Thật ra, ý kiến đi tắm ở bờ hồ là của Eriserine. Với sự tán thành của đa số chị em phụ nữ thì việc này không thể ngăn cản bởi sức quèn của cánh đàn ông.
Tại bờ hồ, mọi người đang tận hưởng dòng nước mát mẻ trong thời tiết có phần nóng của khu vực. Đi ngang vùng đất phía Đông lại trở nên nóng hơn khiến các cô gái muốn hòa mình vào sự mát rượi như vừa mới sống dậy.
Ngoài Aisha ra, hầu như các cô gái khác đều… nói sao nhỉ. Đều có bộ ngực khiêm tốn.
Mặc dù chiều cao của các cô gái cũng tương tự như nhau, ai nấy cũng xấp xỉ một mét rưỡi hoặc nhỏ hơn nhưng Aisha lại có một bộ đầy đặn khiến cho Illyasviel và Alice hơi tự ti. Eriserine không biểu hiện cảm xúc ra ngoài nhưng cô nhìn chằm chằm bộ ngực ấy mà giật giật một bên mắt.
“Cảm giác thật khó chịu… ”
Illyasviel không chịu được và trưng một bộ mặt bí xị ra mà than vãn. Alice cười gượng gạo bày tỏ sự đồng cảm của mình với Illyasviel.
“Liệu có ổn không khi để hai người kia lo chuyện nấu ăn vậy?”
Aisha dường như không biết Phi Linh có thể nấu ăn nên đã hỏi thăm một chút. Cả quá trình cô đi cùng nhóm của Phi Linh cũng chưa đến tháng, và cũng chưa có cơ hội trải nghiệm món ăn do Phi Linh làm. Chưa kể đến việc trên đường đi chỉ ghé qua các thị trấn nhỏ và hái trái cây ven đường và thức ăn dự trữ còn khá nhiều nên không có dịp nấu ăn.
“Đồ ăn của Phi Linh là tuyệt vời nhất luốn ấy!”
Illya chợt khẳng định và hướng ngón trỏ về phía Aisha.
Mà không phải vì các cô gái tắm mà Phi Linh phải chuẩn bị bữa trưa, toàn bộ bốn cô gái ở đây chẳng ai biết nấu ăn cả, nói thế cũng không hẳn, vì Aisha cũng như một lữ khách và việc nấu ăn không thể thiếu đối với cô.
“… Ra là vậy. Vậy thì tôi cũng mong được ném thử.”
Aisha gật đầu cười nhẹ.
Trong lúc đó, Phi Linh đang ngồi chuẩn bị món súp rau củ trong nồi mà mình tạo ra nhờ [Khởi Nguyên].
“Này, ông không thể là gì khác ngoài việc tận hưởng việc nấu ăn đó sao?”
Alexander trông thấy vẻ mặt Phi Linh có vẻ tận hưởng công việc hiện tại làm anh ta nhìn cậu mà nhướng mày.
“Biến cố chưa đến thì cứ để tinh thần thả lỏng, nhóc cứ căng thẳng như thế chỉ khiến cơ thể mệt mỏi thêm thôi… có vẻ vừa rồi nhỉ.”
Vừa nói chuyện với Alexander, Phi Linh vừa nâng chiếc muôi lên và ném thử vị của món súp.
Phi Linh đang rất tận hưởng và thả lỏng trong hôm nay. Tuy nhiên…
ẦM--------
Dù là một tiếng động nhỏ. Nhưng mà cả mặt đất bắt đầu rung lên. Âm thanh của vụ nổ ấy kéo dài hơn vạn dặm.
Phi Linh đã cảm nhận được âm thành này và cả rung chấn từ mặt đất truyền đến cho cậu.
Ngay lập tức phản ứng lại với những thứ này, Phi Linh nhận ra có điều gì đó không ổn. Sau đó cậu bỏ chiếc muôi xuống và nhìn về phía Đông, nơi mà cậu đã bỏ xa Luo Hao ngày trước.
“Chuyện gì vậy?”
Alexander nhận ra Phi Linh có phản ứng hơi lạ nên đã hỏi. Phi Linh đáp.
“Cô nàng kia có vẻ gặp chuyện rồi… ”
Phi Linh liếc mắt nhìn về phía mà vụ nổ ở rất xa vừa mới phát ra.
Đúng lúc này, các cô gái cũng đã tắm xong.
“Linh… ”
Eriserine biết Phi Linh đã biết có chuyện với Luo Hao, cô chỉ muốn nhắc cậu một chút nên cứu cô ta không.
“ha--- mọi người ngồi xuống và dùng bữa nhanh lên một chút. Để ta đi xem cô ta đang gặp chuyện gì… ta sẽ gửi cho mọi người tin báo qua Zelle của Illya.”
Dù sao, bữa trưa cũng đã sẵn sàng cho mọi người và Phi Linh không cần dùng khi bụng không hề đói. Cậu sử dụng Dịch Chuyển và biến mất ngay sau đó.
---------
Phi Linh xuất hiện tại địa điểm đã diễn ra trận chiến mà mình đã chạy khỏi nó ba ngày trước.
Lướt qua toàn bộ khung cảnh nơi này, Phi Linh cảm nhận rằng trận chiến đã đi đến hồi kết khi cậu rời đi một lúc mà thôi, bởi vì tràng cảnh trông như lúc cậu nhìn thấy ngày trước.
Cũng bởi vì vị trí cuối cùng cậu gặp Luo Hao là ở nơi này, nên cậu chỉ có thể xuất hiện ở đây và giờ phải quan sát nơi luồng Thần Tính mà cậu cảm nhận ngày càng mạnh mẽ đang ở đâu.
Phi Linh hướng mắt nhìn về phía Đông thêm một lần nữa. Cậu híp mắt để nhìn thât rõ phía xa kia. Tại đó, độtn nhiên xuất hiện những tia sáng lóe lên như sao sáng ban đêm. Kế tiếp đó, những luồng sáng ấy biến mất và một vụ nổ bắt đầu bùng phát ra.
Nhìn theo dị tượng kia, Phi Linh cau mày. Sau đó cậu nhanh chóng dậm chân nhẹ xuống đất và bay đi.
...
Một giờ trước tại thành Edis.
Sau khi đá tên Á Thần mà Luo Hao không vừa mắt ra khỏi thành, cô đã tiện thể tiếp quản thành trì này vì người dân hoàn toàn đồng ý và theo phe của cô. Tạm thời thì Luo Hao nghĩ có thể bắt đầu lại với vị trí đứng đầu thành Edis.
Những người có chức quyền ngoài Á Thần trong thành cũng bó tay với Luo Hao. Sức Mạnh của cô hơn hẳn bọn họ nhiều.
Dẫu vậy, mọi chuyện không như mong đợi của cô chút nào.
“Anh hùng-sama! Chào buổi sáng.”
Luo Hao được người dân trong thành xem là anh hùng vì cuộc giải phóng của cô cho các nô lệ. Hiện giờ cả thành Edis đều không còn ai dám buôn bán nô lệ hay nhắc đến “nô lệ” một cách quang mình chính đại nữa. Nhiều người tinh nguyện đi theo Luo Hao để học tập.
Vừa rồi là từ một người phụ nữ hâm mộ Luo Hao chào hỏi cô.
Luo Hao lạnh lùng quay mặt nhìn lại người phụ nữ ấy rồi bước đi. Thật sự là cô muốn một nơi yên ổn mà không ai làm phiền để có thể tận hưởng việc tịnh tâm.
Tại phía bên ngoài thành Edis. Một người đang đứng quan sát ngay trên đồi cách Edis khoảng một trăm mét.
Bóng người với duy nhất một chiếc áo rộng thùng thình màu trắng cùng với mái tóc màu lục đang bay phớt phới trong cơn gió hăng nóng của khí hậu nơi đây. Người này hẳn là người bạn của vị vua nào đó nhờ đến đây để gặp Luo Hao. Người này trên miệng luôn có một nụ cười nhạt.
Sau đó, người ấy bước đi với đôi chân trần về phía thành Edis, thân ảnh của người biến mất khi một làn gió mạnh thổi qua kèm theo cát trên mặt đất bị cuốn theo mà bay mù mịt.
Phía trong thành Edis, Luo Hao đi ngang qua một hẻm nhỏ và có một bao trái cây do người dân tặng cô.
Vù~~~
Một con gió thổi qua khiến Luo Hao dừng lại, cô dùng tay vén lại mái tóc của mình để chúng không bị rối tung lên. Đồng thời cô chợt cảm giác bất an trong cơn gió bất thình lình này.
Mà lúc nhận ra có sự hiện diện kỳ lạ, Luo Hao đã tập trung mọi hướng suy nghĩ và cảnh giác của mình về phía trước.
“Một phụ nữ sao?”
Luo Hao lầm thầm trong miệng khi bóng hình kìa xuất hiện trong mắt cô.
Cả một con hẻm với hai bên là tường đất vốn dĩ không có mấy người xuất hiện giờ đây lại có một thanh niên với mái tóc màu lục như một viên ngọc bích không được rọi lên bởi những tia nắng. Khí chất toát ra từ người này lạnh thấu xương, dường như không phải của một con người hay từ một vị Thần nào cả. Dường như nó hoàn toàn toát ra một vẻ “Tự Nhiên” đến lạ thường.
Khuôn mặt tuyệt mỹ không kém gì Luo Hao khiến cô vô thức nhận xét nét đẹp này đến từ một người phụ nữ.
Nhưng chỉ đến vậy, phần còn lại trong thâm tâm cô mách bảo người này không phải đối thủ mà mình có thể đối đầu với.
“Xin chào. Thật sự trùng hợp khi có người đi qua con hẻm hẻo lánh này nhỉ?”
Người ấy mở miệng bắt chuyện với Luo Hao. Luo Hao cũng không bất lịch sử đến nổi không đáp lại.
“Đúng vậy… thật sự rất trùng hợp. Không biết phải xưng hô thế nào với một người như cô đây?”
Vô hình chung có thể cảm nhận được cuộc mở đầu này có vẻ khá gượng gạo.
“Ta là một món vũ khí, một thứ công cụ… phải rồi đã từng là như vậy. Nhưng giờ đây, ta được trao cho một linh hồn, một linh hồn luôn là bạn với câu ấy. Cậu ta muốn đến ta đến đây xem người đã giải quyết vấn đề nô lệ ở tòa thành này có gì đặc biệt. Coi bộ ta thấy không khác “một cô gái trẻ” cả.”
Người này nói. Luo Hao nhíu mày đôi chút không hiểu đoạn đầu, nhưng lại tinh ý phát hiện ra người này lại vô cùng độc miệng. “Một cô gái trẻ” mà hắn nói không khác gì một đứa con nít không biết suy nghĩ nhiều và chỉ mơ mộng hão huyền.
“… ”
Cô im lặng chờ người kia nói tiếp.
“Nào, cô gái trẻ. Hãy cho thấy một chút thực lực của cô đi.”
Người này thậm chí còn không thèm giới thiệu bản thân như mong đợi của Luo Hoa mà trực tiếp đề nghị quyết chiến nữa. Luo Hao híp mắt thật sâu quan sát con người phía trước kia.
“Không phải còn chưa biết tên nhau sao?”
Luo Hao chịu khó nói ra vài từ.
“Trông chúng có vẻ phiền phức… ”
“Một người không biết quy củ!”
Luo Hao tức tối lẩm bẩm. Người kia thính giác cực kỳ minh mẩn liền nghe được.
“Ta thấy điều đó nên nói cô mới đúng đấy.”
Luo Hao đặt chiếc túi da đựng trái cây của mình xuống đặt và từ từ rút thanh trường kiếm ra khỏi bao kiếm. Cô chĩa thẳng mũi kiếm về phía người kia.
“Nếu đã muốn dò xét thực lực của ta thì ta không ngại gì đánh với ngươi một trận đâu, cường giả!”
Luo Hao to giọng tuyên bố thẳng thắn với người phía trước mình.
“Hiểu rồi. Nó sẽ vui lắm nhỉ? Ta mong đợi điều đó cũng như điều cậu ấy muốn.”
Người kia giang cả hai tay ra chào đón sự tấn công của Luo Hao.
“Tới!”
Luo Hao quát lớn một hơi, cô phóng thẳng về phía người kia trong tình trạng không hề phòng bị.
Vào thời điểm ấy, những luồng điện xẹt bắt đầu xuất hiện trên người và dưới chân của người thanh niên với khuôn mặt trẻ đẹp mỹ mạo như phụ nữ. Người ấy mở miệng trong lúc cười.
“Bản thân là vũ khí, ta sẽ không nương tay đâu nhé. Hãy nhớ lấy tên ta… Enkidu… ”