Ngôn Sơ Thất cầm tờ giấy trong tay, đứng bên bờ tường ngăn cách Ngôn gia và Bạch gia.
Tờ giấy là Tiểu Lục đưa cho nàng, trên đó là chữ viết quen thuộc của Bạch Tử Phi, hẹn nàng đến sài phòng nơi hậu viên.
Loại giấy ghi nội dung như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng đã nhận được hơn một trăm tờ. Nhắc tới mới nói, Bạch Tử Phi đúng là không có chút tình thú nào, lần nào hẹn hò cũng chọn cái sài phòng rách nát cũ kỹ kia. Trước kia đã có người chỉ trích hắn, nói hẹn hò phải chọn nơi lãng mạn thì mới có thể làm cho cô nương nhà người ta động tâm, thế nhưng Bạch Tử Phi lại nghĩ rằng chỉ có ở sài phòng mới không có ai quấy rầy hắn.
Nghĩ tới đây, Ngôn Sơ Thất nhịn không được mà mỉm cười.
Cẩn thận gấp tờ giấy lại rồi chậm rãi đi về phía sài phòng.
Trong sài phòng hôm nay không có ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, khi Ngôn Sơ Thất tới nơi chỉ thấy một không gian tối thui.
Chẳng lẽ là bị lừa? Bạch Tử Phi không có tới đây? Nhưng mà nét chữ trong tờ giấy chính là của hắn ah.
Ngôn Sơ Thất đảo mắt, âm thầm chuẩn bị, nếu lỡ xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, nàng cũng có thể ứng phó. Sau đó mới nhẹ nhàng đưa tay đẩy cánh cửa sài phòng ra
Két, cửa phòng vang lên
Bỗng nhiên có một cơn gió từ phía sau nàng thổi tới, làm tung bay làn váy bằng sa y màu vàng của nàng…sài phòng cũng đột nhiên sáng lên…một hàng nến được thắp lên từ ngoài cửa cho đến tận trong phòng, làm cho sài phòng trở nên lung linh hơn.
Một thân ảnh áo trắng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái mà cũng tràn ngập thần bí đưa lưng về phía nàng.
Gió đêm thổi mái tóc đen như mây của hắn bay bay, khẽ lướt qua vai áo màu trắng của hắn giống như là cánh bướm đang hướng về thiên đường ngập tràn hạnh phúc…
Ngôn Sơ Thất vừa tiến vào đã bị làm cho kinh ngạc
Nơi này không còn là sài phòng rách nát cũ kỹ nữa, toàn bộ căn phòng đều được người dùng sa đoạn bao lại, trang hoàng lộng lẫy, tinh xảo động lòng người, còn có mùi hương thản nhiên lượn lờ, ánh sáng từ các ngọn nến càng làm cho căn phòng thêm lung linh, huyền ảo…còn nam nhân thần bí đang đưa lưng về phía nàng nữa….
Ngôn Sơ Thất nhanh chóng buông bàn tay đang nắm thành quyền ra.
Không biết hắn lần này định làm gì?
Đột nhiên trong lúc đó, đương đương đương! Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng! Bảy lý bảy lý loảng xoảng!
Đột nhiên tiếng chiêng trống vang lên liên hồi cùng tiếng kèn, tiếng trống làm cho Ngôn Sơ Thất giật mình.
Chuyên gì đây? Chẳng lẽ không làm thi nhân mà đổi sang nghề hát hí khúc?
Ngôn Sơ Thất cau mày, đột nhiên nam nhân áo trắng quay người, vứt cho nàng một cái mị nhãn động lòng người rồi mở miệng hát
“Hôn một cái, hôn một cái, muhoa, hôn một cái, hôn một cái, chúng ta cùng nhau hôn một cái, muhoa…muhoa…”
Oạch…
Ngôn Sơ Thất suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất
Này. . . . . . Này này. . . . . . Này này này. . . . . . Đây là làm cái gì a? Bạch Tử Phi hắn. . . . uống lộn thuốc hay là quên uống thuốc? mới thấy hắn áo trắng phong lưu tiêu sái, còn tưởng hắn làm chuyện gì hay ho lắm, ai ngờ vừa quay đầu lại đã làm ra hành động dọa người như vậy.
Hai mắt đen xì giống như gấu trúc mất ngủ, hai bên má còn vẽ hai cái chữ thập, trên mũi còn đeo khoen, khoa trương nhất là miệng của hắn, cái miệng từng đọc bao nhiêu vần thơ đẹp đẽ lúc này lại được bôi son đỏ choét, vừa cuồng nhiệt hát vừa không ngừng liếc mắt với nàng “ hôn một cái, thân ái, mau cùng ta hôn một cái, muhoa, muhoa, trời hồng hồng, nắng trong trong, thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời, thân ái bên cạnh ta, ta sẽ ngọt ngào hơn ngươi một cái…”
Bảy lý bảy lý loảng xoảng! Đinh lý đinh lý đương!
Bạch Tử Phi hát rất nhập tâm, cái miệng đỏ chót không ngừng ngậm lại mở ra, mở ra ngậm lại…
Ah, nhất định sẽ rất vất vả
Ngôn Sơ Thất cau mày nhưng vẫn không lên tiếng, hai mắt mờ lệ.
Bạch Tử Phi thấy nàng như vậy, còn tưởng nàng đã bị mình làm cho cảm động. Quả nhiên đúng như Tứ Hỉ đã nói, nữ nhân chỉ cần thấy nam nhân vì một mình nàng mà ca hát, nàng nhất định sẽ cảm động, nhất định sẽ không nói gì, nhất định hai mắt sẽ ươn ướt, tiếp theo nàng sẽ nhảy đến bên cạnh hắn, sau đó dâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tiếp theo…
Bạch Tử Phi trong lòng như nở hoa, tiếp tục ra sức hát “người yêu dấu ơi, mau đến bên ta để ta hôn ngươi một cái”
Bạch Tử Phi hưng phấn vô cùng, thanh âm càng cao, cuối cùng đạt tới nốt cao nhất “ hôn một cái, hôn một cái, thân ái ơi nhanh cho ta…”
Hưu…
Đang lúc Bạch Tử Phi hát thật mê say thì đột nhiên từ trên nóc nhà vang lên rất nhiều thanh âm, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng rõ ràng
Bạch công tử ngẩng đầu lên nhìn
Hưu … loảng xoảng!
Một quả trắng trắng tròn tròn đang nhắm hướng hắn mà lao tới,tiếp theo là một quả rồi lại một quả, tốc độ như sét đánh mà lao qua nóc sài phòng cũ nát rồi đáp lên tóc, lên đầu Bạch Tử Phi.
Bá ~
Lòng đỏ trứng, lòng trắng trứng chảy ra lênh láng.
“Người nào nửa đêm mà còn hét lung tung? Giết heo cũng phải coi giờ chứ?” ở phía sau bờ tường Ngôn gia vang lên tiếng rống giận phẫn nộ
Bạch Tử Phi đứng chết trân như Từ Hải.
Thật đáng thương, hắn muốn dùng tiếng hát để bày tỏ thâm tình với Sơ Thất muội muội nào có kêu gào lung tung hồi nào đâu? Cái gì mà giết heo? Hắn là đang hát nha, không lẽ tiếng hát của hắn giống tiếng heo bị thọc huyết, nói vậy thì hắn là heo sao?
Bạch Tử Phi buồn bực muốn chết, tức giận, bất bình nhìn Ngôn Sơ Thất.
Sơ Thất vừa rồi còn cau mày, mím môi bây giờ lại đang nở nụ cười.
Cái này càng làm cho Bạch Tử Phi buồn bực hơn, là ai đã dạy cho hắn hát tình ca, là ai đã nói với hắn chỉ cần dùng thâm tình là có thể câu dẫn nữ nhân, là ai nói với hắn chỉ cần chìa môi ra là Ngôn Sơ Thất tiểu thư sẽ hôn hắn. Là ai, là ai??
“Bạch …Tứ…Hỉ” Bạch Tử Phi tức giận gào lên
Hoa lý loảng xoảng lang! Đinh lý leng keng! Thở phì phò —— loảng xoảng loảng xoảng —— bá!
Kết quả càng nhiều ám khí từ tấn công hắn, cà chua, cải trắng, trứng thối, thậm chí còn có cả đá, gạch…chuẩn xác rơi xuống đầu Bạch Tử Phi.
“Vừa rồi mới nói nửa đêm không được giết heo, sao giờ ngay cả trâu cũng đem ra?”
“Kháng nghị! Chúng ta là tổ chức bảo vệ động vật, ngược đãi động vật sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục”
Bang bang bang!
Bạch Tử Phi ngã nhào xuống đất, toàn thân như được bao bọc bởi đủ thứ lá cây, thức ăn…
Ngôn Sơ Thất rốt cuộc nhịn không được, che miệng cười trộm “ khụ, không có chuyện gì nữa thì ta đi đây, ngươi cứ từ từ hát, ta sẽ không cười ngươi”
Nói xong Ngôn Sơ Thất mỉm cười, xoay người rời khỏi sài phòng
Một ngón tay run run vươn ra khỏi đống rau củ chỉ về hướng Ngôn Sơ Thất “ Sơ Thất, đừng đi, đừng…thân ái của ta, chúng ta đến..hôn…muhoa”
Đông!
Bi kịch này rốt cuộc là do ai tạo ra?
Đêm trăng hạ, Vân Tịnh Thư cùng các công tử Ngôn gia đang ở phòng nghị sự uống trà.
Ngôn đại lão gia vuốt râu nói “ hiền tế, ngươi nếm thử chút đi, đây là lá trà ta mới nhờ người mang từ Phúc Kiến về, tinh khiết, nồng đậm nha”
“Ân.” Vân Tịnh Thư vẫn kiệm lời như cũ.
Ngôn Sơ Thất ngồi bên cạnh hắn, cầm chén trà trong tay lại không hiểu vì sao mà mỉm cười, rồi lại không biết đang nghĩ tới cái gì mà bật cười thành tiếng, suýt chút nữa đánh rơi cả cái chén trong tay.
“Sơ Thất, cò chuyện gì vậy? uống trà ăn cơm đều không nói, ngươi sao ngay cả quy củ cơ bản nhất cũng không hiểu hả?” Ngôn đại lão gia liền lên tiếng giáo huấn nữ nhi “ sau này phải gả đến nhà Vân công tử thì ta làm sao yên tâm được đây”
Ngôn Sơ Thất mím môi, nàng thực sự không nhịn được, cứ nghĩ tới chuyện ở sài phòng mấy ngày trước thì nàng lại cười đến đau cả bụng. Bạch Tử Phi đáng thương, tuy nàng biết hắn muốn tìm cách câu dẫn nàng, nhưng lần nào cũng là lộng giả thành chuyên, thật làm nàng cười muốn chết.
Thấy nàng vẫn còn cười, Ngôn đại lão gia không khỏi tức giận.
Đúng lúc này Ngôn Tiểu Lục đến sau lưng Ngôn Sơ Thất, khẽ kéo áo nàng
Ngôn Sơ Thất ngẩng đầu, Tiểu Lục liền nháy mắt với nàng. Ngôn Sơ Thất liền hiểu, lập tức đứng dậy.
Ngôn đại lão gia vội hỏi: “Nữ nhi, ngươi muốn đi đâu? Hôm nay cả nhà chúng ta đoàn viên cùng nhau ngắm trăng, ngắm hoa, ngươi không thể tùy tiện rời đi”
Ngôn Tiểu Lục tiến lên phía trước “ hoa nở trăng sáng”
Ngôn Tiểu Thanh tiếp lời “ cả nhà đoàn viên”
Ngôn Tiểu Lam chốt hạ “ trong nhà ngột ngạt”
Ngôn Sơ Thất liếc mắt nhìn mọi người “thông khí”
Chén rượu trong tay Ngôn đại lão gia thiếu chút nữa rớt xuống đất, một câu ba đoạn, lại là một câu ba đoạn. Nữ nhi ngoan, ngươi cái gì không học lại học cái trò này là sao? còn thường xuyên áp dụng nữa. Chuyện này sao để cho Vân công tử thấy được.
Ngôn đại lão gia xoay sang nhìn Vân Tịnh Thư, thấy hắn biểu tình có chút buồn bực lại nhìn sang ba nha hoàn sau lưng nữ nhi, trong đầu vẫn còn suy nghĩ những lời của các nàng. Sơ Thất nói vậy là có ý gì? Quá ngắn gọn ah.
“Đến đến đến, hiền tế, chúng ta lại đến uống một chén!”Ngôn đại lão gia liền chuyển đề tài
Sơ Thất nhân cơ hội này liền rời đi
“Bạch công tử nói hôm nay hẹn ngươi ở hành lang thủy tạ” Tiểu Lục lên tiếng
Hành lang thủy tạ? không biết hôm nay hắn lại bày ra trò gì? Màn hát tình ca trong sài phòng đã làm nàng cười đến lăn lộn, mà hắn thì ăn không ít trứng thối, cà chua…không biết hôm nay hắn còn có chiêu trò nào nữa.
Ngôn Sơ Thất không kéo dài thời gian nữa, vội vã đi tới hành lang thủy tạ.
Hành lang thủy tạ luôn sáng trưng hôm nay lại chỉ treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng mờ nhạt lan tỏa lên mặt nước, làm cho không gian trở nên mờ mờ ảo ảo, rất lãng mạn.
Hôm nay không hát tình ca nữa sao?
Sơ Thất mỉm cười, chậm rãi đi tới.
Đi được hai ba bước đã thấy Bạch Tử Phi ở cách đó không xa, tuy hôm nay hắn vẫn mặc bạch y nhưng so với vẻ ngọc thụ lâm phong khi hát tình ca trong sài phòng thì khác nhau. Bạch y trên người hắn hôm nay bán trong suốt, dưới ánh sáng làm lộ rõ da thịt trắng nõn, đường cong nam tính, còn có đùi đẹp mê người lộ ra ngoài ngoại sam, mái tóc bay bay trong gió…gợi cảm không nói nên lời.
Ngôn Sơ Thất đưa tay che miệng, thay vì hát tình ca hắn định hiến thân sao?
Đang muốn đưa tay vậy hắn thì đột nhiên thấy Bạch Tử Phi ôm lấy cây cột, phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người “ ô…ân…ngô…”
Ngôn Sơ Thất bị dọa mà ngừng bước
Này. . . . . . Đây là cái gì nha. . . . . . sao lại kêu như vậy? là động lòng xuân sao? Ngôn Sơ Thất không dám tiến lên, chỉ đứng đó, ngạc nhiên nhìn.
Bạch Tử Phi hai tay ôm cột, bắt đầu cọ xát, tiếng rên ngày càng lớn, ngày càng nhộn nhạo “Ân. . . . . . Úc. . . . . . Úc úc. . . . . . Ngô. . . . . . A nha. . . . . . Không cần a. . . . . .”
Ha má Ngôn Sơ Thất đỏ bừng
Hắn đang làm cái gì a, sao lại nghe như…làm cho Ngôn Tiểu Thất nhịn không được lại nhớ tới tiểu nhị bị con dê liếm loạn ở khách điếm dạo nào. Tiếng kêu đó cỡ nào mất hồn ah, quả thực rất giống tiếng kêu của Bạch Tử Phi lúc này, chẳng lẽ hắn…yêu cây cột nhà nàng? không thể nào…
Ngôn Sơ Thất ngạc nhiên trợ tròn mắt
Vừa ngước lên lại thấy phía trước Bạch Tử Phi còn có hai thân ảnh, là thư đồng Bạch Tứ Hỉ đang lén hẹn hò cùng Tiểu Thanh, bọn họ ôm nhau hôn nồng nhiệt, môi lưỡi quấn quýt triền miên làm Ngôn Sơ Thất thẹn thùng, xấu hổ
Bạch Tử Phi bên cạnh vẫn rên rỉ, hai người kia vẫn hôn nhau nồng nhiệt…
Ngôn Sơ Thất bỗng nhiên bừng tỉnh, tiến lên vỗ vỗ bả vai Bạch Tử Phi
Bạch Tử Phi đang nhìn Bạch Tứ Hỉ hăng say “ đừng đánh lung tung, ta đang xem Tứ Hỉ, xem ai có thể tạo ra âm thanh mất hồn hơn. Hắn có ba nữ nhân, có thể thay nhau ra trận, nhưng mà không sao, ngươi có thể nghỉ ngơi, một mình ta cũng có thể hạ gục bọn họ. Úc…ân..ah…”
Chuyện này mà cũng mang ra thi đấu sao?
Ngôn Sơ Thất hai má đỏ bừng “ uy, ngươi đừng so nữa, hay là ta giúp ngươi gọi Vân công tử tới được không?”
“Ân? !” Những lời này đã thành công cắt ngang tiếng rên rỉ của Bạch Tử Phi, ngạc nhiên quay người lại “ kêu hắn tới làm gì? Tại sao phải kêu hắn tới?”
Ngôn Sơ Thất chớp chớp đôi mắt to tròn trong suốt, thật thà nói “ không phải ngươi đang ghen tỵ và hâm mộ sao? thấy Tứ Hỉ thân thiết như vậy, không phải ngươi cùng muốn cùng người mình thích như vậy sao? ta biết ngươi thích Vân công tử, ta có thể giúp hắn gọi tới đây cho ngươi. Yên tâm, ta sẽ không kỳ thị các ngươi”
Phốc ——
Bạch Tử Phi tiên sinh phun ra một ngụm máu tươi, té xỉu.
Đại tiểu thư, ngươi nói đi đâu vậy, khung cảnh lãng mạn lại kích tình như thế, chẳng lẽ ngươi không muốn tiến vào lồng ngực ta, cùng ta thân thiết hay sao mà lại nghĩ tới chuyện ta và nam nhân khác? Chẳng lẽ chỉ cần nam nhân là có thể thành một đôi sao? ta tuyệt đối không thích cái tên Vân Tịnh Thư kia ah.
Ngôn Sơ Thất thấy vẻ buồn bực của hắn thì nhịn không được mà nhếch miệng cười
Nụ cười của nàng làm cho Bạch Tử Phi lập tức bật dậy
“Ngôn Sơ Thất, ngươi cố ý trêu chọc ta có phải không?”
Ngôn Sơ Thất không lên tiếng, chỉ mím môi cười
Bạch Tử Phi tức đến hộc máu, nhưng hắn sẽ tính sổ với nàng sau, chuyện cần làm bây giờ là…
Bạch Tử Phi duổi tay ra, lập tức ôm Ngôn Sơ Thất vào lòng, cách lớp bạch y, tiếng tim đập của hắn truyền vào tai Ngôn Sơ Thất. Bạch Tử Phi trầm giọng, nỉ non
“Sơ Thất, đừng có không hiểu phong tình như vậy, nhìn người ta hôn như vậy, ngươi chẳng lẽ không có cảm giác gì sao?”