
---------
Sáng sớm ngày thứ hai, trong rừng những chú chim thi nhau hót vang, cứ như một giai điệu chào buổi sáng.
Sương sớm tràn ngập cả khu rừng, không khí vào sáng sớm thật trong lành.
Thiên Linh viện đã có rất nhiều đệ tử dậy sớm để tu luyện, Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi cũng dậy sớm sửa soạn tươm tất cả thẩy rồi cùng nhau đi trên con đường nhỏ, hai người trên đường đến gặp đạo sư.
Cả hai người dựa theo bản đồ mà Tiêu Ngữ cung cấp, rồi tìm được một sân biệt viện nhỏ. Ở đó có một người mặc áo bào xám đứng ở trước cửa, hắn ngăn Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi lại rồi nói:
-Các ngươi cho ta xem minh bài.
Tiêu Ngưng Nhi từ trong tay áo của mình lấy ra hai cái minh bài mà hôm qua nàng không có đưa cho Phi Linh.
-Vào đi.
Cường giả kia gật đầu sau khi đã xem qua minh bài.
Bên trong biệt viện tụ tập mười mấy đệ tử, có một người tướng mạo rất quen, hóa ra là thủ hạ của Hoa Lăng lúc kiểm tra hắn là Thiên linh căn nhất phẩm, người đó có chút địch ý liếc nhìn Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi.
Ở trong lớp này mọi học viên đều là Thiên linh căn.
Trong đó một người khoảng mười sáu mười bảy hướng phía Phi Linh hai người hỏi:
-Các ngươi từ đâu đến?
-Tiểu linh lung thế giới.
Phi Linh nhìn thấy tên đệ tử này, có chút cao ngạo, nhưng cậu vẫn trả lời đàng hoàng.
-Hả!!! Hai người các ngươi là hai cái siêu câp thiên tài của tiêu linh lung thế giới, một người cửu phẩm Thiên linh căn, một người Cực phẩm linh căn.
Trong đôi mắt hắn hiện lên một tia hào quang khác thường, nói:
-Ta là Kim Diễm, là đệ tử của Vũ Thần Tông Kim thị thế gia, gia tộc bọn ta đối với thiên tài rất coi trong, nếu có thời gian chúng ta có thể ngồi xuống bàn chuyện một chút.
Trong giọng nói Kim Diễm có ý mời gọi, nhưng thân là Kim thị thế gia, hắn tự nhiên cũng không tự hạ thấp bản thân.
-Xin lỗi, bọn ta không có ý định tham gia bất cứ thế lực nào cả.
Phi Linh nhìn Kim Diễm nói. Kim Diễm sắc mặt trở lên trầm xuống, hai cái tới từ tiểu linh lung thế giới, rõ ràng không cho hắn chút thể diện, Kim Diễm trầm mặt đi đến hướng bên cạnh.
Đúng lúc Kim Diễm vừa rời đi thì một lão giả râu tóc bạc phơ từ bên ngoài đi vào, ánh mắt đảo qua tất cả các đệ tử, rồi nói:
-Các ngươi khỏe chứ, ta bây giờ là đạo sư của các ngươi, Xích Linh Tôn Giả, từ giờ ta sẽ phụ trách dạy các ngươi tu luyện. Giờ các người đi theo ta.
Tất cả mọi người đi theo sự chỉ dẫn của Xích Linh Tôn Giả, tiến đến một căn phòng luyện công lớn, sau đó tìm vị trí ngồi xếp bằng, Xích Linh Tôn Giả ngồi ở vị trí đầu.
-Trong lớp chúng ta tổng cộng có ba mươi sáu đệ tử, đều là người mới tới, từng người một đều là thiên tài, đều có được Thiên linh căn mà người thường không có, nhưng tại đây ta phải nói rõ một điều, ở chỗ này của ta, các ngươi phải tuân thủ quy củ của ta. Trong vòng một năm, trong các ngươi nếu lọt vào top năm thì sẽ có cơ hội được vào Đông viện, nhớ kỹ, danh sách này chỉ được năm người a, nếu các ngươi không vào được, vậy xin lỗi, các ngươi chỉ có thể ở tại Tây viện thêm một thời gian.
Xích Linh Tôn Giả ánh mắt đảo qua mọi người, uy nghiêm nói:
-Các ngươi đều là thiên tài, chắc có lẽ cũng không muốn thua kém những người khác, bởi vì một khi ở lại phía sau, vậy sẽ từng bước từng bước mà rơi xuống phía dưới.
Nghe được lời nói của Xích Linh Tổn Giả…, mọi người đều nhìn nhau, trong đôi mắt xẹt qua một tia địch ý.
Đây là thế giới mà mạnh được, yếu thua. Trong vòng một năm, chỉ có năm người có cơ hội được vào Đông viện, nếu không vào được thì phải đợi một năm nữa, bọn hắn chắc chắn không thể đợi thêm được.
Trên con đường cường giả, nếu chậm một bước thì họ sẽ bị người khác dẫm lên để tiến về phía trước, nó cũng không phải nơi dành cho những kẻ yếu.
Xích Linh Tôn Giả ánh mắt đảo qua ba mươi sáu đệ tử, trong ba mươi sáu đệ tử đó thì số người của các tiểu thế giới chiếm được phân nửa, còn lại đều là con cháu các thế gia của Vũ Thần Tông, một số đệ tử thế gia có địa vị không nhỏ. Mà dường như có một lỗi không hề nhẹ ở đây, toàn bộ đệ tử ở đây hình như toàn bộ đều dưới mười sáu tuổi cả, duy chỉ có Phi Linh là một cái nhìn như hơn hai mươi tuổi. May mà Phi Linh mặt có chút dày ở mặt tuổi tác rồi, có vị thần nào không sống qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm đâu.
Nhưng tại lớp học này, Xích Linh Tôn Giả vẫn có toàn quyền quyết định, cho dù trách phạt học viên khác thì các thế gia đó cũng không làm gì được, là đạo sư của Thiên Linh viện, địa vị của hắn vẫn rất cao. Sau một hồi, ánh mắt của hắn rơi trên một thiếu nữ, ngưng lại một chút, không nghĩ đến vị này cũng tới.
Thiếu nữ đó mặc áo xanh với dung mạo tuyệt mỹ, làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng bị mê hoặc không thôi, nhưng khuôn mặt nàng biểu lộ sự lạnh lùng, tựa như một loại sát khí, làm người ta không dám tới gần.
Xích Linh Tôn Giả thu hồi ánh mắt, sau đó chậm rãi nói:
-Các ngươi đều là thiên tài, mặc dù mới bước vào lĩnh vực tu luyện, nhưng trong tương lai không xa của mỗi người đều có tiền đồ bất phàm, Thiên Linh Viện cấm đấu đá lẫn nhau, ta hi vọng các ngươi tránh những mâu thuẫn không đáng có, nếu bị thương, đó là tự hủy hoại tiền đồ của bản thân, các ngươi phải suy nghĩ cẩn thận.
Xích Linh Tôn Giả lạnh lùng nhắc nhở.
Một bên là làm họ tránh cạnh tranh với nhau, một bên là để tránh xung đột xảy ra, Thiên Linh viên có thể nói là có hơi nghịch lý rồi.
Về sau cứ cách ba ngày sẽ có một khóa học tại đây, ta sẽ giảng giải lý thuyết tu luyện cho các ngươi, và hướng dẫn các ngươi đề thăng thực lực. Trừ việc đó ra, tại Thiên Linh Viện chúng ta có ba khu vực luyện tập, các ngươi có thể tùy ý sử dụng.
Xích Linh Tôn Giả nói ra.
-Từ Địa Mệnh cảnh giới tu luyện tới Thiên Mệnh là quá trình cảm ứng, dung hợp với Thiên Đạo chi lực. Các sinh linh tồn tại trên trời đất, cùng vạn vật trên thế giới đều từ thiên đạo chi lực ngưng tụ mà ra….,
Xích Linh Tôn Giả nói liên tục, giảng giải từng chi tiết.
Tất cả mọi người đều cẩn thận lắng nghe. Khóa học của Xích Linh Tôn Giả giằng co hai canh giờ, đầy đủ chi tiết từ đầu tới cuối, khi giảng giải về cảnh giới, khiến cho phần đông các đệ tử đều chăm chú nghe giảng. Có mỗi Phi Linh là chỉ sơ sơ nghe mà thôi, chuyên đề tu luyện ở thế giới này không có hợp với cậu. Mà theo lời của Xích Linh Tôn Giả thì từ Long Đạo cảnh trở xuống, đều có rất nhiều cái mạng, nhưng mỗi khi hồi sinh thì tu vi tức sẽ giảm một bậc. Mà không phải là dưới Long Đạo cảnh là sẽ không chết, nếu không kí thác mệnh hồn ấn kí lên một nơi nào đó thì chết thì dù có tu luyện được cửu mệnh cũng không ai cứu nổi, khu vực hoạt động của mệnh hồn không thể vượt quá ngàn dặm.
Thiên Linh Viện còn có nội quy, phải đạt tới Thiên Mệnh cảnh giới mới có thể đi ra ngoài mạo hiểm. Hơn nữa, trước khi đi phải để mệnh hồn trong học viện Hồn Điện, trừ khi Thiên Linh Viện bị công phá, sẽ không có đệ tử nào phải chết.