Lâm Hi ở Ngũ Lôi sơn thấy những nha hoàn, bà lão kia căn bản không phải là đệ tử Liệt Dương Tông, mà là người hầu của Long Đan Ny ở Long thế gia.
Cái này cũng có thể giải thích được vì sao tu vi của những bà lão này lại cao như vậy.
Quan hệ của Long thế gia cùng Liệt Dương Tông cực kỳ bí ẩn, không muốn để cho ngoại nhân biết. Cho nên đối với bên ngoài, Long Đan Ny sử dụng tuyệt học cũng là của Liệt Dương Tông, không dám sử dụng tuyệt học bản tộc của Long thế gia.
Mà theo Lý Mạn Mạn được biết, Long thế gia đối với Tuyệt học Thánh Hoàng cường đại nhất thời thượng cổ trong truyền thuyết một mực cảm thấy hứng thú. Tam trưởng lão Ngũ Lôi Phái Lâm Như Vân cũng là vì chuyện này mà bị bắt đến Liệt Dương Tông.
Thậm chí Liệt Dương Tông cùng Mạnh Quân hợp tác, một phần nguyên nhân cũng là vì vậy.
Mẫu thân Lâm Hi mất tích, phụ thân đã mất, mà bản thân Lâm Hi lại có biểu hiện phế vật như vậy, như thế nào cũng không giống bộ dạng đạt được bảo tàng. Cho nên Tam trưởng lão Lâm Như Vân là người biết chuyện cuối cùng.
Sau khi Lâm Như Vân bị bắt đến Liệt Dương Tông, bắt đầu chửi ầm lên. Đến khi biết rõ mục tiêu của bọn hắn là Bảo tàng Thánh Hoàng, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, không giống làm bộ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Bất quá Cường giả Luyện Khí mà Long thế gia phái tới hiển nhiên cũng không tin.
Hắn cường hành sử dụng một loại pháp thuật sưu nhiếp hồn phách, trí nhớ. Loại pháp thuật này có thể biết rõ tất cả trí nhớ của đối tượng, nhưng hậu quả lại chỉ rõ, có thể đả thương nặng hồn phách người bị thi triển, khiến cho người ta cũng không hoàn toàn chết mất.
- Cái gì? Ngươi nói là, cô cô ta cũng không phải hoàn toàn tử vong, còn có hi vọng!
Tâm thần Lâm Hi kịch chấn, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt không thể tin.
- Đúng vậy, thương thế trên người Lâm trưởng lão là trước khi tới Liệt Dương Sơn đã xuất hiện. Hơn nữa vết thương trên người nàng cũng không trí mạng. Nguyên nhân thực sự là pháp thuật sưu la hồn phách ký ức mà gã cường giả Luyện Khí cảnh kia thi triển.
Lý Mạn Mạn nói, trong lòng nàng biết có thể còn sống hay không liền xem hiện tại.
Trong nội tâm Lâm Hi kích động, kịch liệt phập phồng. Rốt cục nhịn không được, phịch một tiếng đột ngột từ mất đất nhảy lên, hướng đỉnh núi chạy đi.
Ầm!
Lâm Hi như thiên thạch rơi xuống đỉnh núi, trong nháy mắt liền đi vào đại điện chưởng giáo Liệt Dương Tông. Ở trong đại điện, một cái quan tài sắt đang tản ra hàn khí lượn lờ, Tam trưởng lão Lâm Như Vân nằm ở trong đó không chút nhúc nhích.
Nhìn thấy thi thể Lâm Như Vân, trong lòng Lâm Hi có loại cảm giác hư nhược, cơ hồ không dám mở mắt ra nhìn. Nhưng mà cắn răng một cái, Lâm Hi vẫn là lướt tới.
Sắc mặt Lâm Như Vân tái nhợt, vẫn không nhúc nhích, giống như người chết. Bất quá lần này tâm yên tĩnh lại, Lâm Hi lập tức cảm giác được một chỗ không đồng dạng. Mặc dù Lâm Như Vân coi như đã chết đi, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện mạch đập trên cổ tay nàng còn có rung động cực nhỏ, nếu như không cẩn thận căn bản nhìn không ra.
Người chết nhất định là không có mạch đập!
- Cô cô!
Rốt cục Lâm Hi nhịn không được bước nhanh tới, trên mặt hiện lên một vòng hưng phấn ửng hồng. Hắn vốn cho rằng cô cô đã chết, nhưng mà hiện tại thình lình phát hiện rõ ràng còn có một chút hi vọng sống, trong nội tâm làm sao có thể không kích động, không hưng phấn.
Lâm Như Vân nằm ở trong quan tài không nhúc nhích. Hơi thở của nàng y nguyên như có như không, thân thể cũng lạnh như băng, nhưng bất kể như thế nào, một tia mạch đập kia ít nhất cũng cho Lâm Hi một tia hy vọng.
Sa sa!
Một loạt tiếng bước chân từ hậu phương truyền đến. Theo sau Lục trưởng lão Hàn Thế Trung là Đại trưởng lão từ ngoài điện đi tới. Khi đi đến sau lưng Lâm Hi thì bước chậm lại.
- Lâm Hi, ta đã hỏi một tù binh là một gã trưởng lão Liệt Dương Tông rồi. Tam trưởng lão trúng chính là một môn pháp thuật của Luyện Khí cảnh, gọi là Sưu Hồn đại pháp. Loại pháp thuật này độc ác vô cùng, người trúng nhẹ thì trí nhớ hỗn loạn, hóa thành si chướng, nặng thì hồn phi phách tán, tiên dược khó cứu. Ta muốn nhắc nhở ngươi không nên có hy vọng quá lớn.
Đại trưởng lão trầm giọng nói.
Mặc dù hiện tại nói như vậy có chút nhẫn tâm nhưng Đại trưởng lão hi vọng nhắc nhở Lâm Hi một chút, cái gọi là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Hắn không hi vọng Lâm Hi bởi vì hy vọng quá lớn, đến lúc đó lại bị đả kích lần thứ hai.
- Đại trưởng lão, ngươi không cần phải nói. Ta biết ta đang làm cái gì, chỉ cần còn một tia hi vọng, ta đều sẽ không buông tha cho việc cứu tỉnh cô cô.
Lâm Hi trầm giọng nói.
Ánh mắt của hắn thanh minh, thần thái kiên định, hiển nhiên cũng không mất lý trí.
Trong mắt Đại trưởng lão hiện lên thần sắc lo lắng, nháy mắt một cái, dùng mắt ý bảo Lục trưởng lão Hàn Thế Trung ở bên cạnh Hàn Thế Trung hiểu ý, đi về phía trước hai bước, nói:
- Chưởng môn, cái hàn thiết băng quan này là ta tìm được trong Liệt Dương Tông, là lúc cao thủ tu luyện Xích Diễm chưởng đến hỏa hầu nhất định, dùng thủy hỏa giao dung, đề thăng công lực. Tam trưởng lão đặt ở trong cái hàn thiết băng quan này có thể bảo vệ thân thể trong thời gian ngắn bất hủ. Bất quá, cũng không thể quá dài. Võ giả chúng ta tuy có lực lượng rất lớn, nhưng cũng là người, không ăn không uống cũng sẽ chết.
Tình huống hiện giờ của Tam trưởng lão là không thể ăn uống được, chỉ sợ kiên trì không được bao lâu.
Mặc dù vào lúc này Hàn Thế Trung cũng không quên tranh công.
Lúc này Lâm Hi mới cảm giác được dưới tay truyền đến cảm giác cực độ băng lãnh.
Trong nội tâm cả kinh, lúc này mới hồi phục tinh thần. Hiện tại Lâm Hi cũng biết Đại trưởng lão chỉ sợ là vẫn không yên tâm về chính mình. Để tránh hai người nghĩ nhiều, dứt khoát nói:
- Đại trưởng lão, ngươi yên tâm đi, ta biết sự tình nặng nhẹ như thế nào. Hàn Thế Trung, cái hàn thiết băng quan này bảo tồn trong Liệt Dương Sơn, mặt khác ta cho ngươi một cái nhiệm vụ là toàn quyền chăm sóc cái hàn thiết băng quan này, lợi dụng tất cả các biện pháp mà ngươi có thể nghĩ đến, tận lực tìm nhiều băng khối đến để trong băng quan, giảm nhiệt độ xuống.
Nhiệt độ càng thấp, các phương diện tiêu hao của thân thể người càng thấp. Đến khi đạt tới một trình độ nhất định liền sẽ đạt tới hiệu quả đóng băng, như vậy thân thể của Lâm Như Vân sẽ được bảo tồn tới mức độ lớn nhất.
Những đạo lý này đối với Lâm Hi đều là rất đơn giản.
- Hàn Thế Trung tuân mệnh. Chưởng môn yên tâm, ta nhất định đem hết toàn lực bảo tồn thân thể của Lâm trưởng lão.
Hàn Thế Trung đại hỉ.
Lâm Hi chịu trọng dụng hắn, đây cũng là một cơ hội. Đi theo một người có thể đánh chết Xích Luyện Tông, tiền đồ quả thực là không thể hạn lượng. Quan trọng hơn là hiện tại Lâm Hi còn chưa đến mười chín tuổi a!
Hàn Thế Trung hoàn toàn có thể tưởng tượng đến tương lai của Lâm Hi sẽ là quang minh như thế nào.
Sở dĩ hắn không lợi dụng thời gian Lâm Hi khiêu chiến Xích Luyện Tông mà chạy trốn, hoặc là làm ra một ít chuyện gì khác. Thậm chí vào lúc này còn đi đến Liệt Dương Sơn, chính là nhìn trúng vào tiềm lực vô hạn trên người Lâm Hi.