Trong Bàn Yêu cốc, yêu ma tụ tập đông như trảy hội, tiếng kêu la vang trời. Bạch Tử Phi đang trở thành mục tiêu công kích của đám Lục yêu mà linh hồn Ngôn Sơ Thất lại là đối tượng của nhóm Hồng ma. Tuy nhiên, thoạt nhìn thì Bạch Tử Phi có vẻ dễ đối phó hơn, bởi vì trường kiếm trên tay Ngôn Sơ Thất không phải dễ nói chuyện.
Nàng tuy chỉ là một linh hồn nhưng từ khi té xỉu, linh hồn rời khỏi thế xác thì nàng đã nhìn thấy hết thảy rất rõ. Bạch Tử Phi không nên đến Bàn Vân sơn, những lời hắn và Vân Tịnh Thư nói chuyện, nàng đều nghe hết. Dù không biết Bàn Vân sơn hung hiểm thế nào nhưng vẫn bám theo hắn, cùng hắn tới đây. Bọn hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng biết tính tình của hắn, dù không có võ công vẫn cứ ương bướng làm chuyện đã định, cho nên nàng quyết tâm phải đi theo hắn, bảo hộ hắn.
Dù lúc này đang ở trong thế giới yêu ma tung hoành, nàng rất có khả năng lập tức sẽ bị hồn phi phách tán nhưng nàng vẫn không quan tâm, chỉ gắt gao nắm chặt kiếm trong tay, trảm yêu trừ ma, bảo hộ hắn bình an rời khỏi nơi này.
“Lui lại”
Ngôn Sơ Thất đột nhiên tiến lên, kiếm trong tay cũng vung loang loáng.
Mấy tiểu yêu bị trúng chiêu, hét lên một tiếng, suýt chút nữa là ngã xuống.
Mấy đại yêu không tấn công được Ngôn Sơ Thất thì thẹn quá hóa giận “ các tiểu yêu, mau bắt nàng cho ta, không để nàng chạy thoát. Hồn phách phàm nhân chúng ta cũng không hiếm lạ, bắt được nàng thì lập tức đánh cho nàng hồn phi phách tán đi”
“Dừng tay!” Bạch Tử Phi nghe vậy cũng giận dữ hét to “ các ngươi dám làm tổn thương nàng dù chỉ một chút, ta sẽ làm các ngươi trọn đời không siêu sinh”
Hai tay Bạch Tử Phi tạo thành hình chữ thập, miệng bắt đầu niệm pháp chú.
Đám tiểu yêu có chút sợ hãi nhưng lại là cơ hội tốt cho đám ma vật, chúng hưng phấn thét lên “ haha, cơ hội tốt, mau bắt tên thần tiên này cho ta, hắn không thể cùng lúc niệm chém yêu quyết và trừ ma chú, mau, cùng lên đi”
Không tốt, không tốt một chút nào.
Bạch Tử Phi ngăn được yêu quái thì không cản được ma đầu, mà đánh đám ma đầu thì không cứu được Ngôn Sơn Thất.
Ngôn Sơ Thất thấy vậy quát to “ đừng quan tâm tới ta”
Bạch Tử Phi sao có thể bỏ mặc nàng mà lo cho bản thân, ngón tay lập tức chỉ về phía đám ma vật đang tiến sát gần Ngôn Sơ Thất
“Bàn la nếu ba la —— lui!”
“Không cần!”
Sơ Thất kêu to, nhìn tên đại ma đang vọt đến trước mặt Bạch Tử Phi.
Nàng cắn răng lập tức nhào về phía Bạch Tử Phi, ngay lúc tên đại ma đầu nhào tới thì kiếm của nàng cũng đã đâm thẳng về phía trước
Hô —— a ——
Chấn động mạnh làm cho linh hồn nàng đau đớn tới mức bay lên.
“Sơ Thất” Bạch Tử Phi hô to, vội vàng đưa tay chụp lấy nàng, ôm nàng vào ngực rồi nhanh chóng xoay người.
Ánh lửa của Ma vương cũng vừa vặn đánh trúng lưng của hắn.
Phốc!
Bạch Tử Phi há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Tử Phi!” Sơ Thất ôm lấy hắn, nhìn hắn máu me đầm đìa thì nhịn không được mà rơi nước mắt “ ngươi làm vậy để làm chi, cần gì phải chắn, ta chỉ là linh hồn, chúng không thể gây thương tổn cho ta, ngươi vì sao phải chắn…”
“Nói bậy. . . . . . Chúng không thể gây thương tổn cho ngươi nhưng sẽ làm ngươi hồn phi phách tán, một khi hồn của ngươi bay lên thì…ngươi không muốn sống nữa sao?” Bạch Tử Phi thấp giọng trách cứ, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
Chưa từng nhìn thấy nàng hai mắt đẫm lệ như vậy, trước giờ nàng vẫn luôn kiên cường, luôn anh khí bừng bừng. Nhưng lúc này, hai mắt nàng ngập tràn nước mắt, trong suốt động lòng người, khiến người yêu thương
Sơ Thất…
Nếu, không có lục đạo luân hồi.
Nếu, không có kiếp này kiepp sau.
Nếu, ta không phải là tiên.
Nếu, ta không có thất lạc khỏa tiên đan kia.
Nếu, chưa từng cùng ngươi gặp nhau.
Nếu. . . . . .
Sơ Thất, trên này không có nếu như đúng không?
Chỉ có đã xảy ra, chỉ có kết quả. Ta và ngươi đã gặp nhau thì giờ chỉ có thể đối mặt kết quả, Sơ Thất…chúng ta…sẽ có kết quả sao?
Sơ Thất trước giờ cũng chưa từng thấy Bạch Tử Phi có biểu tình như vậy. Lúc trước hắn luôn đùa giỡn, thậm chí ngay cả nhíu mày cũng hiếm khi, lúc nào cũng thấy hắn cười vui vẻ. Nàng tất thích nhìn hắn như vậy, nhìn hắn đùa giỡn, nhìn hắn cãi cọ với Bạch Tứ Hỉ, cuộc sống nhờ có hắn mà vui vẻ, náo nhiệt hơn cũng làm cho người ít nói như nàng thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Nhưng mà hôm nay…Hôm nay hắn không chỉ có phụng phịu, không chỉ có cau mày mà còn không hề cười, môi hắn còn dính máu…
Tâm của Ngôn Sơ Thất giống như bị ai nhéo, rất đau.
Không, nàng không muốn thấy hắn như vậy, nàng không muốn hắn đoản mạng sớm như vậy, hồn phi phách tán thì hồn phi phách tán, dù có chết nàng cũng muốn để hắn bình an rời khỏi nơi này.
Sơ Thất đột nhiên cúi đầu, cánh môi khẽ lướt qua môi hắn, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời đi. Sau đó nàng cầm kiếm, xoay người hướng về đám yêu ma hét to “ tới đây đi, ta nhất định sẽ giết chết các ngươi”
. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
Có người, ý thức trở nên trống rỗng.
Bạch Tử Phi ngơ ngác
Vừa rồi…vừa rồi là Sơ Thất mới hôn hắn? không thể nào, thật sự là hôn hắn sao? tuy rằng nàng hiện tại chỉ là một linh hồn nhưng hắn vẫn cảm giác được hai cánh môi mềm mại của nàng, còn có hương thơm nhàn nhạt…
Trời ạ, hắn đuổi theo nàng mười lăm năm, uy hiếp nàng mười lăm năm, quấy rầy nàng mười lăm năm…thế nhưng đều không thể chạm tới đôi môi mà hắn hằng ao ước. Thế nhưng ngay tại lúc này, ngay trong thời điểm nguy hiểm, ngay chỗ Bàn Yêu cốc toàn yêu ma…nàng lại hôn hắn. Bạch Tử Phi như hóa đá.
Có lầm hay không, người ta tuy rằng là tiên, nhưng chưa từng hôn lần nào. Tuy rằng mười lăm năm qua chỉ có một mục đích duy nhất là hôn nàng nhưng chưa từng thành công. Ấy vậy mà nụ hôn đầu tiên của một tiên nhân như hắn lại bị nàng lặng lẽ đoạt đi, còn nhẹ như không, còn ở trong khung cảnh…Ô ô, hắn…hắn…
Thì ra cùng nữ nhân hôn môi lại có cảm giác như vậy.
Bạch Tử Phi tiên nhân đã muốn tiến vào trạng thái hỗn độn, thậm chí còn quên mười lăm năm qua hắn theo đuổi nàng để được hôn, để lấy lại Hỗn thế đan. Nhưng vào lúc này, Ngôn Sơ Thất chỉ là một linh hồn, dù hắn có nhớ ra thì cũng không lấy lại được. Nhưng nhìn bộ dáng ngây ngốc, hai mắt mông lung, hai má đỏ bừng của hắn thì xem ra dù nàng có là người thật thì hắn cũng sẽ quên mất chuyện tiên đan.
Bạch Tử Phi đưa tay vỗ vai Ngôn Sơ Thất
Nàng quay đầu lại
Bạch Tử Phi lập tức chu mỏ “ Sơ Thát…hắc hắc…một lần nữa được không?”
Sơ Thất vừa đấu một trận sống còn với đám yêu ma, quay đầu lại nhìn hắn, nghe một câu này thì không biết nên khóc hay nên cười…
Đám yêu ma không rảnh để nhìn bọn họ tâm tình, lập tức lại tiến lên
Đúng lúc này
Bá ——
Hào quang vạn trượng chiếu sáng cả Bàn Yêu cốc.
Yêu khí, ma khí đều bị hào quang này đánh bay, sương mù dày đặc cũng tan hơn phân nửa, không khí trong cốc trở nên trong trẻo hơn. Một đám mây nhiều màu đang từ trên cao dần dần hạ xuống…
“Ngao —— không tốt , chạy mau!”
“Oa —— tránh mau tránh mau!”
Đám yêu ma quỷ quái lập tức hỗn loạn, vừa la vừa chạy, không còn muốn đánh nhau với Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất nữa
“Quân Mạc Ức thiên quân, là Thiên quân…”
Tiếng kêu khóc vang dội, trong vầng hào quang ẩn hiện một bóng dáng…ngũ sắc tường vân bao quanh, mây tía cùng tiên khí lượn lờ…
Bạch Tử Phi cùng Ngôn Sơ Thất đều giật mình…
Bạch Tử Phi vừa thấy đám mây tía quen thuộc liền nhíu mày “ là tiên…”
Đúng vậy, không chỉ là tiên mà còn là tiên rất lợi hại, tiên khí cường đại, bên cạnh hắn còn có mây tím đại diện cho thân phận và địa vị của hắn, còn thể hiện được tu vi của hắn. Tiên khí như vậy đủ làm đám yêu ma quỷ quái hoảng hốt, chỉ sợ tiên nhân nhúc nhích ngón tay thôi là chúng sẽ bị đánh quay về nguyên hình, huống chi chú ngữ tiên hào vang dội kia không phải thần tiên bình thường có thể thao túng, chẳng lẽ…
Bạch Tử Phi nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm đám mây.
Tiên khí chậm rãi giảm dần, bóng dáng trong đám mây cũng rõ nét hơn
Dáng vẻ cao gầy, miện, đôi mắt hẹp …cái lỗ tai
Tranh mầu . . . . . . Đầy . . . . . . Cao cao gầy gầy . . . . . . Miệng! Thật dài. . . . . . Tinh tế . . . . . . Cái lổ tai!
“Như Hoa hồ ly!” Bạch Tử Phi sợ hãi kêu lên.
Thật sự thật không ngờ, trong khung cảnh trang nghiêm tràn đầy khí thế đó lại là An hồ ly.
An hồ ly nghe tiếng Bạch Tử Phi cũng tức giận hô to “ tiên nhâ, ngươi thực quá đáng, không chừa cho ta chút mặt mũi nào, khó có lúc người ta được phong phong quang quang như vậy, để người ta hưởng thụ thêm chút nữa không được sao?”
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh.
Nó chẳng qua chỉ là một hồ ly, còn đòi phong phong quang quang gì chứ.
Nhưng mà sao lại như thế, An hồ ly sao đột nhiên có pháp lực lớn như vậy? sao có thể triệu hồi được tường vân của tiên nhân. Nó còn chưa đắc đạo thành tiên a, chỉ bằng bộ dáng mất trí của nó sao pháp thuật có thể tăng nhanh như vậy?
Bạch Tử Phi còn đang nghi hoặc thì trên không trung đã xuất hiện một nam nhân mình mặc ngân bạch khôi giáp nhanh chóng hạ xuống, hung hăng gõ lên đầu An hồ ly một cái.
“Ta rõ ràng đã nói với ngươi, phải chờ ta hoàn pháp rồi mới đáp xuống, ngươi lại sử dụng mây của ta tính là anh hùng gì hả?”
Thì ra là vậy
Bạch Tử Phi loạng choạng suýt té ngã.
An hồ ly đưa móng vuốt sờ đầu, bày ra bộ dáng nịnh nọt ôm chân Quân Mạc Ức “ tiên nhân, người ta chẳng qua muốn uy phong một chút thôi. Chẳng lẽ ngươi chừng nghe qua câu này sao?”
“ Câu gì?” Quân Mạc Ức nhíu mày
“Hồ giả tiên uy thôi!” An hồ ly lấy lòng nói.
Quân Mạc Ức vung chân, hất An hồ ly ra xa “ bớt nói nhảm đi, tiên vân há có thể đem ra làm trò đùa”
Ngay lúc Quân Mạc Ức trừng mắt, Bạch Tử Phi đã biết hắn là ai, toàn thân liền run lên, dường như hắn chưa từng sợ hãi như vậy, vội vàng nắm chặt tay Ngôn Sơ Thất.
“Sơ Thất, mau, đi mau”
“Ta không.” Ngôn Sơ Thất vẫn cố chấp
“Đi mau, nghe ta , kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, ta sẽ không chết đâu, chờ ta lấy được Tu Hồn thảo sẽ quay về Ngôn gia, ngươi và An hồ ly đi trước đi, nghe lời ta” Bạch Tử Phi càng thêm nóng vội
“Nếu đã không có gì nguy hiểm thì vì sao còn muốn ta đi?” Sơ Thất dường như đã quyết định, sống chết cũng không chịu rời đi.
Bạch Tử Phi càng thêm sốt ruột, nhìn nam nhân mặc bạch ngân khôi giáp rời khỏi tường vân, đang đưa mắt tìm kiếm thì trong lòng càng thêm kích động, còn sợ hãi hơn đám yêu ma quỷ quái vừa rồi. Không phải vì nam nhâ này sẽ làm tổn thương bọn họ, mà hắn quá mức lợi hại, hắn căn bản cao hơn Bạch Tử Phi gấp mười lần, là nhân vật một tiểu tiên như hắn chỉ dám nhìn ngưỡng mộ từ xa chứ không dám trêu chọc.
Quân Mạc Ức nhìn hai người, nhướng mi “ ngươi muốn nàng đi nhưng nàng hiện tại có thể đi được sao?”
Bạch Tử Phi nghe vậy, lập tức xoay người, đem Ngôn Sơ Thất bảo hộ sau lưng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Có chuyện gì, một mình ta gánh vác! Nàng bất quá chỉ là một phàm nhân, xin hãy buông tha cho nàng”
Ngôn Sơ Thất lần đầu tiên thấy Bạch Tử Phi khẩn trương như thế, tưởng rằng người tới không tốt, lập tức lôi kéo Bạch Tử Phi, đứng sóng vai với hắn.
“Không! Ta không phải phàm nhân! Ta hiện tại là một linh hồn, muốn giết muốn bắt xin cứ tự nhiên nhưng xin đừng tổn thương hắn, hắn vừa mới bị thương ah”
Quân Mạc Ức không ngờ hai người lúc này còn quan tâm, che chở cho nhau như vậy. Hắn tuần tra tam giới mấy trăm năm qua, chém giết yêu ma vô số, phần lớn thời gian rày đây mai đó nên chẳng có bạn bè gì. Xem ra nhân gian có tình, tuy chỉ là một linh hồn cũng muốn bảo vệ người khác.
Quân Mạc Ức cười lãnh đạm “ ngươi biết hắn là ai sao? cần ngươi bảo hộ sao?”
Ngôn Sơ Thất nhìn nam nhân trước mắt, hào quang bắn ra bốn phía làm cho ngươi ta muốn đui mù nhưng nàng vẫn thản nhiên nói “ cho dù hắn là ai thì ta cũng bảo hộ hắn”
Quân Mạc Ức cười lạnh: “Hắn là tiên.”
“Ta biết.” Sơ Thất thản nhiên
Bạch Tử Phi và An hồ ly thì chấn động kinh sợ.
“Ngươi. . . . . . Ngươi biết?” Bạch Tử Phi giật mình nhìn Ngôn Sơ Thất, mười lăm năm qua hắn vẫn cố làm cho mình giống tiểu hài tử thế gian, cùng nàng lớn lên, không hề làm chuyện gì quá mức, cả ngày luôn cười hề hề, đùa giỡn với Bạch Tứ Hỉ, không thể nào lại có người biết hắn là thần tiên.
Ngôn Sơ Thất chớp chớp đôi mắt trong veo như nước “ cho tới giờ ta vẫn chưa quên, tuy rằng năm đó ta chỉ mới ba tuổi, nhưng ta nhớ rõ hắn cũng giống ngươi, đều bước xuống từ đám mây ngũ sắc”
A. . . . . .
Bạch Tử Phi chấn động.
Năm đó hắn nghĩ nàng chỉ là đứa trẻ ba tuổi nên ở trước mặt nàng không che giấu gì, thế mà nàng lại ghi nhớ trong lòng, đến nay vẫn không quên. Hơn nữa nàng còn biết thân phận của hắn, thế nhưng không hề nói ra cũng không hề có bất kỳ phân biệt đối xử nào. Thậm chí ngay cả lúc yêu ma tấn công, nàng còn kiên quyết bảo hộ hắn, trong lòng Bạch Tử Phi nổi sóng ba đào…
Quân Mạc Ức nhìn hai người, nhịn không được khẽ cong cánh môi.
Thế gian tốt hay không có lẽ là chỉ lúc này.
Cảm động là tình, ràng buộc cũng là tình.
Hắn không hiểu tình, lại càng không chịu nổi ánh mắt của bọn họ. Hắn chỉ biết trách nhiệm của mình là bảo hộ tam giới không bị yêu ma xâm lấn, hôm nay đã tới nơi này vậy thì sẽ giúp bọn họ thuận nước giong thuyền một phen.
“
“Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi thu thập đám yêu ma này, Tu Hồn thảo ở ngay dưới vực của Bàn Vân sơn, mau đi lấy đi. Các ngươi chỉ còn ba canh giờ, nếu còn chần chờ nàng sẽ thực sự trở thành một cô hồn”
Quân Mạc Ức đưa tay chỉ vào Ngôn Sơ Thất, giọng điệu lạnh như băng.