Hiệp nữ chọn rể
Ngôn gia tiêu cục từ trước đến nay nói là làm, trời còn chưa tối hẳn, lôi đài đã được dựng xong.
Trên cao còn có một lá cờ màu hồng thật to bay phần phật trong gió.
Ở Cô Tô thành có thể nói Ngôn gia thuộc gia thế hàng đầu, uy chấn tứ phương, hơn nữa còn có phóng viên Giang Hồ Phong Tính báo túc trực để đưa tin trực tiếp, cho nên lôi đài còn chưa hoàn chỉnh, tin tức đã được lan truyền khắp nơi.
Tin Ngôn tiểu thư luận võ chiêu phu lan ra liền lập tức chấn động võ lâm, oanh động giang hồng, nhất thời tất cả các cao thủ hai phái lưỡng bạch đều đồng loạt hướng về Cô Tô thành, làm cho các khách điếm được một phen kiếm tiền, phòng trọ chật ních người, tiệm cơm cũng chật ních người, ai không có tiền thì ăn xong leo lên lôi đài ngủ, mơ rằng sáng mai mở mắt ra có thể ôm Ngôn tiểu thư vào lòng.
Trời vừa mờ sáng, Ngôn Sơ Tam liền gõ phèn la “ đinh đinh đinh” làm cho Hổ Lang đại hiệp đang mơ mơ màng màng tức giận rống to một tiếng.
Ngôn Sơ Tam giật mình, lập tức phi thân về phía sau, la to “ thúi quá”
Trơ mắt nhìn muội muội bảo bối của mình bị một đám nam nhân vây quanh, Ngôn Sơ Tam cũng không gấp, ngược lại còn đi đến bên cái ghế phơi nắng, tính ngồi xuống.
Ai ngờ mông còn chưa chạm vào ghế đã nghe la lên một tiếng thảm thiết.
Đám nam nhân đang vây quanh Ngôn Sơ Thất lập tức lấy nàng làm trung tâm, hướng ra bốn phía mà văng ra, tạo thành hình hoa hướng dương hình người.
Ngôn Sơ Tam lấy khăn tay che mũi, khinh thường nói “ quá vô dụng, ba giây cũng không chịu nổi, so với đám ngày hôm qua còn kém xa, đây đều là nam nhân sao?”
“. . . . . .”
Đám người nằm trên mặt đất im lặng không lên tiếng.
Ngôn Sơ Thất đứng trong đám nam nhân, không nói lời nào, mái tóc bay bay trong gió, hai mắt trong veo như nước mở to, lộ ra sự kiên định. Váy áo bay bay trong gió nhẹ, ánh nắng ban mai chiếu lên người nàng làm cho người ta cảm giác nàng như tiên nữ hạ phàm. Tiểu mỹ nhân phong tư tuyệt sắc như vậy, nam nhân nào chẳng muốn lấy về nhà, nhưng mà muốn thì muốn, cũng cần phải coi lại mình có khả năng đó hay không.
Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc này chính là…chính là…Ngôn đại nữ hiệp đứng đầu trong bảng xếp hạng các cao thủ võ lâm ah.
Ngôn Sơ Nhất ngồi trên ghế, nhìn các nam nhân té trên đất xếp thành hình đóa hoa, nhẹ nhàng ra lệnh “ Sơ Tam, ai không có sức đứng lên thì quăng ra ngoài”
Ngôn Sơ Tam nghe lão đại ra lệnh thì tức giận chỉ tay vào đám nam nhân mắng “ vô dụng, cả một đám vô dụng, một chút khí lực cũng không có, còn muốn ta mang đi, hừ, làm hư mấy cái móng tay yêu quý của ta thì sao?”
Đương đương đương!
Dù móng tay có quý thì cũng không quý bằng muội muội bảo bối, cho nên rốt cuộc hắn vẫn nhận mệnh đứng lên, tức giận gõ vào thanh la đến đinh tai nhức óc
Một đám vô dụng, ngay cả muội muội ta cũng đánh không lại, ta cho các ngươi điếc luôn.
Đương đương đương …. đương đương đương …
Thanh âm vang vọng làm cho Bạch Tử Phi đang làm ổ trong giường cũng không thể ngủ được nữa, rốt cuộc có để cho người ta yên hay không, thanh la đã đánh nhiều ngày như vậy, tai cũng sắp điếc hết rồi. Bạch Tử Phi hắn đêm qua còn thực học thi, hiện tại đầu rất đau, cần được nghỉ ngơi ah.
“Đừng gõ nữa, đừng gõ nữa” Bạch công tử nổi giận “ không để cho người ta sống hay sao, thanh âm lại to quá mức như vậy. Đầu mục của Cô Tô thành đâu hết rồi, sao lại để cho người ta làm loạn lên thế?”
Nghe tiếng công tử la hét, Bạch Tứ Hỉ vội vàng chạy vào “ công tử, ngươi tỉnh ah, cách vách thực náo nhiệt, ngươi có muốn đi xem một chút không?”
“Xem, xem cái đầu ngươi” Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “phiền muốn chết còn muốn tham gia náo nhiệt, ngươi cho rằng ta giống ngươi, đều là phàm nhân ngu ngốc hay sao?”
Vô duyên vô cớ bị công tử mắng, Tứ Hỉ có chút không cao hứng bĩu môi “ dạ, công tử là thần tiên, cho nên không giống đám người phàm vô danh tiểu tốt chúng tôi, nhưng mà công tử ah, cách vách là đang luận võ chiêu phu, Ngôn tiểu thư mà công tử hằng mơ ước có thể sẽ gả cho người khác ah”
“Ta đã nói là không phải mơ ước” Bạch Tử Phi tức giận từ trên giường bật dậy, thật muốn đá cho Tứ Hỉ một cái “ ta không thèm, ta chẳng qua là muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi”
Tứ Hỉ bĩu môi “ còn nói không mơ ước tiểu thư người ta vậy mà lần nào cũng nói người ta là thuộc về mình gì đó…”
Thư đồng ngu ngốc.
Bạch Tử Phi thật sự là tức giận quá mức rồi, lập tức chân không nhảy xuống giường.
Bạch Tứ Hỉ thấy công tử đã thực sự nổi giận, vội vàng giơ tay đầu hàng, cầu xin tha thứ “ công tử, công tử, là ta nói hưu nói vượn, công tử xin tha mạng. Bất quá công tử, ngươi thực sự ở đây làm Lã Vọng ôm cần câu sao? nếu lỡ Ngôn tiểu thư thực sự bị nam nhân khác đoạt mất thì sao? lúc đó chỉ sợ ngươi ngay cả khóc cũng không kịp ah”
“Phi! Ta sẽ không vì nàng mà khóc” Bạch Tử Phi nhíu mày “ hơn nữa, trẻ con như ngươi biết gì, Ngôn Sơ Thất võ công cái thế, tuy là nữ nhân nhưng ra chiêu mau lẹ, hành động trầm ổn, ngay cả đại ca nàng cùng Sơ Ngũ, Sơ Lục còn đánh không lại nàng thì trên đời này còn có nam nhân nào có thể tới gần nàng chứ”
“Haahaha” Tứ Hỉ nhịn không được mà cười rộ lên “ công tử còn nói không quan tâm Sơ Thất tiểu thư, ngươi rõ ràng để ý người ta, quan sát người ta cẩn thận, tỉ mỉ như vậy nha”
Bạch Tử Phi đau đầu, thật muốn lập tức đánh cho Tứ Hỉ hoa rơi nước chảy.
“Nhưng mà công tử, Ngôn đại lão gia lập lôi đài chọn rể chẳng phải là khi dễ công tử ngươi là văn nhược thư sinh trói gà không chặt, cho nên mới đăng tin trên Giang Hồ Phong Tình báo, cho nữ nhi luận võ chiêu phu nha. Tin này đã sớm truyền khắp giang hồ, mấy ngày qua theo ta tìm hiểu được thì cao thủ võ lâm từ khắp nơi đều đổ xô về đây, nếu lỡ có ai đó tài năng xuất, đả bại được Sơ Thất tiểu thư, vậy chẳng phải công tử sẽ khổ rồi sao?” Tứ Hỉ một lòng trung thành, không thể không nhắc nhở công tử nhà mình.
Tứ Hỉ nói vậy làm cho Bạch Tử Phi cũng giật mình.
Hắn biết võ công của Ngôn Sơ Thất là vô địch thiên hạ nhưng biết đâu nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, võ công siêu phàm, có thể đánh thắng nàng. Như vậy chẳng phải Ngôn Sơ Thất sẽ phải rời xa nơi này, theo về nhà người khác sao? nếu vậy lúc đó hắn muốn lấy lại Hỗn thế đan thì cũng phải theo nàng tới nhà nam nhân khác sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Tử Phi nhịn không được mà nhíu mày, mang giày nói “ đi, chúng ta đi nhìn một chút”
Hahahah, Bạch Tứ Hỉ trong lòng nở hoa, tự đắc vì công phu miệng lưỡi của mình, rốt cuộc cũng thuyết phục được công tử rồi.. Thật tốt quá, tuyệt vời, hắn đúng là một thư đồng trung thành, là thư đồng số một nha.
Đương đương đương. . . . . . Đương đương đương. . . . . . cánh tay phải của Ngôn Sơ Tam cũng sắp rụng rời rồi, tức giận nói “ ta mặc kệ, Sơ Ngũ, Sơ Lục, giao cho các ngươi”
Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục đang đứng bên cạnh lôi đài nghe tam ca nói vậy hai người liếc nhìn nhau một cái, không động đậy.
Trên lôi đài lại đúng là náo nhiệt, chỉ nghe “ uỵch” một tiếng
Một nam tử hắc y đang bay về phía này.
Ngôn Sơ Năm điểm nhẹ mũi chân, tung mình bay lên . Ba, hắc y nam tử rơi xuống trước mặt Ngôn Sơ Lục, tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.
“Tám trăm bảy mươi hai.” Ngôn Sơ Ngũ mặt không đổi sắc đáp xuống đất, không quên đếm.
Ngôn Sơ Lục mặt mày lạnh nhạt nhìn “ sinh vật” áo đen nằm thành một đống
“Chà, không khoa trương như vậy chứ”
Bạch Tử Phi và Bạch Tứ Hỉ vừa tới, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt không hỏi giật mình kinh ngạc.
Đây là luận võ chiêu phu hay là hắc điếm chuyên làm bánh bao bằng thịt người của Tôn nhị nương chứ? Sao các nam nhân đó đều bị đánh cho tơi tả như thế? Thật đáng thương, các huynh đài, các ngươi có ổn không?
Bạch Tử Phi tràn ngập đồng tình nhìn chằm người vừa bị hạ xuống lôi đài, đáng thương cho hắn, mặt dán chặt vào đất, e là hít thở không thông rồi.
Ngôn Sơ Nhị ngồi bên cạnh lão đại, thấy Bạch Tử Phi tới thì lập tức thân thiết vẫy tay với hắn “ muội phu, hôm nay rảnh rổi đi xem náo nhiệt sao?”
Phi, nói lung tung cái gì?
Chẳng phải hôm nay muội muội của hắn luận võ chiêu phu sao? còn dám gọi mình là muội phu, vậy chẳng phải nói mình đang bị muội muội hắn cho đội nón xanh sao? Bạch Tử Phi hắn mà lên tiếng chẳng phải là con rùa sao.
“Phạch, phạch”
Bạch Tử Phi ra sức phe phẩy cái quạt trong tay, Giang Nam đệ nhất tài tử lên sân khấu, đương nhiên là làm mê đảo chúng sinh.
“Ngôn Sơ Nhị huynh thật có lòng, làm phiền ngươi bận rộn mà vẫn nhớ tới tiểu đệ. Tiểu đệ hôm nay đúng là có chút rảnh rổi, lại nghe nói trước nhà có sân khấu kịch nên không thể chỉ ở trong nhà mà nghe âm thanh, nên hôm nay đến xem một chút, không ngờ đầy đủ lục công tử ở đây, không biết tiền bạc thế nào ah?”
Đúng là tú tài, nói có mấy câu cũng như móc họng người ta, vài từ ngắn ngủi đã đánh trả lại sự giễu cợt của Ngôn Sơ Nhị, còn lôi hết cả lục công tử Ngôn gia ra, xem bọn hắn như là con hát ah.
“Tứ Hỉ, mang bạc tới đây” Bạch Tử Phi chưa chịu buông tha, còn tính đem bạc đi lên lôi đài.
Nhưng thư đồng trung thành của hắn còn bận mắt đi mày lại với ba nha hoàn của Ngôn Sơ Thất, không rảnh để nghe lời hắn
Bạch Tử Phi tằng hắng vài tiếng, Tứ Hỉ cũng không để ý tới hắn, Bạch công tử nổi giận hét lớn “ viên thuốc Tứ Hỉ”
“A, ta đây, công tử” Tứ Hỉ sợ tới mức hồn bay phách tán.
“Ngươi đang làm gì hả? ta gọi ngươi một ngàn tám trăm lần rồi” âm thanh vẫn còn tức giận lại cường điệu.
“Công tử, người ta đang bận nha” Tứ Hỉ nũng nịu còn phao mị nhãn với hắn “ không thấy ba nha hoàn kia sao, công tử, ngươi xem nên chọn người nào đây?”
Phi. Bạch Tử Phi suýt chút nữa là nhét thỏi bạc trong tay vào miệng Tứ Hỉ.
Còn có thiên lý hay không? chuyện chung thân đại sự của công tử là hắn còn chưa có tính tới, thư đồng nhà mình đã mơ tuyển nương tử. Thời đại này là thời đại nào ah, thư đồng lại muốn qua mặt công tử?
Ngôn Sơ Nhị nhìn Bạch Tử Phi giân dữ và xấu hổ thì thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Bạch Tử Phi này tài hoa nhất thế, thi họa vang danh khắp đại giang nam bắc nhưng đối với chữ tình lại cực kỳ ngu ngốc, không bằng một góc thư đồng của mình. Ngày nào cũng quấy rầy muội muội của hắn nhưng lại không thừa nhận mình đã động tâm với Sơ Thất, tiểu muội luận võ chiêu phu, hắn còn thực sự mang bạc tới xem diễn là sao?
Trên lôi đài, Ngôn Sơ Thất lại vừa giải quyết xong một ứng cử viên, nhìn thấy Bạch Tử Phi ở dưới lôi đài thì liền dừng tay lại, lẳng lặng dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn.
Bạch Tử Phi vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng thì toàn thân run lên.
Thực ra Ngôn Sơ Thất bộ dạng cũng không khó xem, thực ra còn là một giai nhân thanh tý mỹ lệ, khuôn mặt tinh xảo khéo léo, mái tóc đen mượt như mấy, đáng yêu nhất là cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn thực sự đúng như phóng viên Giang Hồ Phong Tình báo đã viết, là đôi môi anh đào mềm mại ah, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn trong suốt động lòng người.
Chẳng qua là nàng tập võ từ nhỏ, ánh mắt thiếu chút nũng nịu như các thiên kim tiểu thư mà thêm một phần anh khí, nhìn nàng trầm mặc không nói, phất tay một cái đã hạ đo ván một nam nhân, bộ dáng uy phong làm cho các nam nhân cũng phải động lòng.
Nhưng mà…Bạch Tử Phi chép miệng, hắn không phải là phàm phu tục tử, hắn là thần tiên ah.
Ngôn Sơ Tứ vừa buông bàn phím trong tay, nhìn thấy Bạch Tử Phi liền mở miệng trêu chọc “ Bạch Tử Phi, càng nhìn càng thấy Sơ Thất nhà chúng ta vừa mắt sao? ta nói cho ngươi biết, Sơ Thất nhà chúng ta rất quý nha, nhưng nể tình ngươi là hàng xóm nên chiết khấu cho ngươi, tính rẻ ngươi ba trăm hai thôi”
Ta phun!
Bạch Tử Phi thật muốn dùng nước miếng dìm chết cái tên thần giữ của Ngôn Sơ Tứ kia, hắn xem muội muội hắn là cái gì? Là công cụ kiếm tiền sao?
“Còn suy nghĩ gì nữa? không muốn đưa” Ngôn Sơ Tứ liền gảy bàn tính “ bảo bối muội muôi nhà ta chỉ ít ngày nữa là sẽ đi ra ngoài, đến lúc đó đừng nói là ngươi muốn nhìn hai mắt của nàng, ngay cả ngươi muốn gọi tên nàng cũng phải hỏi ý phu quân nàng nha”
Bạch Tử Phi đột nhiên giật mình.
Tuy rằng hắn không thích cách nói của Ngôn Sơ Tứ nhưng những lời vừa rồi cũng làm hắn động lòng, trong đầu không biết sao lại hiện lên hình ảnh nàng đội khăn voan đỏ thẫm bước lên kiệu hoa, trái tim hắn giống như bị cái gì đánh trúng, đập thình thịch.
“Tử Phi, hay ngươi tránh ra đi, ngươi không có võ công, đừng đứng đây gây trở ngại cho những người khác muốn thượng lôi đài” Ngôn Sơ Tứ không khách khí nói.
Bạch Tử Phi vẻ mặt không nhịn được đáp “ mắc gì ta đứng đây lại gây trở ngại cho các ngươi? Đây vẫn là trên đất của nhà ta nha, các ngươi dựng lôi đài trên đất của ta, có hỏi qua Bạch Tử Phi ta chưa? Khu đất chỗ chúng ta chính là tấc đất tấc vàng, Ngôn gia lại công khai chiếm đất nhà ta dựng lôi đài, nghĩ giao tình hai nhà chúng ta, ta có thể tính chiết khấu cho các ngươi, tính ba ngàn hai là đủ rồi, mau lấy bạc ra đây”
Bạch Tử Phi vung quạt chỉ vào Ngôn Sơ Tứ nói.
Ngôn Sơ Tứ bước lên trước, cúi đầu nhìn xuống, thấy ba chân trụ của lôi đài quả thật đang dựng trên đất của Bạch gia.
Bạch Tử Phi thấy Ngôn Sơ Tứ hết đường chối cải, liền lập tức thượng lôi đài “ nếu trên địa bàn nhà ta, ta đương nhiên sẽ không khách khí”
Còn chưa nói xong, bên dưới lôi đài đã có một đám người kéo tới như thủy triều dâng, bao quanh lôi đài.
Phóng viên Giang Hồ Phong Tình báo lập tức vung bút
“Bạch công tử rốt cuộc đã không kiềm chế được nữa, kiều thê như hoa như ngọc lại võ công cái thế như vậy sao có thể tặng cho người khác được.Bạch công tử rốt cuộc cũng thượng lôi đài, cùng Ngôn tiểu thư luận võ rồi. Đại chiến đoạt thê sắp bắt đầu diễn ra. Ngôn Sơ Thất tiểu thư sẽ đối mặt với người trong lòng mình thế nào đây? Một chưởng đánh bay hắn hay là nũng nịu nép vào người tình lang đây? Thỉnh mọi người hãy mở to mắt, tập trung tinh thần cao độ để theo dõi”
“Nước thuốc làm sáng mắt, nước thuốc giúp tinh mắt đây, nước thốc có ích cho việc xem luận võ đây” nhóm người bán hàng rong nhanh nhạy đã kịp thời rao bán mặt hàng cần nhất cho tình hình hiện tại.
Bạch Tử Phi thiếu chút nữa là bỏ mạng trên lôi đài.
Tức chết mà, hắn chẳng qua vì đấu võ mồm với Ngôn Sơ Tứ nên mới thượng lôi đài, hoàn toàn không có ý luận võ nha. Tuy rằng nhìn Ngôn Sơ Thất gả cho người khác thì hắn có chút…có chút…bất quá đưa mắt nhìn khắp thiên hạ chẳng có nam nhân nào có thể đánh thắng Ngôn Sơn Thất cuồng hãn, cho nên hắn tuyệt không lo lắng, càng không muốn đánh lôi đài ah.
Bạch Tử Phi đang muốn la lên thì thấy thư đồng Tứ Hỉ của hắn đang mắt đi mày lại với mấy nha hoàn của Ngôn Sơn Thất. Trời ơi, đệ nhất tài tử như hắn còn đang độc thân, thư đồng đã nói chuyện yêu đương.
Xoay người lại thấy Ngôn Sơ Thất vẫn lẳng lặng đứng đó, hai mắt ngập nước lẳng lặng nhìn hắn.
Bạch Tử Phi nhớ rõ năm đó khi hắn từ đám mây đám xuống, tiểu nha đầu này cũng dùng đôi mắt như vậy nhìn hắn. Hắn nhớ rõ khi đó trong lòng hắn cũng kêu lên, nhân gian sao có thể có ánh mắt như vậy? so với thị nữ bên cạnh Cửu Thiên Huyền Nữ còn đẹp hơn, chẳng lẽ nàng cũng là thần tiên hạ phàm. Nhưng mà nàng rõ ràng là một phàm thai ah. Thế nhưng ánh mắt như câu hồn đoạt phách người ta.
Lúc này, nàng cũng dùng ánh mắt như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
Chết tiệt, không được, nàng cứ nhìn hắn như vậy làm hắn có cảm giác xúc động khó hiểu. Thần tiên không thể có xúc động gì nha. Bạch Tử Phi cắn răng, quên đi, có lẽ hiện tại là cơ hội tốt, chi bằng cứ kéo nàng vào ngực, trực tiếp hút lấy tiên đan rồi lập tức bay về trời.
Mặc kệ bao nhiêu con mắt dưới lôi đài đang nhìn chằm chằm, Bạch Tử Phỉ chậm rãi vươn tay về phía Ngôn Sơn Thất…
Thân hình mềm mại của Ngôn Sơ Thất liền lập tực ngã vào lòng hắn.
Nàng tập võ từ nhỏ thế nhưng lại không tránh khỏi một chiêu của hắn. Cho dù đã trải qua một trăm hai mươi bảy lần yêu đương vụng trộm, lần nào hắn cũng muốn hôn nàng, lần nào nàng cũng không có phản kháng. Lúc này đây, tuy rằng bọn họ đang đứng trên lôi đài, trước mặt bao nhiêu người nhưng nàng vẫn như cũ, mở to hai mắt, ngã vào lòng hắn…
“Chết tiệt, nhắm mắt lại!” Bạch Tử Phi cảm thấy mình đang lặp lại những lời trước đây
Ngôn tiểu thư im lặng không lên tiếng nhắm đôi mắt trong veo như nước lại…
Bạch Tử Phi ôm lấy vai nàng…
“Im miệng! sao có thể phi lễ nữ tử ngay bên đường!”
Ba!
Không biết từ đâu vang lên một tiếng quát to, từng lời từng chữ y như trong quá khứ…