Trong căn phòng ngủ trên tầng của tòa nhà, nơi giới hạn nghiêm ngặt với tất cả người hầu trừ vài trường hợp đặc biệt, Alice đang mặc một cái áo ngủ dài quý phái và nằm trên chiếc giường ngủ xa hoa.
“Hừm…liệu ta có nên nhắm mắt lại không nhỉ?” Phi Linh trong khi theo Alice và phòng mà nói.
“Anh đúng lịch sự thật đấy, khác xa người bạn ngốc của tôi. Anh ta thậm chí hết lần này đến lần khác vào của tôi một cách tùy tiện. Khiến tôi không nói nổi mà.” Alice nói. Alice thực sự đang nằm trên chiếc giường mà ngủ say và chỉ có thế thân của cô nói chuyện với Phi Linh.
“Tùy cô nghĩ sao cũng được, ta tôn trọng phụ nữ, có lẽ vậy….” Phi Linh chợt cảm thấy tội lỗi khi nói điều này.
“Để tôi dùng cơ thể thật để nói chuyện với anh vậy, mặc dù hơi khó khăn…” Alice giọng có phần tắm ngúm dần.
“Không cần, đợi một lát nữa cô cũng không cần dùng thế thân nữa đâu.” Phi Linh dịu cười một cái sau đó đến kế bên giường, nơi Alice thật đang say ngủ với chiếc chăn đấp trên người. Làn da tái nhợt cả cơ thể mảnh khảnh nhìn mà phát đau thay.
“Cô bé cứ việc nghỉ ngơi nếu muốn trong lúc chữa trị. Mà chẳng mất bao lâu đâu. Haha…” Phi Linh gãi đầu cười. Sau đó Phi Linh đưa tay đặt lên vầng trán trắng mút mịn màng của Alice. Bàn tay cậu bắt đầu phát ra ánh hào quang ấm áp, tuy hào quang không phát tán quá rộng, nhưng vẫn bao bọc hết cả chiếc giường. Thế thân của Alice liền mau chóng bị kéo về lại thể xác một cách cưỡng chế.
----
Alice cảm thấy cơ thể mình dần được khá hơn, cảm giác mệt mỏi và thiếu sức cùng với đau đớn của bệnh tật dần dần tan biến khỏi cảm giác của cô. Từ lâu việc mở mắt ra để nhìn thấy phòng ngủ của mình cũng đã là rất khó khăn rồi. Giờ đây, việc đó đối với cô lại không hề khó nữa. Cô nhìn và không cảm thấy mệt mỏi khi mình làm việc này. Và cô nhìn về phía Phi Linh đang ở ngay kế bên mình, hòa quang tỏa ra bao bọc lấy chiếc giường, cô cảm thấy ấm áp như mình tận hưởng một ngày nắng xuân vậy, cảm giác rất tươi mới và tràn đầy sức sống.
“Kami-sama…” Alice không thẹn mà thốt lên, lúc này trong mắt cô, Phi Linh như một vị Thần Linh đang ngay tại đây chữa trị cho cô vậy, cô chưa hề nghĩ mình sẽ thốt lên được từ này trong thế giới chỉ còn Dị Thần mà thôi.
Thực tế, Dị Thần là chính các vị Thần Linh đó, nhưng do tín ngưỡng của họ không còn, hay nói đúng hơn là Nhân Loại phản bội họ. Có thể nói như thế này, Dị Thần được sinh ra do sự đi ngược lại của tín ngưỡng của họ, bởi vì dục vọng của Nhân Loại không được đáp ứng.
Mà Phi Linh ở đây mang cho cô cảm giác mình đang tận mắt nhìn thấy một vị Thần không hề có dính chút nào dục vọng của Nhân Loại tại nơi này.
“Thần sao…” Phi Linh lẩm bẩm với vẻ mặt khá buồn khi nghe Alice nhìn mình với một cặp mặt đầy suy nghĩ kia.
---
Chỉ khoảng một phút sau.
Phi Linh dừng việc chữa trị cho Alice. Phi Linh rời khỏi phòng mà không nói câu gì nữa. Alice một lúc nghỉ ngơi lại tỉnh dậy, cô mở mắt ra và cảm thấy cơ thể mình không còn như xưa, năm cuộc đời cô chỉ có thể lớn lên trên giường.
Alice thực sự đã có thể ngồi dậy và không cần phải cố gắng gượng dậy. Nước mắt cô bắt đầu ứa ra và chảy dài trên làn da đã đổi thay, hồng nhuận hơn và có sức sống hơn.
Alice tuy mưu mẹo và thông minh, bên ngoài thì tỏ ra thánh khiết nhưng cô vẫn là một cô gái, đặc biệt là cơ thể như vậy thì đây là điều tuyệt vời hơn bao giờ hết đối với cô.
Cô lật chiếc chăn của mình ra và để lộ ra cơ thể mảnh khảnh của mình trong bộ đồ ngủ dài quý phái. Cô đặt chân xuống đất, sự mừng rỡ và hào hứng ẩn chứa trong từng giọt nước mắt rơi xuống khỏi cằm cô khiến cô không thể không lẩm bẩm.
“Mình đi được rồi…mình không cần khó nhọc gượng dậy nữa…ư..ư…”
….
Phi Linh đứng bên ngoài cánh của phòng ngủ của Alice trong lúc tiếng khóc đang vang ra ngoài kể cả cậu cũng nghe, cậu tựa lưng vào cánh cửa và nhìn lên trần nhà. Ánh mắt trông buồn bã.
“Thần….cô bé à, ta chỉ là một tên ngốc kiêu ngạo mất đi thân thể và danh phận thôi…” Phi Linh lầm bầm.
Sau đó cậu rời đi, mở ra cánh cổng dịch chuyển và tiến thẳng đến Nhất Bản theo thông tin mà Alice đã cung cấp cho cậu.
---------
Phi Linh thậm chí không dẫn theo Eriserine và Illyasviel theo cùng, đây là công việc của mình cậu mà thôi, hơn nữa cậu cần là sát Dị Thần thu thập Linh Hồn và tín ngưỡng của họ để bổ tu cơ thể, vì vậy không cần dẫn hai người ấy theo làm gi.
Tại Nhật Bản. Vì đã có vị trí chính xác do Alice cung cấp, Phi Linh cũng nhanh chóng đến mà không phải mò mẩm. Địa điểm là nơi ở của Kusanagi Godou, Campione thứ bảy. Phi Linh nghĩ thầm thực ra đi chuyến này có lẽ chỉ đến để xem thôi. Phi Linh có cảm hứng với Godou cho nên sẽ cho cậu ta một chút thời gian phát triển.
Vì nước Anh bây giờ là buổi sáng khoảng tầm hơn h sáng và đối với Nhật Bản đã gần h chiều rồi.
“Ồ! Tên nhóc đó đây rồi!... thông tin của cô bé đúng thật!” Phi Linh đang di chuyển trên không trung quan sát, cậu cảm nhận tà khí đang dần chiếm lấy thành phố ngay trước mắt mình. Nhưng nó cũng không đáng nói lắm vì cậu đã nhìn thấy Godou và cô bạn gái Erica trong tầm nhìn của mình.
Phi Linh thả người rơi xuống cây cột đèn gần đó. Phi Linh gọi.
“Này nhóc con, có vẻ nhóc đang gặp rắc rối nhỉ?”
“…” Vì nghe được giọng nói lạ, Godou và Erica nhìn về phía Phi Linh.
“Là anh!!!” Erica thốt lên, tuy một tuần nhưng Illyasviel khiến cô nhớ rất nhiều cho nên hình ảnh Phi Linh cũng có trong trí nhớ cô.
“Cô gái, còn nhớ ta sao? Thôi, chuyện cũ bàn sau đi. Ta có thông tin là Dị Thần Athena lEzpbin đang hoành hành tại nơi này phải không?”
Phi Linh nói.
“Anh làm cái quái gì ở đây? Và tại sao anh lại biết được điều đó?” Erica nghiêm túc nhìn chằm chằm Phi Linh mà hỏi. Godou im lặng lắng nghe.
“Tsk…thay vì hỏi những thứ không đáng nói thì phía kia thành phố đang cần nhóc con kia cứu đấy.” Phi Linh chậc lưỡi và hất cằm về phía thành phố trong khi đang khoanh tay.
Erica bình tĩnh nhìn lại Godou, cậu ta cũng gật đầu đồng ý với Phi Linh, sau đó cả ba người nhanh chóng ra xe của Erica với tài xế là Arianna. Arianna vẫn với tốc độ bàn thờ lái xe thẳng về phía thành phố đang bị bao chùm trong luồng hắc khí mà Athena tỏa ra.
“Trông hai người hí hửng với nhau lúc nãy quá nhỉ.” Phi Linh ngồi ở ghế trước, Godou và Erica ngồi ghế sau. Phi Linh cười nói.
“C..cái đó là do miễn cưỡng thôi, anh đừng hiểu lầm!” Godou chối cãi.
“Tại sao lại miễn cưỡng? Nụ hôn của em nồng nàng như vậy mà anh nỡ lòng nào lại nói nó chỉ miễn cưỡng, hơn nữa anh cũng đáp trả lại mà.” Erica ôm lấy tay của Godou, bộ ngực của ép vào tay cậu ta. Phi Linh ha hả cười thấy phản ứng của hai cô cậu làm mình khoay khỏa hơn một chút.
Bên ngoài chiếc xe hơi lại xuất hiện vài con cú đêm bay theo chiếc xe, theo Erica thì đó là thuộc hạ của Athena.
“Không phải Athena là Nữ Thần Trí Tuệ sao?” Godou nhìn Erica mà hỏi. Trong lúc đó Erica nâng tay lên và bắt đầu tiến gần lại Godou, hai mặt khá gần nhau rồi.
“Câu chuyện về Thần Thánh rất sâu xa và phức tạp thế nên để em tiếp tục công việc còn dang dở nhé. Biết về Athena càng nhiều càng tốt.”
“Ngay lúc này sao?” Godou nhìn Erica và nói rồi liếc mắt về phía Phi Linh ở ngay phía trên. Ý bảo rằng có Phi Linh ở đây nên không tiện cho việc hôn hít.
“Đừng để ý đến ta, nếu thấy phiền thì ta có thể đi nơi khác để cho hai người thuận tiện tình tình ý ý với nhau.” Phi Linh quan sát phía sau thông qua kính chiếu hậu đặt trên trần xe và nói.
“Nơi khác?” Godou khó hiểu hỏi. Và cậu cũng không có thời gian nghĩ ngợi thì Phi Linh đã mở cửa xe hơi ra, gió từ bên ngoài thổi vào vì tốc độ quá nhanh.
“Khoan đã!! Không cần phải làm vậy đâu!” Godou giật mình khi tưởng rằng Phi Linh có ý định nhảy ra khỏi xe để hai người có thể thỏa sức thực hiện công việc của mình.
Dou----
Phi Linh nắm lấy cạnh của trần xe và tung người lộn một cái lên phía trên nốc của chiếc xe hơi, cánh của cũng bị đóng lại ngay sau đó.
“Trên này quả là mát hơn đấy!!!” Phi Linh mặc sức hô hoán một cách tự do.
Nhận ra Phi Linh chỉ nhảy lên trần xe nên Godou bớt hoảng hồn, Erica tận dụng thời gian và truyền thông tin cho Godou thông qua “hôn” thì điện thoại reo lên hoãn việc sắp làm lại---------
“Oi~ hai người còn chưa xong nữa hả?” Phi Linh đợi một chút, tưởng rằng hôn sẽ không quá lâu, dù sao hôn cũng phải lấy hơi nữa mà. Cậu cúi đầu xuống nhìn ngược Godou và Erica trong khi đang ở trên trần xe. Cậu thấy Godou đang cầm điện thoại và nói chuyện với ai đó.
Kon kon------
Vì có vẻ Godou không nghe thấy nên Phi Linh gõ của kính của cánh cửa. Godou nhận ra và mở cửa kính và hỏi.
“Chuyện gì vậy?”
“À, hai người tình tứ lâu quá nên ta tự hỏi không biết hai người xong chưa thôi.”
“Thậm chí còn chưa làm gì nữa đấy!!!” Erica nói. Vì cuộc điện thoại mà hai người không thể làm được.
“Ờ vậy à. Thế thì cứ tiếp tục đi. Cô tài xế “xe đua” ơi, mau mau lái xe nhanh thêm tí nữa đi, trên này gió phê đấy.” Phi Linh cười và hướng lời mình về Arianna đang lấy xe.
“Hai hai~ có ngay.” Tự tin về khả năng lái xe thần thánh của mình, và được người khác ca ngợi nữa thì cô nàng hầu gái chuyển sang chế độ “Ma tốc độ” và tăng tốc hơn nữa.
“Như vậy đi!!” Phi Linh đột nhiên lại lên cơn hưng phấn như đang hút cần vậy. Chắc là tại stress lâu ngày nên cậu mới có dịp xoả một chút ấy mà.