Tình bạn có thể không bền vững qua năm tháng, thậm chí đã không thể duy trì chỉ vì một xích mích. Tuy nhiên, đối với vị vua đứng đầu của nhân loại nói chung và người sumer nói riêng, Gilgamesh không có mấy người bạn, nhưng một khi anh đã tôn trọng hoặc coi người đó là bạn, thì chuyện nhớ mãi cái tên họ và khuôn mặt họ làm hiển nhiên. Gilgamesh là một người tuy hống hách, nhưng lại trọng lòng tự tôn và những mối quan hệ mà anh công nhận.
Dĩ nhiên, Phi Linh cũng là một người trọng lời hứa và nhiều thứ khác. Nhắc đến lời hứa, thì giữa cậu và Đường Nhã tại Đấu La Đại Lục cũng có một cái, tuy nhiên, hiện giờ cậu vẫn chưa thể quay về được. Và cho đến khi lấy lại được Thần thể, sẽ tiếp tục giữ lấy lời hứa đó.
Người chết không thể hồi sinh, Phi Linh không thể cứu được những người đã vong mạng tại cậu từng giao tranh và chết đi. Đã lâu rồi, gương mặt của cô bé kia vẫn gợi cho cậu nhiều phần khó xử, tuy nhiên, thời gian lâu đến mức, cậu quên cả tên cô bé ấy rồi. Phi Linh chỉ còn cách để nó như một tội lỗi tại một góc trong thâm tâm mình thôi.
Mọi chuyện đã qua vẫn chưa thể xử lý được tạm thời sẽ cho vào kí ức, Phi Linh sẽ tiếp tục với hành trình hiện tại của mình.
Sau khi gửi lời tạm biệt với hai người bạn vừa mới quen của mình, Phi Linh đã mua sắm một chút thức ăn để làm đồ ăn vặt cho Illlyasviel và Eriserine trong khi du hành. Và giờ đây, cậu đã đến cổng thành phố.
Phi Linh sẽ không đi bằng cửa trước, vì tại cổng có một vài lính gác, nên cậu nhảy lên bức tường cao khủng khiếp để leo ra ngoài.
Với tốc độ của mình cùng võ thuật thượng thừa, Phi Linh dễ dàng đạp lên bức tường đá và chạy trên nó. Chẳng mấy chốc, cậu đã lên đến đỉnh của bức tường.
Tiếp đó, Phi Linh quan sát xung quanh, phía trên đỉnh của bức tường dường như có lính gác, nên Phi Linh phải cẩn thận tránh rơi vào tầm quan sát của họ. Nói cho đơn giản, vì Phi Linh lúc đầu đến là theo đường bay, nên việc gặp gỡ với lính gác không hề có. Thế nên, họ không biết Phi Linh là khách do chính vua và bạn của vua của mình mời tới.
Lựa chọn thời điểm thích hợp nhất, khi một người lính đi ngang qua nơi vị trí Phi Linh đang ẩn nấu trên bức tường, cậu bật nhẹ một cái và lộn một vòng ngay phía trên người lính để sang bên kia tường. Người lính đột nhiên cảm giác có tiếng gió thổi ngang tai liền quay tới quay lui trong cảnh giác, nhưng không có thứ gì đáng báo động, nên anh ta vẫn tiếp tục nhiệm vụ canh gác của mình.
Còn về phần Phi Linh, cậu đã qua được bên kia bức tường, sau đó, cậu quan sát bên dưới chân tường để tìm lấy tung tích của Eriserine.
“Đây rồi.”
Sau khi đã nhìn thấy một điểm trắng ở dưới chân bức tường, Phi Linh xác nhận đó là của Eriserine và nhanh chóng lướt đi. Tuy nhiên, có một điều khiến cậu lấy làm lạ kỳ. Đó là cậu chỉ nhận ra hai người là Eriserine và Illyasviel, còn lại thì cậu không biết được. Nói đúng hơn, là chỉ có Eriserine và Illyasviel xuất hiện mà thôi, còn những Sát Thần giả khác đều không có mặt.
~
“Eri, đúng là để họ lại không hay cho lắm đâu.”
Giọng nói nhỏ của Illyasviel cũng như một câu trả lời cho sự thắc mắc của Phi Linh, tuy nhiên, cậu vẫn chưa đến, nên chưa thể nghe được nó. Illyasviel trong một bộ đồ đồng phục học sinh có với chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng và váy màu kem để thuận lợi cho việc di chuyển.
Sau khi quay về thành Edis, vì Eriserine đã dặn dò Illyasviel chuẩn bị từ trước, nên cả hai đều đến đây ngay khi Eriserine quay lại. Sự chuẩn bị mà Eriserine nói đến, chính là một bức thư để lại cho những Sát Thần giả do chính tay Illyasviel viết.
Tuy không hiểu lí do mà Eriserine làm thế, nhưng dù sao, họ cũng đang ổn định cuộc sống, không nên để chuyến đi của Phi Linh làm ảnh hưởng đến sự ổn định ấy. Thế nên, Eriserine để họ ở lại thành Edis.
Bây giờ, cả hai đang đứng ở phía ngoài tường của thành phố Uruk. Và dĩ nhiên, không có ma thú nào dám bén mảng đến gần hai người, vì lượng ma lực của hai người dư sức khiến đám ma thú kinh hãi và chỉ có thể chọn cách tránh xa.
“Ổn cả, chúng không nên dính vào chuyến đi sắp tới.”
“Hễ~, ra là vậy.”
Eriserine khoanh tay và dùng giọng chán nản trong khi một mắt mắt, một mắt mở nhìn Illyasviel. Illyasviel gật đầu đã hiểu.
Và ngay sau đó, Phi Linh cũng từ phía trên trời nhẹ nhàng rơi xuống đất cách vị trí của hai người khoảng năm mét. Kế đó, Phi Linh bước về phía Eriserine và Illyasviel. Illyasviel háo hức nhảy bổ vào người Phi Linh và mừng rỡ nói.
“Phi Linh! Illya nhớ người lắm đấy!”
“Vậy à. Ta có mua táo cho Illya đây…”
Phi Linh mỉm cười. Cậu lấy số táo được gói trong những chiếc lá và đưa cho Illyasviel. Tuy Phi Linh không nghe được lời nói của Illyasviel với Eriserine, nhưng cậu đã loáng thoáng nghe được câu trả lời của Eriserine, nên cậu sẽ không hỏi điều dư thừa nữa. Thay vào đó, Phi Linh lại hỏi một thứ khác. Nhưng…
“Hửm~, con gái thì có quà, còn em thì không có gì nhỉ…”
Eriserine trưng bộ mặt như muốn xỉa xói Phi Linh trong khi khoanh tay chờ đợi sự đền bù. Phi Linh trông thấy điệu bộ đó liền cảm thấy không ổn chút nào. Kế tiếp, một ngọn lửa mà chỉ có mình Phi Linh thấy được bốc lên xung quanh Eriserine. Để dập tắt được ngọn lửa đó, Phi Linh cười trừ đồng thời gãi đầu và nhanh chóng quay về thành phố Uruk.
Trong khi Phi Linh vội vả quay lại, Illyasviel vui vẻ ăn những quả táo đỏ và ngọt lịm vô cùng ngon lành cũng bị mùi khét lẹt tự cơn giận ngầm của Eriserine làm cho đổ mồ hôi.
“Eri… ghê thật…”
Illyasviel lầm bầm trong khi cắn một miếng táo.
…
~Năm phút sau~
Phi Linh cuối cùng quay lại. Và tất nhiên, cậu cũng mang theo cả tá quà về cho Eriserine rồi. Bên trong thành phố Uruk, đa phần là thịt của ma thú dám bén mảng đến gần tường và bị lực lượng canh phòng hạ. Số lượng cũng không phải là ít, nên người dân được chia rất nhiều thịt và giờ đây, có rất nhiều quán ẩm thực bán những món ăn thiên về thịt ma thú.
Hầu hết đều là món nướng và hầm, vì không có vấn đề gì với việc khuân vác trong khi bản thân có không gian trữ vật nhờ không gian phép thuật, nên Phi Linh gặp đâu mua đó. Và trong năm phút thôi, cậu đã gấp rút như ngựa phi nước đại để mua rất nhiều món ăn để Eriserine thưởng thức.
“Mhm… không tệ đâu. Nhưng món anh làm vẫn ăn ngon hơn…”
Eriserine cắn một miếng thịt nướng từ xiêng thịt và nhận xét… trong khi đang ngồi trên đùi của Phi Linh. Illyasviel ngồi ngay kế bên Phi Linh, khi cô ấy nghe được nhận xét của Eriserine, Illyasviel bèn lấy một xiên thịt được đặt trên những chiếc lá và bắt đầu ngấu nghiến.
“Mhm~, đúng là không ngon bằng, nhưng dù sao vẫn hợp miệng lắm.”
Cả ba người ngồi xuống sát bên bức tường lớn để tránh nắng đồng thời tân hưởng bữa sáng tại chỗ luôn. Phi Linh rất vui sau khi nghe được những lời nhận xét của Eriserine và Illyaviel. Cậu nhìn Illyasviel và nói.
“Vậy, để lần nhé.”
“Vâng~”
Illyasviel đáp lại cậu với nụ cười dễ thương. Còn Eriserine thì gật đầu trong khi vẫn đang há miệng ăn một miếng thịt nướng. Sau đó, Phi Linh hướng câu hỏi về phía Eriserine.
“Eri, chúng ta đi đâu nhỉ?”
“Đi thăm thú thế giới này thôi. Dù gì cũng đã đỡ được mấy cái của nợ kia rồi, đi tìm hiểu về nơi này cũng không quá khó khăn đâu. Trừ khi là gặp vài lũ rắc rối thì hơi phiền một chút…”
Eriserine nói bâng quơ trong khi cầm một cái xiên thịt quơ tới quơ lui. Phi Linh lúc này rơi vào trầm tư, dù Eriserine không nói chính xác là ai, nhưng người trong cuộc dư sức hiểu, “lũ rắc rối” chính là Thần linh ở ngoài kia tung hoành bá đạo.
“Ma~, chuyện tới đâu hay tới đó đi. Nước sông không phạm nước giếng. Ta không phạm người, người không phạm ta. Cứ đi đâu đó học hỏi một chút cũng không tệ.”
Phi Linh búng tay một cái và nói. Ít nhất là hiện giờ, không có vị Thần nào lại khơi khơi kiếm chuyện với Phi Linh cả. Nói cách khác, lúc này vẫn không đáng lo ngại. Eriserine chỉ im lặng gật đầu và không nói gì thêm. Trong lúc đó, Illyasviel tiếp tục bận bịu với việc ăn cho thỏa sức mình, không biết từ bao giờ, cô ấy đã gọi Sudo, chú rồng sao băng mà cô đã lập khế ước chủ tớ từ lâu, để cùng nó ăn uống. Không nói đến thời gian, nhưng Sudo dường như đã lớn hơn một chút so với hình dáng nho như mèo của nó lúc ở học viện Mahora. Illyasviel vẫn thường xuyên cho Sudo ăn uống đầy đủ, có lẽ vì thế mà chú rồng này mới phát triển được như vậy.
“Illya, hình như ta chưa hỏi, nhưng sao Illya lại có con rồng đó vậy?”
Trong lúc Illyasviel đang tận hưởng hương vị ngon lành từ miếng thịt, Phi Linh nhìn Sudo và hỏi.
“Henhei tho Iiia ó!”
Illyasviel đáp lại trong khi thức ăn vẫn còn chất đầy trong mạng. Phi Linh thẩn thờ trước câu trả lời thật không còn gì để nói nữa.
“Con nhai hết rồi hẳn nói đi…”
Nghe lời Phi Linh, Illyasviel từ tốn nhai hết chỗ thịt trong miệng mình và cuối cùng, miệng cô cũng có chỗ cho việc nói chuyện.
“Vâng, sensei cho Illya đó!”
Phi Linh làm một vẻ mặt khó hiểu. Từ khi nào Illyasviel lại có giáo viên vậy? Phi Linh lấy làm tò mò. Nhưng sau đó, Phi Linh lại hỏi.
“Ai vậy?”
“Không nói đâu~ Illya vẫn đang học hành. Khi nào tốt nghiệp sẽ cho Phi Linh biết.”
Illyasviel cười nói. Phi Linh chớp mắt mấy lần liền và nhúng vai. Coi bộ Illyasviel trưởng thành hơn cậu nghĩ rồi. Con bé đang phấn đấu và nỗ lực vì điều gì đó, quả là tốt. Là những gì Phi Linh đang nghĩ.
Và nỗ lực của Illyasviel chính là đạt được sự công nhận của người hướng dẫn của mình, một Witch. Và đối với vai trò là học trò của một Witch, Illyasviel sẽ phải phấn đấu nhiều nữa, để có thể đạt được những gì theo ý muốn.
Cứ như vậy, bữa sáng trôi qua nhanh chóng…