- Đồ nhi, mở cửa đi. Ta và sư bá ngươi có chuyện tìm ngươi.
Chấp Pháp trưởng lão nhìn hư không trống rỗng, bình tĩnh nói.
Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau một cái cửa động cao tới hai người mở ra, thân ảnh của Lâm Hi xuất hiện ở cửa vào động phủ:
- Sư phụ, sư bá!
Thiên địa hôn ám, nhìn không rõ lắm khuôn mặt của Lâm Hi, chung quy cảm giác được thanh âm của hắn dị thường bình tĩnh.
Chấp Pháp trưởng lão không có nhiều lời, gật đầu, mang theo Ma Kiếm trưởng lão trực tiếp đi vào động phủ của Lâm Hi. Bên trong trống rỗng, sau khi Lâm Hi mở ra cho Tạp Mễ Lạp cùng Ma Đồ, nhất thời cũng chỉ còn lại thầy trò mấy người.
Lâm Hi tựa hồ đối với sự xuất hiện của Chấp Pháp trưởng lão cùng Ma Kiếm trưởng lão cũng là không ngoài ý muốn.
Phía ngoài mặc dù náo đến trời long đất lở, nhưng nơi này của Lâm Hi lại dị thường bình tĩnh.
Lâm Hi bày ra một cái bàn nhỏ, ba người tương đối mà ngồi, châm vài chén trà, yên lặng uống một hợp, một mảnh tĩnh lặng.
Ba người không có ai mở miệng.
- Một mực tu luyện?
Một lúc lâu, Chấp Pháp trưởng lão đột nhiên nói.
- Ừ.
Lâm Hi cầm chén trà, rất nghiêm túc gật đầu.
- Đã quyết định?
Chấp Pháp trưởng lão lại nói.
- Vâng.
Lâm Hi im lặng, lập tức nói:
- Khai cung không có đường trở lại.
- Ai!
Chấp Pháp trưởng lão nghe vậy thở dài thật sâu, hắn lại sâu sắc nhìn thoáng qua Lâm Hi một cái, chợt ý thức được đồ đệ này là chân chính xuất sư rồi, trong lòng lại là thương cảm, lại là tự hào.
Trong động phủ yên tĩnh không tiếng động, ba người cũng không nói gì, chỉ còn lại hồi âm của một tiếng thở dài.
Nhìn đến thần sắc mệt mỏi của lão nhân trước mắt, Lâm Hi cũng là trong lòng phức tạp, khó nói nên lời. Hắn ở trong động phủ bế quan, ngăn cách hết thảy phong ba, mặc dù thời gian tu luyện bình tĩnh vô cùng, lại biết ở ngoài động phủ nhất định là kinh đào hải lãng, phong bạo như triều.
Thời gian lâu như vậy đã đầy đủ cho một tràng 'kịch biến' xảy ra, mệt mỏi ở trong mắt Chấp Pháp trưởng lão cũng đủ để nói rõ vấn đề.
Đối với liên lụy đến sư phụ, đây là áy náy duy nhất trong lòng Lâm Hi. Nhưng mà đối với cái quyết định này Lâm Hi lại cũng không hối hận, mũi tên đã khai cung không có đường quay lại, đi tới một bước này hắn đã không có đường lui rồi, chỉ có một mực đi tiếp.
- Chuyện này kế hoạch của ngươi như thế nào rồi?
Chấp Pháp trưởng lão cúi đầu, nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, không chút để ý nói.
- Không có kế hoạch.
Lâm Hi lắc đầu, hắn biết ý của Chấp Pháp trưởng lão, nhưng ở trước mặt hai vị trưởng lão, hắn không cần thiết phải giấu diếm:
- Cho đến một khắc chuyện chân chính phát sinh, cái ý nghĩ này mới chính thức thành hình.
Một khắc kia, thời gian trong động phủ phảng phất dừng lại một chút.
Chấp Pháp trưởng lão cùng Ma Kiếm trưởng lão trong chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, mà Lâm Hi thần sắc thản nhiên, không có bất kỳ dao động nào.
Một lúc lâu, Chấp Pháp trưởng lão rốt cục gật đầu, đem chén trà trong tay chậm rãi để xuống. Không biết là có phải ảo giác hay không, so sánh với một khắc trước, chén trà trong tay Chấp Pháp trưởng lão giống như nhẹ đi rất nhiều.
- Xuyyyyy!
Một bên, Ma Kiếm trưởng lão 'nhìn mặt xem lời', thay lão hữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Làm bằng hữu ngàn năm, Ma Kiếm trưởng lão cùng Chấp Pháp trưởng lão ở rất nhiều phương diện đã sớm tâm ý tương thông.
Ở kiện sự tình này bị động nhất không hề nghi ngờ gì chính là Chấp Pháp trưởng lão, thừa nhận áp lực ở các phương diện. Song so sánh với những thứ áp lực này, giờ phút này cần thiết nhất là hiểu rõ ý nghĩ chân chính của Lâm Hi ở trong kiện sự tình này.
Chỉ có biết được ý nghĩ chân chính của Lâm Hi, Chấp Pháp trưởng lão cùng Ma Kiếm trưởng lão mới có thể xác định hành động sau này.
Đây cũng là nguyên nhân thực sự mà lần này hai người đêm khuya bái phỏng!
Chuyện tình mà Lâm Hi làm xuống quá lớn, giết chết đám người Tiết Đạo Quang vẫn chỉ là thứ yếu, mấu chốt là vị đạo bức vua thoái vị được ẩn tàng ở bên ngoài.
Có thể làm được trưởng lão không có kẻ ngu, Chấp Pháp trưởng lão cùng Ma Kiếm trưởng lão sống hơn ngàn năm, đã trải qua rất nhiều những mưa gió, những thứ này há có thể không biết.
Lấy thân phận đệ tử bức vua thoái vị với tông phái thượng tầng, có thể làm ra cử động như vậy, hoặc là hạng người trong lòng sâu đậm, dã tâm bừng bừng, đây cũng là đảm tâm lớn nhất trong lòng Chấp Pháp trưởng lão cùng Ma Kiếm trưởng lão; hoặc liền là... Lâm Hi chân chính xuất sư rồi!
Vô luận là loại nào hai người cũng muốn biết trước, Lâm Hi rốt cuộc có phải là 'Lâm Hi' kia hay không!
Hoàn hảo..., Lâm Hi cũng không thay đổi!
- Lâm Hi, vô luận kết quả cuối cùng của chuyện này là cái gì, có một điểm ta hi vọng ngươi hãy vĩnh viễn nhớ kỹ.
Chấp Pháp trưởng lão ngẩng đầu nhìn Lâm Hi, thần sắc cực kỳ trịnh trọng, nói:
- Sư phụ vĩnh viễn đều là sư phụ của ngươi!
Đây là một loại thanh âm, càng giống như là một loại hứa hẹn, nặng trịch, chữ chữ ngàn vàng!
Trong lòng Lâm Hi rung động, trong mỗi đột nhiên khó chịu, thanh âm này mộc mạc tự nhiên, cũng không phải là rất vang dội nhưng ở trong lòng hắn lại như có vạn đạo lôi minh.
Lâm Hi trong lòng yên lặng nói, sư phụ a, sư phụ, vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, bái ngươi làm thầy, đều là quyết định chính xác nhất của cả đời đồ nhi, vĩnh viễn không hối hận!
Chuyện lần này liên lụy đến ngươi rồi!
...
- Đa tạ sư phụ!
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ hóa thành bốn chữ đơn giản, bình tĩnh. Lâm Hi cúi đầu, đỉnh đầu kề sát đất, cung kính cúi người.
Chấp Pháp trưởng lão gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Tỷ thí ở Tử Vong chi thai còn ba ngày, ngươi hảo hảo chuẩn bị đi. --- Không cần tiễn nữa!
Nói xong câu đó, đứng dậy, quay đầu, trên mặt ẩn chứa tự hào, cũng có nụ cười.
Đây chính là đệ tử đắc ý nhất cả cuộc đời hắn, không có một trong!
Chấp Pháp trưởng lão mang theo Ma Kiếm trưởng lão rời đi, lúc tới còn cảm thấy do dự, lúc đi cước bộ nhưng vô cùng kiên định!
Trong động phủ, Lâm Hi mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt một mảnh mờ mịt.
- Đây chính là ràng buộc a!
Trong lòng Lâm Hi buồn bã không thôi, ràng buộc như vậy nói hắn chém trừ như thế nào?
Cho nên biết rõ hồi tông hung hiểm nhưng hắn như cũ vẫn trở về, hoàn toàn không nhìn lại.
Chỉ là bất kể ràng buộc như thế nào, 'Đạo' lộ của mình như cũ vẫn phải đi tới, không người nào có thể thay thế.
Thu hồi mục quang, ánh mắt Lâm Hi dần dần trở nên kiên định, cứng rắn như sắt.
- Lệ!
Một tiếng rít hoa phá trường không, một đạo quang hoa sau lưng Lâm Hi xông thẳng lên trời, hóa thành một đầu Côn Bằng khổng lồ. Song rất nhanh ở trong tiếng gầm giữa thiên địa nổ vang, sau lưng Lâm Hi lại là một đạo hóa thân phá không mà ra, hóa thành một đoàn hỏa hồng cự đại chìm nổi trong hư không, trong hỏa hồng loáng thoáng có thể thấy được một đầu hung thú cự đại khác, đào thiên thôn hải, dữ tợn vô cùng...
Hai mắt Lâm Hi nhắm nghiền, lần nữa chìm vào trong tu luyện.