Lăng Cảnh khê, nước vẫn trong veo, lặng yên chảy xuôi, không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Kim Diệp thuyền nhẹ lay động theo dòng nước…
Có mấy con cá nhỏ bướng bỉnh bám vào mép thuyền lay động, ngẫu nhiên vẫy cái đuôi màu vàng, tạo ra những gợ sóng.
Mây trắng lượn lờ, bao phủ dãy núi phía xa xa.
Đúng là nhân gian tiên cảnh, yên tĩnh, thanh bình.
Khung cảnh yên tĩnh làm cho An hồ ly cũng bớt hồ nháo, đang gác đầu lên đùi Ngôn Sơ Thất ngủ say sưa. Ngôn Sơ Thất dùng ngón tay thon dài như bạch ngọc khẽ vuốt ve bộ lông màu ngân bạc của nó, làm cho nó thoải mái tới mức há miệng ngáp dài, dụi dụi đầu rồi lại tiếp tục ngủ.
Bạch Tử Phi ngồi một bên tức đến nghiến răng nghiến lợi, vò đầu bứt tóc, trợn mắt há mồm nhìn An hồ ly. Hừ, nó dám ngủ trên đùi Sơ Thất, là trên đùi của Sơ Thất nha. Hắn còn chưa được hưởng phúc lợi này, nó đã chiếm trước. Thật muốn bắt lấy nó cạo sạch lông, rút hết móng vuốt, cắt luôn cái đuôi rồi dựng đứng hai tai của nó cho nó thành con thỏ xem nó còn dám kiêu ngạo như vậy không, còn dám ngủ trên đùi của Sơ Thất hay không?
Ngôn Sơ Thất vô tình ngẩn đầu, nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tử Phi giống như đang muốn lăng trì An hồ ly thì giật mình hoảng sợ, theo bản năng càng ôm chặt nó vào lòng.
Bạch Tử Phi tức đến mức sắp phun lửa.
Ngôn Sơ Thất khó hiểu nhìn hắn “ uy, ngươi không khỏe sao?”
“Ta khỏe, vô cùng khỏe” Bạch Tử Phi nghiến răng nghiến lợi “ Sơ Thất, ngươi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi đi, sủng vật này rất nặng a”
“Không có a, nó rất nhẹ.” Ngôn Sơ Thất còn đưa tay vuốt ve bộ lông của An hồ ly.
Suýt nữa thì cằm của Bạch Tử Phi rớt xuống đất, bất đắc dĩ phất tay “ ngươi vào trong nghỉ ngơi đi, để nó nằm trên giường là được rồi”
Tốt nhất đừng để hắn lại nhìn thấy An hồ ly, nếu không hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình, có thể lập tức biến hồ ly chết tiệt này thành gà khỏa thân.
Ngôn Sơ Thất rốt cuộc cũng hiểu được Bạch Tử Phi đang ăn dấm chua, không khỏi đắc ý mỉm cười. Ôm lấy An hồ ly đang ngủ say đi vào trong Kim Diệp thuyền, đến trước cửa còn quay lại nhìn hắn một cái, đôi mắt trong suốt tràn ngập thâm tình.
Bạch Tử Phi nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng khẽ rung động, thật muốn đem ánh mắt của nàng khắc sâu mãi trong lòng, cho dù thượng cửu lạc hạ hoàng tuyền, chỉ cần nhớ lại ánh mắt cùng nụ cười của nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại cảm thấy chua xót, con ngươi không chịu được mà nhấp nháy liền phất tay nói với nàng “ mau vào trong nghỉ ngơi đi”
Ngôn Sơ Thất nhẹ gật đầu, hạ đôi mi dài như cánh quạt, xoay người đi vào trong khoang thuyền.
Bạch Tử Phi nhìn theo thân ảnh của nàng, cảm giác thương cảm sâu kín trong lòng lại nổi lên.
Lăng Cảnh khê tuy có thể che dấu tiên khí của hắn nhưng lại không thể xua đi nỗi đau thương trong lòng, rốt cuộc cũng sẽ có ngày bọn họ bị phát hiện ra và sẽ phải đối mặt với thực tế. Thượng Đế chắc chắn sẽ lục tung cả lục giới, sẽ không bỏ qua cho một tiểu tiên như hắn. Dự cảm điềm xấu này ngày càng nặng, tuy rằng Lăng Cảnh khê tuy vẫn yên tĩnh như trước nhưng giống như phía cuối chân trời có đám mây đen nhỏ đang lẳng lặng thổi về phía bọn họ, có lẽ sắp tới mưa gió giông bão sẽ nổi lên…
Bạch Tử Phi đứng thẳng ở đầu thuyền, lẳng lặng nhìn về phía đỉnh núi phủ đầy mây ở phía xa xa, bỗng nhiên từ xa trông thấy tường vân nhiều màu bay tới, thoáng nhìn Bạch Tử Phi đã biết là ai đang tới.
Đám mây hạ xuống, Quân Mạc Ức ngân bạch khôi giáp cũng đã đứng bên cạnh Bạch Tử Phi.
Nhưng sắc mặt Tuần Sử Thiên Quân nhìn không được tốt lắm, cứ lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, không lên tiếng, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng lại phức tạp khó hiểu.
Bạch Tử Phi trừng mắt nhìn hắn, thật lâu sau mới mở miệng “ Thiên Quân, ngươi bị táo bọn sao?”
Quân Mạc Ức nhướng mày không đáp lại.
Bạch Tử Phi vỗ vai hắn “ được rồi, có chuyện gì thì mau nói đi, ta không có tính nhẫn nại như Sơ Thất đâu”
Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn hắn, người này đúng là thần tiên sao? lúc nào cũng nói những lời nghe không lọt tai.
“Ngươi vẫn nên trông chừng nàng cho kỹ đi” Quân Mạc Ức cúi đầu nói.
Bạch Tử Phi vừa nghe đã hiểu “Bọn họ đã muốn động thủ ?”
Quân Mạc Ức hai mắt lóe sáng, người này ngó vậy mà cũng thông minh “ ngươi lần này chơi lớn quá, Thượng Đế cũng đã hạ chỉ dụ cho ta rồi”
“Chỉ dụ?” Bạch Tử Phi cau mày “ bọn họ muốn ngươi ra tay?”
Quân Mạc Ức sắc mặt lạnh lùng.
Bạch Tử Phi có thể gây náo loạn lớn như vậy, chứng tỏ hắn cũng thông minh lại có năng lực phán đoán sự việc, có nhiều chuyện không cần nói rõ hắn cũng đã đoán được.
Quân Mạc Ức vẫn lạnh lùng “ nếu không phải là ta thì hiện giờ ngươi sẽ không đứng ở đây”
“Chuyện này thì ta biết” Bạch Tử Phi bày ra vẻ lấy lòng “ Thiên Quân đối với ta rất tốt”
Ác. . . . . .
Quân Mạc Ức toàn thân nổi da gà
“Chuyện khác không cần nói, ngươi mau lấy lại Hỗn Thế đan để ta quay về báo cáo kết quả đi”.
Quân Mạc Ức dù có chỉ dụ trong tay nhưng hắn lại muốn Bạch Tử Phi tự tay lấy lại thiên đan, như vậy dù hắn có quay lại thiên đình cũng không bị trách tội, chỉ cần Hỗn Thế đan không còn ở thế gian thì bọn họ cũng không phải khó xử. Cho dù có chịu nỗi đau da thịt thì cũng để hắn thay bọn họ gánh chịu.
“Bây giờ lấy lại Hỗn Thế đan?” Bạch Tử Phi vừa nghe đã giật nảy người.
Hắn không những sợ vì thế Sơ Thất phải hôn mê, mà còn vì muốn lấy lại đan thì phải hôn ah. Tưởng tượng tới đôi môi anh đào phấn nộn, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng thì hồn phách của hắn đã bay mất, còn đâu mà nhớ tới Hỗn Thế đan, vả lại có Quân Mạc Ức nhìn chằm chằm, hắn sao có thể…
“Bây giờ không lấy còn đợi tới lúc nào?” Quân Mạc Ức trừng hắn “ chẳng lẽ chờ tới đêm khuya thanh vắng?”
Bạch Tử Phi cười hì hì “ Thiên Quân thực biết nói đùa”
Quân Mạc Ức lạnh mặt, nói với tên này đúng là đàn gảy tai trâu.
“Ngươi đi lấy lại Hỗn Thế đan, ta trở về báo cáo tình hình” Quân Mạc Ức không thèm để ý tới hắn mà phân phó “ chuyện thế gian cũng không cần phải lo, ta sẽ thay ngươi thông báo cho Ngôn gia và Bạch gia, bài vị của Bạch Hân ta cũng đã mang đến Bạch gia, hắn sẽ sớm được đầu thai thôi”
Bạch Tử Phi nghe tới đây thì nhịn không được áy náy “ ngày đó ta vừa hạ phạm thì hắn cũng vừa tắt thở, ta chỉ lo chiếm thân xác hắn lại quên mất vì thế sẽ làm hắn không thể đầu thai, nếu ngày sau hữu duyên, ta sẽ hướng hắn tạ tội”
“Chuyện đó tính sau, giờ lấy lại Hỗn Thế đan mới là quan trọng nhất” Quân Mạc Ức liếc hắn “ đừng nói là người không thể ra tay ah?”
Những lời này thực sự đã trúng tim đen của Bạch Tử Phi.
Hắn vẫn không có ý định lấy Hỗn Thế đan ra khỏi cơ thể Sơ Thất, cảm thấy đan này giống như tơ hồng đã se duyên cho bọn họ. Nếu thực sự lấy lại tiên đan, dù hắn không bị ép trở về thiên đình, dù bọn họ có thể ở cạnh nhau thì vẫn cảm giác như thiếu mất gì đó. Nếu thực sự bắt bọn họ phải chia lìa, Bạch Tử Phi cũng không biết mình có thật sự làm được.
Quân Mạc Ức như hiểu được tâm sự của hắn “ chuyện này muốn tránh cũng không được, ngươi đi lấy đan đi rồi các ngươi cứ ở lại nơi này, Lăng Cảnh khê sẽ bảo vệ các ngươi bình an mà Kim Diệp thuyền ta cũng tặng lại cho các ngươi. Không cần để ý tới phàm giới hay tiên giới, cứ ở lại nơi này khoái hoạt qua ngày đi, còn chuyện sinh lão bịnh tử, đành theo ý trời”
Bạch Tử Phi trong lòng rất cảm kích.
Hắn biết chỉ dụ của thiên đình sẽ không đơn giản, chắc chắn sẽ bắt Quân Mạc Ức phải mang bọn họ về quy án nhưng Quân Mạc Ức lại suy nghĩ cho bọn họ, tặng Kim Diệp thuyền còn bảo bọn họ ẩn cư nơi Lăng Cảnh khê. Trước giờ đều nói Tuần Sử Thiên Quân lãnh khốc vô tình, giờ xem ra đã thay đổi rồi.
Nhưng nếu hắn cứ vậy mà mặc kệ tất cả, thì Quân Mạc Ức mang tiên đan về không biết sẽ thay bọn họ chịu tội thế nào.
Bạch Tử Phi gật gật đầu: “Hảo, ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm nàng” nói xong liền xoay người đi vào trong thuyền.
Bên trong, Ngôn Sơ Thất và An hồ ly đang ngủ say trên giường. Hồ ly thối, cư nhiên dám ngủ bên cạnh nàng, còn dụi đầu vào ngực nàng nữa chứ.
Bạch tiên nhân tức đến nổ đom đóm mắt.
Hắn còn chưa có ngủ chung với nàng ah. Hắn còn chưa có gối đầu lên chân nàng ngủ. Hắn cũng chưa có dụi đầu vào trước ngực nàng. Thế mà hồ ly thối này, dám chiếm tiện nghi của nàng. Bạch Tử Phi khóc không ra nước mắt.
Nhưng nhìn Ngôn Sơ Thất ngủ ngon lành, hắn lại không nhịn được ý cười.
Sơ Thất rất đẹp, ngày thường anh khí mười phần mà đối với hắn luôn nhu tình như nước. Mỗi ngày cùng nàng chèo thuyền, ăn thức ăn do nàng nấu, hắn cảm giác như trải qua cuộc sống của thần tiên quyến lữ. Giờ nhìn đôi mi dành như cánh bướm của nàng khép lại, tâm hắn như nở hoa. Có thê tử như vậy còn cầu gì ? chỉ mong giao tiên đan cho Quân Mạc Ức rồi, mọi chuyện sẽ theo gió bay xa…
Bạch Tử Phi nhìn chằm chằm cánh môi anh đào phấn nộn của Ngôn Sơ Thật, nhịn không được mà liếm môi “ Sơ Thất nương tử, ta đến đây”
Hai tay giang ra, nghĩ phải ôm lấy nàng…
“Úc” ——
Đột nhiên trong lúc đó, không biết từ đâu vang lên tiếng kêu rồi một con ô điêu màu đen cực lớn lao thẳng về phía Kim Diệp thuyền. Bạch Tử Phi và Quân Mạc Ức còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Tử Phi đã cảm thấy trên vai đau xót, đai ô điêu hét to một tiếng, bay thẳng lên không trung.
“A! A! Đau quá! Quạ đen thối tha, muốn gì đây?” Bạch Tử Phi ôm lấy bả vai, cảm giác đau đớn vô cùng.
Quân Mạc Ức chấn động, lập tức lấy kiếm trảm yêu bên hông ra.
Lăng Cảnh khê là nơi giao nhau giữa thiên giới và nhân gian, bình thường yêu ma quỷ quái không thể bén mảng tới được. Đại ô điêu này từ đâu xuất hiện, còn kiêu ngạo tấn công người có tiên khí như Bạch Tử Phi.
Đại ô điêu cắp Bạch Tử Phi bay lên không trung, giữa đám mây đột nhiên xuất hiện mất tiên nhân, trong đó còn có Thượng Võ Tiên Nhân đã từng bị Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất đả thương.
Thượng Võ Tiên Nhân đắc chí cười lớn “ rốt cục cũng bắt được ngươi, tội tiên, cũng nhờ có Tuần Sử Thiên Quân dẫn đường”
Cái gì? !
Bạch Tử Phi cả kinh, chẳng lẽ những gì Quân Mạc Ức vừa nói đều là giả, hắn cố ý dẫn đám người này tới?
Quân Mạc Ức ngược lại không để ý, chỉ lạnh lùng nói “ không cần nói mấy lời chia rẻ như thế, các ngươi quả thật vô sỉ, dám theo dõi ta”
Thượng Võ Tiên Nhân nghe vậy, tức giận phản bác “ ngươi muốn nghĩ sao cũng được, nhưng tội tiên này hôm nay chúng ta nhất định phải bắt”
Quân Mạc Ức tức giận “ chỉ dụ giao cho ta, muốn ta xử trí bọn họ, các ngươi không có quyền can thiệp”
Thượng Võ Tiên Nhân không thèm để ý tới hắn “ Thiên Quân sai rồi, chúng ta là tiên nhân có trách nhiệm trừng trị các tiên nhân phạm tội, nên đương nhiên có quyền can thiệp vào việc này. Tiểu tiên này gây chuyện khắp nơi, không phải một mình thượng thần ngươi có thể xử lý, do đó chúng ta phải ra mặt”
“Ngươi rõ ràng là muốn quan báo tư thù!” Quân Mạc Ức cũng không vừa.
Thượng Võ Tiên Nhân đúng là không muốn buông tha cho Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất, một tiểu tiên cùng một phàm nữ mà dám đả thương hắn, mối hận này hắn không trả thì sao có thể làm thượng võ tiên nhân của thiên đình. Bây giờ tiên giới đã có nhiều người cười nhạo hắn, cho nên hắn càng không thể buông tha cho bọn họ.
Thượng Võ Tiên Nhân phẫn hận trừng mắt “ Thiên Quân nói gì cũng được, người này hôm nay ta nhất định không bỏ qua. Thiên đình đã sớm biết Thiên Quân không thể ra tay, nên mới để chúng ta can thiệp vào việc này. Hôm nay ta trước tiên đem tội tiên này về thiên đình thẩm tra, chờ xử lý hắn xong sẽ lấy lại tiên đan từ bụng của phàm nữ kia”
Thượng Võ Tiên Nhân vung tay lên, một đạo kim quang lập tức phóng về phía Kim Diệp thuyền. Khoang thuyền lập tức bị tơ vàng bao quanh, làm cho người trong thuyền không thể ra ngoài.
Bạch Tử Phi bị ô điêu kẹp giữ, thấy vậy hoảng hốt la to “ Sơ Thất”
Ngôn Sơ Thất đang ngủ ngon liền bừng tỉnh, nhưng vừa bước tới khoang thuyền đã bị một lực lượng hất văng trở lại.
“A!”
“Đừng động đậy” Quân Mạc Ức vội vàng lên tiếng “ các võ tiên nhân đã hạ pháp chú, nếu ngươi xông vào sẽ bị mất mạng”
“Nhưng mà Tử Phi” Ngôn Sơ Thất dù không nghe hết mọi chuyện nhưng nhìn thấy Bạch Tử Phi bị đại ô điêu cắp lên giữa không trung, cách nàng ngày càng xa thì vô cùng nóng lòng, muốn lao ra lại bị pháp chú ngăn cản, đau đến té ngã trên đất, nước mắt cũng rơi ra.
“Sơ Thất, Sơ Thất, ngươi phải bảo trọng, nghe lời tên kia nói, ta sẽ trở lại, nhất định ta sẽ trở lại” Bạch Tử Phi kêu to, thanh âm ngày càng xa
“Không! Không! Tử Phi. . . . . . Không cần! Các ngươi không thể đem hắn mang đi!” Ngôn Sơ Thất kinh hoàng, chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Nàng dùng sức, muốn phá bỏ pháp chú, kết quả làm cho hai tay chảy máu ròng ròng.
“Đừng nhúc nhích ! Ngươi sẽ bị thương” Quân Mạc Ức nhìn bộ dáng như phát cuồng của nàng, vội ngăn nàng lại “ ngươi ở trong này yên tâm, hắn sẽ không có việc gì, ta cam đoan”
Lúc này Ngôn Sơ Thất không còn nghe được Quân Mạc Ức nói gì nữa. Điều mà nàng sợ hãi nhất rốt cục cũng đã đến. Nàng cảm thấy tim mình trống rỗng, hắn cứ vậy mà bị bắt đi rồi, có lẽ từ giờ về sau, bọn họ sẽ không thể gặp lại nhau nữa…bọn họ…
Đừng nói là ước hẹn trăm năm, cho dù ngày mai nàng chết đi, hắn cũng không thể đợi nàng bên cầu Nại Hà…
Ngôn Sơ Thất ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Quân Mạc Ức nhìn nữ tử đang lặng yên rơi lệ, nhịn không được mà nhíu mày.
Sơ bảy đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất bản thượng.