Dù đã bị Phi Linh hất tay trên như thế, Enkidu vẫn giữ một vẻ mặt trầm ổn. Cậu ta đảo mắt xung quanh và xác nhận Phi Linh đã không còn ở quanh đây nữa.
“Hửm… có thể dùng ma thuật không gian mà chỉ Thần mới sử dụng được… thú vị đấy. Nhưng mà đừng tưởng như thế có thể thoát được ta.”
Enkidu nhắm mắt lại và tiến vào trạng thái định thần. Thật tế, cậu đang cảm nhận thông tin từ đại địa, Enkidu dần dần biết được vị trí và phương hướng lẫn ma lực mà Phi Linh để lại trên đường đi của mình. Vì đất chính là sức mạnh, vũ khí của cậu, mà nhờ đó, cậu có thể biết được người mà cậu muốn tìm đang ở đâu dù là xa cách mấy. Sau một khắc, Enkidu mở mắt ra và mở miệng.
“Tuy nhiên, vẫn còn ngay thơ mới thoát khỏi đại địa.”
Sau khi dứt lời, Enkidu quay người về phía phương hướng Phi Linh cách đó khá xa, mặc dù Enkidu vốn không biết được Phi Linh đã đi hướng nào, nhưng nhờ vào thông tin từ đất mẹ mà cậu dễ dàng biết được phương hướng mà Phi Linh đã dùng để trốn thoát.
Tiếp sau đó, Enkidu bắt đầu lơ lửng trên không trung một lần nữa, rồi cậu hướng về phía đã được xác định, sau đó cậu ta bay đi. Tốc độ dường như rất thông thả, nhưng lại mang đến cảm giác thợ săn chuyên nghiệp vậy, không bao giờ để con mồi thoát khỏi tầm ngắm. Bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng hẳn đi sau khi Enkidu rời khỏi nơi đó.
---------
Tại một khu vực phía Tây so với địa điểm mà Enkidu vừa rời đi, khoảng cách đến nơi đó cũng khá xa. Bóng dáng của một thanh niên kéo theo một cô gái đã bất tỉnh liên tục thấp thoáng trong không gian, người ấy di chuyển cục kỳ nhanh, cứ mỗi lần xuất hiện hình bóng của cậu, chỉ vừa thấy được tàn ảnh thì cậu đã xuất hiện ở một nơi khác cách tàn ảnh hơn trăm mét.
Ngoài Phi Linh ra thì còn ai vào đây. Phi Linh mang theo Luo Hao chạy khỏi Enkidu và chỉ vừa được một phút kể từ lúc cậu qua mặt Enkidu. Di chuyển liên tục không ngừng nghỉ, cậu biết một điều từ khi gặp Enkidu, dù không phải một vị Thần, nhưng Enkidu lại cho cậu một cảm giác không nên đụng chạm, hay nói đúng hơn là người Enkidu không hề toát ra thứ gì cả, nó mơ hồ và trống trải đến nỗi Phi Linh cũng không kiềm được bản thân mà lui bước.
Nghĩ lại thì, bản thân Phi Linh đã có được một lượng Thần Tính nhất định, cũng coi là có chút thành tựu, nhưng cậu lại có linh cảm rằng Enkidu lại là khắc tinh của những ai mang trong mình Thần Tính vậy.
Phi Linh tự mình suy nghĩ một chút liệu đã gặp qua Enkidu hay chưa, nhưng không có đầu mối gì cả, nên Phi Linh cũng không phiền não nghĩ thêm nữa. Phi Linh mang Luo Hao theo trong trạng thái bất tỉnh để dễ dàng di chuyển hơn, đối với cậu, làm cho bà cô ương ngạnh này rơi vào trạng thái ấy cũng không có gì khó cả. Vào lúc di chuyển tức thời bằng [Dịch Chuyển], cậu đã nhân cơ hội Luo Hao mất cảnh giác mà đánh ngất cơ. Tuy nhiên, nếu đổi lại là ai khác thì có chút không dễ dàng, vì Luo Hao có Thần Lực bảo về toàn bộ cơ thể và các huyệt nên không thể dùng cách thường được. Bản thân những kỹ thuật của cậu ở quá khứ chỉ áp dụng được đối với người thường chứ không thể áp dụng với những nhân vật như Luo Hao, vừa là cao thủ võ lâm, quần hùng thiên hạ, độc cô cầu bại, lại còn là Sát Thần giả mang trong mình Thần Tính luôn bảo vệ, Phi Linh chỉ có cách sử dụng Phép Thuật để đáp ứng mong muốn của mình.
Phi Linh đã dùng Không Gian Phép Thuật để tạo ra hai vùng giữa lớp Thần Tính trong người Luo Hao ngăn cách bên ngoài vào bên trong cơ thể. Theo cách đó, cậu có thể chạm đến vùng vốn đã được bảo vệ, vùng đó chính là huyệt Á Môn, khiến cho Luo Hao hoàn toàn bất tỉnh.
Tốc độ của Phi Linh hiện tại không phải tối đa, vì cậu không muốn quay lại địa điểm cắm trại của nhóm Eriserine quá sớm và trong lúc vẫn chạy đi, cậu liếc sang một hướng và mở miệng.
“Zelle.”
Sau khi nói, một con chim màu trắng tuyết luôn phát sáng với những đường ren trắng tinh được lấy làm khung và bên trong thì trống rỗng. Đây là Zelle, thức thần của Illyasviel, có nhiệm vụ báo cáo tình hình cho nhóm của Eriserine.
“Chuyển hóa thành Degen và mang con nhóc này về, nhắc nhở mọi người cẩn trọng một chút.”
Tuân theo mệnh lệnh của Phi Linh, thức thần Zelle chuyển hóa từ dạng chim sang một thanh kiếm sau đó đâm xuyên một phần trang phục của Luo Hao để cố định cô ta khi Degen di chuyển. Tiếp theo đó, Degen phóng đi với vận tốc khá cao về phía Tây, hướng thẳng về phía cánh rừng mà nhóm Eriserine đã và đang dừng chân chờ đợi tin tức của Phi Linh.
Phi Linh quyết định chặn chốt cản trở Enkidu, vì lúc này, ít nhất cậu đủ tự tin để nói rằng mình mạnh hơn Luo Hao về võ thuật và cả cách đối phó với đối thủ mạnh như Enkidu. Hơn nữa, cậu lại không muốn nhóm của Eriserine phải chạy ngược chạy xuôi như thời gian gần đây nữa, cậu sẽ bảo vệ họ, cả Luo Hao nữa. Cậu đã sai lầm khì để một người tách ra như vậy, nếu được cậu cũng nên tìm được Godou rồi tìm cách rời khỏi nơi đây.
Trong lúc ngước mắt nhìn về phía Degen đang bay đi không còn nhìn thấy bóng nữa, bất thình lình cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Thế ra ngươi chịu ở lại để con bé kia đi sao? Quả là ra dáng đấy.”
Một giọng nói lướt qua tai cậu, Phi Linh nhíu mày và ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm giọng nói ấy. Tuy nhiên, âm thanh ấy dường như mơ hồ khó đoán, cứ như ảo giác vậy.
Phi Linh chậc lưỡi. Chưa bao giờ cậu cảm thấy bất lực như sự kiện dạo gần đây. Phi Linh bắt đầu đề cao phòng bị lên tối đa, sau một khoảng lặng thật sâu thì…
“Cảnh giác tốt đấy. Còn cả Không Gian Phép Thuật! Ta thấy ngươi khá thú vị đấy.”
Bóng dáng của một người với tóc xanh màu ngọc bích dài óng cùng một bộ đồ trắng bỗng dưng lại xuất hiện không hề có dấu hiệu nào ngay trước mặt Phi Linh. Phi Linh hoảng hồn và tức tốc nhảy lui về sau.
Có thể nói rằng khoảnh khắc vừa rồi, Phi Linh đã chết rồi, và chết thì cậu cũng không phải lo ngại gì, vì Đệ Tam Ma Pháp có thể tạo cho cậu cơ thể mới, nhưng cậu lại phải bắt đầu lại nếu cơ thể này tan biến, lượng Thần Tính cậu thu thập trong cơ thể này sẽ biến mất.
Dĩ nhiên thì, Enkidu kia còn chưa tung ra một phần thực lực, vì Enkidu có thừa sức đánh với Phi Linh dù cậu có Thần Thể như quá khứ hay như hiện tại thì cũng không có quá hơn % cơ hội thắng được Enkidu.
Mạnh quá…, Phi Linh nghĩ thầm đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Đành vậy, phải dùng cái đó thôi. Phi Linh nghiến răng và nở một nụ cười gượng.
“Ta tiếp tục chứ? Các ngươi bỏ ta đi như vậy, làm ta có chút buồn đấy, nhưng so với Không Gian Phép Thuật của ngươi thì cũng còn thú vị lắm.”
“V-vậy sao… thế ngài muốn thử một chút chứ?”
“Đừng gọi ta như thế, dù gì lát nữa ta cũng mang cậu về để ‘khám’, nên hãy nói chuyện bình thường với nhau nào.”
Enkidu cười tươi một cái và nói như vậy.
“Thế có lẽ nói chuyện bình thường thật ra không bình thường đâu nhỉ?”
Phi Linh nói một câu đầy tính giễu cợt.
“Tùy cậu muốn nghĩ sao về điều đó.”
Enkidu bình thản nói. Sau khi Enkidu kết thúc câu nói ấy, Phi Linh nhíu mày đồng thời âm thầm vận chuyển ma lực lấy từ Đại Chén Thánh của Illyasviel.
Enkidu ngay lập tức cảm nhận được lượng ma lực lớn đang tỏa ra từ phía Phi Linh, nhưng cậu lại không phản ứng gì mà ngược lại đứng yên để Phi Linh tự nhiên tu hoành.
Mà Phi Linh đang chuẩn bị vận chuyển ma lực để thi triển [Khởi Nguyên].
Di nào, Phi Linh thầm nói.
Ngay tức thì, lượng ma lực khổng lồ dồn vào [Khởi Nguyên], bắt đầu lấy thông tin và nhận dạng thứ vào cậu muốn sao chép. Tuy nhiên, ngay khi [Khởi Nguyên] tiến gần đến việc nhận dạng thứ mà cậu muốn thì…
“Tại sao…”, Phi Linh khựng người lại vì sự bất ngờ không ngờ trước đang hiện hữu trong tình trạng hiện tại. Điều đó khiến cậu trở nên bối rối.
Vì sao? [Khởi Nguyên] vốn là khả năng lấy thông tin, nhận dạng và sao chép lại để Phi Linh sử dụng, thế nhưng nó lại không sao chép được thứ mà cậu nghĩ.
Gate of Babylon không thể bị sao chép. Điều này thực sự quá là kỳ lạ, thông thường cậu vẫn sử dụng được, nhưng lần này lại không được.
Suy cho cùng, Gate of Babylon vì sao cậu lại được quyền sử dụng, hay tại sao nó tồn tại trong khả năng sao chép của cậu dù cậu không biết gì về nó, thậm chí trước khi gặp Gilgamesh ở cuộc chiến Chén Thánh ở Fuyuki đã xảy ra trong quá khứ. Ấy vậy mà cậu vẫn dùng được, điều đó cũng làm Phi Linh khó hiểu, tuy vậy, cậu chẳng nghĩ nhiều về nó cho lắm.
Thực tế, Gate of Babylon vốn đã nằm trong tiềm thức của cậu, không gặp hay biết gì, nhưng nó vẫn tồn tại đâu đó trong cậu, thỉnh thoảng lại xuất hiện thoáng qua, nên cậu mới dùng được. Còn nguyên do vì sao nó lại như thế thì cậu bó tay.
Giờ đây, điểm chí mạng đó lại làm cậu cứng người. Đúng là tai họa rồi.
“Sao vậy? Nếu cậu không làm gì thì ta ra tay trước nhé.”, sau khi dứt lời, Enkidu biến mất ở nơi đang đứng và xuất hiện ngay trước mặt cậu. Vì lời nói của Enkidu đã gợi tỉnh cậu từ trong hoang mang, Phi Linh đã kịp đề phòng, nhưng…
Xoạc.
Enkidu xuất hiện trước mặt cậu đồng thời bàn tay đang duỗi ra vươn thẳng bắt đầu vung xuống, Phi Linh lui về phía ngay khoảng khắc ấy và lấy hai tay thủ chéo.
Nhìn nhận về năng lực hiện tại của Enkidu thông qua mọi chuyện vừa rồi, Phi Linh có thể thấy được Enkidu có tốc độ di chuyển rất cao, hơn nữa đã là người mang Thần Tính, sức mạnh vật lý cũng không hề kém cạnh gì cậu luôn phải dùng ma lực cường hóa cho bản thân.
Bàn tay duỗi thẳng kia vung xuống, Phi Linh đã ước tính lui về sau đủ để né được đòn chém ấy, tuy nhiên, Enkidu lại còn một đòn ‘chém’ khác ngay sau đó.
“C-cái…!!!”
Nhìn thấy Enkidu không hề thể hiện cảm xúc gì trên mặt lúc ấy, khiến cậu không dám hạ thấp cảnh giác. Kể cả thế, Enkidu vẫn làm cậu kinh ngạc.
Một luồng hào quang màu vàng chóe cùng với những luồng sấm sét lượng xung quanh ngưng tụ lại trên bàn tay và tạo thành một thành quang kiếm màu vàng dài đến cự ly hơn cả dự tính của Phi Linh.
Mặc dù Phi Linh ước tính là suýt soát né được đòn đánh thường của Enkidu, nhưng cộng với thanh quang kiếm dài gần một mét kia, nó lại gây cho Phi Linh nguy hiểm chết người đấy, một nhát liền lấy mạng người.
Giờ thì, Phi Linh sẽ làm gì nên làm gì?