Bạch Tử Phi băng bó vết thương, cảm thấy đau nhức vô cùng, nằm trên ghế dài trong thư phòng để nghỉ ngơi, quay qua quay lại vẫn cảm thấy đau đớn không giảm.
Thực ra hắn có thể dễ dàng dùng tiên thuật hay tiên đan để chữa thương nhưng chẳng biết vì sao hắn vẫn muốn để vậy. Giống như có đau đớn mới làm hắn cảm nhận được mình thực sự đang sống ở nhân gian, mà không phải ở thiên đình chuyện gì cũng như ý, cuộc sống ngàn vạn năm cũng không thay đổi, không biết khi nào mới kết thúc, không biết đâu là điểm cuối. Ai cũng nói là thần tiên thật sướng nhưng sao vẫn có người nguyện làm uyên ương không làm thần tiên? Như vậy cũng đủ để biết cuộc sống thần tiên cũng chưa chắc đã hấp dẫn người nhất.
An hồ ly đột nhiên nhô đầu ra khỏi lồng sắt hỏi “ tiên nhân, chẳng phải chúng ta đã cùng nhau đánh cá sao? ngươi thua rồi”
Bạch Tử Phi khóe mắt run rẩy, “Như Hoa, ngươi không phải mất trí nhớ sao?”
An hồ ly mếu máo “ tiên nhân, chẳng lẽ ngươi không nghe nói qua việc mất trí nhớ có chọn lựa sao?”
Bạch Tử Phi vỗ bàn nói “ ngươi lựa chọn quên ta là ai mà lại nhớ chúng ta đã từng đánh cược sao?”
“Đương nhiên” An hồ ly mặc kệ Bạch Tử Phi tức giận “ tiên nhân, ngươi hẳn là không lấy lại được Hỗn Thế đan phải không? ta đã sớm nói với ngươi rồi, muốn hôn một nữ nhân đã có hôn ước không đơn giản chút nào mà”
“Đúng vậy, ngươi đã dự kiến trước, cảm ơn ngươi a” Bạch Tử Phi trở mình, vết thương lại đau đến toát mồ hôi lạnh
“Tạ ơn thì không cần, nhưng cá cược thua thì mau thực hiện lời hứa đi, đem tâm pháp tu tiên dạy cho ta” An hồ ly không chút khách khí
Bạch Tử Phi đã đau đến mức suýt rên thành tiếng, làm sao còn có tâm tư dạy nó, liền phất tay “ ngươi đừng tra tấn ta nữa, ta hết chịu nổi rồi, chờ ta chết đi thì toàn bộ tiên tu của ta sẽ truyền hết cho ngươi là được”
An hồ ly nghe vậy thì giật mình, đang tính lên tiếng thì chợt thấy một thân ảnh lóe lên ngoài cửa sổ liền lập tức co đầu rụt cổ, nhanh chóng trốn vào lồng sắt.
Cửa thư phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Thân ảnh tinh tế gầy yếu lẳng lặng đứng bên ngoài.
Hơi gió lạnh từ ngoài lùa vào, nhẹ nhàng thổi khắp thư phòng, lay động giấy Tuyên Thành cùng sách vở trên bàn.
Gió lạnh càng làm cho vết thương của Bạch Tử Phi thêm đau đớn, không khỏi nhăn mày, không thèm quay đầu nhìn đã la lớn “ Hoa hồ ly, đóng cửa lại, không thấy ta đang khó chịu sao? gió lạnh thổi vào càng làm vết thương thêm khó chịu a”
Cửa phòng nhẹ nhàng được khép lại.
Tiếng bước chân cũng nhẹn nhàng đi đến bên án thư.
Bạch Tử Phi nhíu mày, còn cảm thấy Hoa hồ ly hôm nay thật nghe lời, tuy rằng lồng sắt kia không quản được nó, nhưng nó vẫn luôn đối nghịch với hắn, sao hôm nay lại nhu thuận như vậy?
Bạch Tử Phi còn đang khó hiểu thì đột nhiên cảm giác ngón tay ôn nhuyễn đang chạm nhẹ vào lưng hắn.
Mềm mại, ấm áp.
Bạch Tử Phi giật mình quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn là một đôi mắt trong veo như nước.
Mâu quang lóng lánh, trong suốt…
Ánh mắt lấp lánh, ngón tay lại mềm mại, ấm áp.
“Ngươi bị thương.” Ngôn Sơ Thất cúi đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào “vì sao không nói cho ta biết”
Bạch Tử Phi giật mình
Hắn chưa từng thấy nàng như vậy. Sơ Thất trước giờ võ nghệ cao cường, trầm mặc ít lời. Sơ Thất chưa từng ngấn lệ nghẹn ngào như thế. Càng làm cho người ta lo sợ nghi hoặc là thanh âm của nàng khàn khàn, biểu tình thương cảm, đôi mắt nhìn hắn đầy mong ngóng, ôn nhu tràn đầy…
Điều này làm cho tâm hắn thập phần hỗn loạn, từ nhỏ lớn lên cùng Ngôn Sơ Thất, quen nhìn tư thế oai hùng hiên ngang của nàng, đột nhiên nàng mềm giọng làm cho trái tim hắn không chịu nổi.
“Không. . . . . . Không có. . . . . . chỉ là…vết thương nhỏ ngoài da” Bạch Tử Phi lắp bắp trả lời, cảm giác miệng không theo sự điều khiển của mình.
Ngôn Sơ Thất chăm chú nhìn hắn, ngón tay đặt lên miệng vết thương của hắn vẫn không rời “ Bạch Tử Phi, nếu ngươi chết đừng quên đợi ta ở cầu Nại Hà. Ngươi còn nhớ khúc ca kia không? Đôi ta hẹn ước trăm năm, nếu ai chín mươi bảy tuổi đã chết, đợi ở cầu Nại Hà ba năm…Bất quá ta sẽ không để ngươi phải chờ lâu như vậy…chỉ cần ngươi nhớ rõ, ngày nào đó ngươi chết đi, chỉ cần quay đầu lại…ta sẽ ở bên cạnh ngươi”
Bạch Tử Phi ngạc nhiên, giật mình đến mức suýt rơi từ trên ghế xuống đất.
Hắn lập tức liền che miệng Ngôn Sơ Thất, có chút phẫn nộ, có chút đau lòng quát “ Sơ Thất, ngươi nói bậy bạ gì đó. Cái gì mà ngươi chết ta chết, cái gì mà ước hẹn trăm năm, cái gì mà cầu Nại Hà…Ngươi không được nói bậy, không được nói như thế”
Trên đời này quả thật có thần tiên ma quỷ, cho nên nếu phàm nhân thốt ra lời thề sẽ có người nghe được. Sơ Thất muốn nói gì thì nói nhưng sao lại lôi chuyện cầu Nại Hà ra nói chứ. Hắn là thần tiên, không thể nào chết…nhưng mà nàng….vì cái gì? Vì cái gì mà nàng lại nói như vậy…nước mắt suýt chút nữa cũng rơi ra.
“Ta không có nói bậy. Ta là nói thật” Sơ Thất nắm chặt tay Bạch Tử Phi, đôi mắt trong suốt tràn ngập ý chí kiên định.
Tâm của Bạch Tử Phi như muốn nứt ra…
Không tự giác , bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Ngươi và ta ước hẹn đến trăm năm, nếu ai đến chín mươi bảy tuổi chết đi, hẹn đợi ở cầu Nại Hà ba năm. Bạch Tử Phi âm thầm cắn chặt răng, nha đầu này…vì sao đột nhiên nhắc tới từ chết. Nếu tương lai nhìn nàng chết đi…trên cầu Nại Hà sao có thể thấy được thân ảnh thần tiên của hắn…Hắn không thể, hắn không dám, hắn không có dũng khí nhìn nàng lìa trần, dù chỉ một khắc.
Hắn không thể cùng nàng ước hẹn.
Nàng là phàm nhân, hắn là tiên.
Bạch Tử Phi trừng mắt nhìn Ngôn Sơ Thất, đột nhiên bật cười thành tiếng, lấy tay điểm lên trán nàng “ Sơ Thất muội muội, ngươi đùa giỡn không buồn cười chút nào cả”
Ngôn Sơ Thất hơi lui lại phía sau, bắt lấy tay hắn “ ta không có nói giỡn”
“Không nói giỡn thì là gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thật sự?” Bạch Tử Phi cười giễu “ hay là ngươi muốn chơi trò chơi chúng ta đã đùa giỡn từ nhỏ tới lớn, muốn hôn nhẹ sao?”
Ngôn Sơ Thất hai mắt không chớp, mở to nhìn hắn, rồi đột nhiên nhắm mắt lại
Bạch Tử Phi vốn chỉ muốn đùa với nàng, thấy nàng đột nhiên có biểu tình như vậy thì thiếu chút nữa đem môi mình dán lên môi nàng.
Sao lại có ánh mắt thu hút như thế chứ? Vì sao lại dùng gương mặt như thế để đối diện hắn, chẳng lẽ nàng không biết với hắn hấp dẫn tới mức nào sao? tuy rằng từ nhỏ tới lớn luôn theo đuổi nàng, muốn hấp dẫn nàng, muốn hôn nàng nhưng…tất cả đều vì Hỗn Thế đan, đều vì muốn nhanh trở lại thiên đình…cho đến lần ở Bàn Yêu cốc, nàng là một linh hồn đã để lại trên môi hắn nụ hôn vừa tinh tế vừa nhẹ nhàng…
Hồn phách của hắn cũng lãng đãng bay xa…
“Đừng náo loạn.” Bạch Tử Phi đột nhiên đẩy nàng ra “ đã trễ rồi, ngươi mau về nhà đi, để cha ngươi nhìn thấy ngươi đến đây thì lại tức giận”
Ngôn Sơ Thất đột ngột bị đẩy ra, mở mắt lại thấy hắn chau mày, ngữ khí lãnh đạm thì tâm cũng trầm xuống
“Ta đã nói nhiều lần rồi, ta không có nói giỡn, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi”
“Đừng nói bậy ! Cha ngươi đã định hôn ước cho ngươi rồi, hôn phu của ngươi chẳng phải là Vân Tịnh Thư sao?”
“Ngươi muốn ta lấy hắn” Ngôn Sơ Thất lớn tiếng
Bạch Tử Phi nhíu mày, thanh âm thâm trầm “ đúng”
Ngôn Sơ Thất nước mắt tuôn rơi lã chả.
Bạch Tử Phi tâm loạn như ma, Ngôn Sơ Thất chưa từng khóc, giờ nước mắt từng giọt từng giọt như trân châu rơi xuống không dứt, làm lòng hắn chẳng có tư vị gì, rối như tơ vò, ruột gan muốn đứt đoạn. Muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lại cắn răng chịu đựng, cố ý xoay người đi, muốn tiếp tục cười hi hi ha ha đùa giỡn với nàng như trước nhưng lại không thể. Thanh âm nước nở của nàng như khoan vào lòng hắn, từng chút, từng chút làm cho lòng hắn máu tươi đầm đìa.
“Trở về đi.” Bạch Tử Phi rốt cuộc nhịn không không được, thốt lên ba tiếng rồi quay người đi.
Thanh âm nức nở, rầu rĩ càng to hơn, khiến ai nghe cũng phải đau lòng
“Sao ngươi muốn ta trở về?”
Bạch Tử Phi thân mình cứng ngắc
“Ngươi đẩy ta ra, muốn ta gả cho Vân công tử là vì ngươi muốn quay về thiên đình sao? nhưng mà hình như ngươi quên mất một chuyện, tiên đan của ngươi còn ở trong bụng ta ah. Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy lại. Tiên nhân, ngươi ở lại đây đã mười lăm năm, cuối cùng lại không muốn lấy đồ vật quan trọng nhất của mình lại sao?”
Ngôn Sơ Thất trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn.
Bạch Tử Phi toàn thân cao thấp đều cứng còng, hắn chưa bao giờ nhắc với nàng về chuyện tiên đan, tuy biết nàng đã biết thân phận của hắn nhưng mà chuyện tiên đan…
“Ta vẫn nghĩ không biết ngày đó sẽ đến lúc nào, nhưng mà ngươi lại quên rồi sao?” Ngôn Sơ Thất nghẹn ngào
Nàng thuở nhỏ liền đã gặp qua là không quên được, không quên nam tử áo trắng nhảy xuống từ đám mây, không quên tiên đan đã bị nàng nuốt vào bụng. Nàng vẫn chờ tới ngày hắn mở miệng nói tất cả với nàng, chờ nàng lớn lên, có thể chân chính ở bên hắn. Bây giờ, ngày đó đã đến rồi, hắn lại đột nhiên xoay người đi chỗ khác, muốn nàng gả cho người khác…
“Thì ra ngươi đều biết hết rồi”
Bạch Tử Phi đưa lưng về phía nàng, thở dài “ ta vẫn nghĩ khi đó ngươi còn nhỏ, không biết gì cũng sẽ không nhớ gì, không ngờ nhiều năm như vậy ngươi vẫn để trong lòng. Sơ Thất, ngươi thực sự rất tinh quái”
Bạch Tử Phi nhịn không được nở nụ cười, quay đầu lại nhìn nàng “ngươi đã biết mọi việc cũng biết là sẽ không có kết quả. Ta là tiên, không thể ở lại nhân gian, cuối cùng ta cũng phải quay về lại thiên đình, mà ngươi sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, sẽ thành gia lập thất. Ta không thể cho ngươi điều đó, hơn nữa hiện tại chẳng phải bên cạnh ngươi có một người tốt sao? Vân Tịnh Thư, tuy hắn ít nói, không hợp với tính cách của ta nhưng hắn thực sự là một người tốt, võ công lại cao, phong độ hảo, có thể cùng ngươi làm đôi quyến lữ hành tẩu giang hồ tuyệt phối. Hắn mới là tương lai tốt mà ông trời đã an bài cho ngươi, ngươi đi theo hắn sẽ hạnh phúc, về chuyện Hỗn Thế đan…”
Bạch Tử Phi lại mỉm cười nhưng tươi cười kia lại chứa đựng nhiều chua xót, thương cảm, khổ sở, thanh âm của hắn nghe nghẹn ngào, hai mắt ươn ướt…
Hắn xoay người, liếc mắt nhìn tiểu nữ tử trước mặt “ Sơ Thất a…”
Còn chưa nói xong, nàng đã tiến lên, ôm lấy mặt hắn, hôn thật sâu.
Đương!
Giật mình ngây ngốc…thế này…sao…như thế nào…
Bạch Tử Phi cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, vạn vật trong lúc này đều trở thành hư vô. Thiên địa lúc này chỉ còn lại có nàng cùng hương thơm thuộc về nàng.
Sơ Thất lại hôn hắn.
Nụ hôn này hoàn toàn khác nụ hôn khi ở Bàn Yêu cốc, không phải nhẹ như chuồn chuồn lướt nước mà nàng đang ôm lấy mặt hắn, dùng sức hôn thật sâu, gần như muốn hất hắn ngã xuống ghế dài. Nếu hắn không ráng chống đỡ thì e rằng hai người lập tức ngã nhào rồi.
Hơi thở của nàng, mùi hương của nàng, thân thể của nàng…bao phủ hắn, giống như muốn chiếm lĩnh hắn toàn bộ, giống như muốn hắn trở thành một phần trong sinh mệnh của nàng.
Nhưng mà sao hắn còn cảm nhận được vị trong trẻo lại hơi mặn của nước mắt, chậm rãi nhỏ xuống môi hắn, chậm rãi đi vào…
Cảm giác chua sót tràn ra đầu lưỡi họ.
Tâm của Bạch Tử Phi cơ hồ như bị Ngôn Sơ Thất nghiền nát thành bột.
Sơ Thất. . . . . .Sơ Thất…Sơ Thất
Đáy lòng gọi tên nàng không biết bao lần nhưng hắn lại quật cường không muốn thừa nhận.
Hắn vậy mà lại muốn giao nàng cho người khác.
Không! Sơ Thất, Sơ Thất. Sơ Thất của hắn, Sơ Thất hắn yêu, nữ nhân âu yếm của hắn. Hắn sao có thể nhẫn tâm giao nàng cho người khác. Hắn không cam lòng, không muốn. Dùng sức ôm chặt nàng. Vĩnh viễn muốn buông tay, vĩnh viễn không, vĩnh viễn, vĩnh viễn. Đem nàng tiến nhập vào sinh mệnh của mình, ôm nàng thật chặt vào lòng, mặc kệ thần tiên ma quỷ gì đó đi.
Nếu có thể cùng người mình yêu ở cùng nhau thì thành yêu thành ma cũng có là gì.
Nước mắt của Bạch Tử Phi đột nhiên rơi xuống.
Ôm lấy bả vai nàng, dùng sức xoay chuyển làm Ngôn Sơ Thất suýt nữa té nhào lên ghế. Bạch Tử Phi rốt cuộc bất chấp tất cả, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dùng sức hôn sâu.
Mẹ nó, hắn yêu nàng!
Hắn yêu nàng!
Cái gì thần tiên, cái gì phàm nhân, hắn toàn bộ không biết cũng không quan tâm, hiện tại hắn chỉ biết hắn yêu nữ nhân trong ngực này.
Ngôn Sơ Thất té xuống ghế dài, thân hình ấm áp của hắn cũng ngã theo, đè xuống.
Hơi thở, quấn quanh. . . . . .
Hôn nồng nhiệt, mãnh liệt. . .