Thần Tọa

chương 395: nghịch loạn tiểu thuật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Hi thu Huyền Vũ Đại Bích Lũy, nhìn cũng không nhìn mà ném thẳng vào trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, sau đó trực tiếp đi qua phía Huyền Vũ Thánh tử.

Liên tiếp mấy lần trọng thương, bị nhiều tổn thương như vậy Huyền Vũ Thánh tử cũng đang hấp hối, sinh mệnh ương ngạnh có thể thấy được rõ ràng. Hắn phát huy năng lực sinh tồn mạnh mẽ của Luyện Khí Sĩ thổ hệ vô cùng tinh tường.

Phí nhiều công phu như vậy mới giải quyết một Huyền Vũ Thánh tử, loại năng lực cường hãn này khiến Lâm Hi phải tán thưởng vài phần.

- Huyền Vũ ta tung hoành Tiên Đạo Đại Thế Giới, chưa từng có người nào phá được Huyền Vũ Đại Bích Lũy của ta, không ngờ hôm nay bại trong tay của ngươi, bị ngươi phá tan. Ta thua, thua tâm phục khẩu phục.

Huyền Vũ Thánh tử nằm rạp trên mặt đất, hai tay đặt lên thân thể, khóe miệng đỏ thẫm máu tươi ồ ồ.

Đối với vận mệnh sắp tới hắn cũng đã đoán trước được rồi:

- Nhưng mà Lâm Hi, ngươi không nên cao hứng quá sớm. Ngươi ngàn vạn lần không nên trêu chọc Đâu Suất Cung của ta. Ngươi chờ xem, trưởng lão trong nội cung sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Chờ đợi ngươi chính là trả thù điên cuồng và tàn khốc hơn của Đâu Suất Cung. Thanh Giao sư huynh chết thì hết, nhưng mà ngươi chết cũng không đơn giản đâu. Sau khi ta chết cũng sẽ dõi mắt nhìn theo ngươi chết như thế nào. Ha ha ha...

Huyền Vũ Thánh tử nói tới đây thì ho ra máu nhưng vẫn cười như điên

- Ha ha, nếu như ngươi có loại tâm tư này thì ta phải khiến ngươi thất vọng rồi. Thống khổ với cường giả mà nói chính là đá mài dao, là động lực tiến tới. Trong mắt ngươi nó là đồ vật có giá trị, trong mắt của ta nó không là cái gì cả, ta có chết hay không đó là chuyện thật lâu sau này, nhưng mà ngươi tử vong là chuyện nằm ngay trước mắt. Đâu Suất Cung càng không thể nghi ngờ sẽ trả giá thật nhiều, trả giá khổng lồ. Một ngày nào đó cái giá này lớn tới mức vượt qua sức thừa nhận của các ngươi. Mà các ngươi ngày hôm nay đã trả cái giá đủ lớn rồi...

Thần sắc Lâm Hi lãnh khốc, bàn tay đưa lên trước mặt Huyền Vũ Thánh tử, hắn thu lấy một kiện thượng phẩm ngũ thải pháp khí, hắn thu vào trong tay. Đồng thời bàn tay mở ra mang theo hỏa diễm vô cùng nóng bỏng.

- Đợi một chút.

Đột nhiên Tạp Mễ Lạp kêu lên.

- Ân?

Lâm Hi quay đầu.

- Khanh khách, chủ nhân, cho hắn chết như vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao?

Tạp Mễ Lạp cười khanh khách, cái lưỡi mềm mại thè ra liếm liếm bờ môi, dùng ánh mắt như nhìn đồ ăn nhìn qua Huyền Vũ Thánh tử.

Lâm Hi thấy ánh mắt của nàng thì khôi phục tinh thần. Bước chân lui lại đứng qua một bên.

- Tạp Mễ Lạp, thỏa thích hưởng dụng đồ ăn đi.

Hô!

Âm thanh vừa dứt thì một đạo tàn ảnh xẹt qua, Tạp Mễ Lạp đã nhào tới.

- Ah!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trời xanh.

- Thật sự là hâm mộ nha, đây đều là năng lượng đấy. Đáng tiếc Long gia gia ta không phải Hấp Huyết Quỷ, bằng không cũng tranh thủ hút mấy ngụm.

Địa Ngục Ma Long nhìn qua cách đó không xa, cực kỳ hâm mộ nhìn qua Tạp Mễ Lạp.

Năng lực dị loại tăng lên còn khó hơn nhân loại nhiều lắm.

Huyền Vũ Thánh tử là cường giả Luyện Khí tầng thứ bảy đỉnh phong, tuy chân khí hao hết nhưng trong máu huyết không hề nghi ngờ còn chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ. Chỉ tiếc loại này năng lượng chỉ có Hấp Huyết nhất tộc mới có thể hấp thu, Địa Ngục Ma Long nhất tộc không có bản lĩnh đó.

Ma Đồ cũng chỉ hâm mộ nhìn qua.

- Ah!

Thật lâu mới được uống no bụng như vậy, Tạp Mễ Lạp phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, ném thi thể Huyền Vũ Thánh tử qua một bên. Một đạo năng lượng bàng bạc hóa thành sương mù, bao phủ thân hình của nàng.

So sánh với trước kia thì khí tức của Tạp Mễ Lạp mạnh mẽ hơn không ít.

- Năng lượng huyết dịch thật tinh thuần nha!

Tạp Mễ Lạp chậm rãi thu hồi răng nanh bén nhọn.

Khác biệt hơn Hấp Huyết Yêu Nữ bình thường, mặc dù là lúc hút máu thì Hấp Huyết Yêu Nữ cũng bảo trì một cảm giác gợi cảm ưu nhã làm cho người ta mê muội thật sâu. Giống như không phải đang hút máu mà là đang uống một ly rượu nho. Hiển thị rõ nét thục nữ, phu nhân.

- Nghỉ ngơi thật tốt là được.

Lâm Hi cúi đầu nhìn qua thi thể Huyền Vũ Thánh tử một cái.

Trên cổ của hắn có hai dấu răng nanh thật sâu, cũng không có cảnh máu tươi đầm đìa tàn khốc như trong tưởng tượng.

Hút máu chính là năng lực đặc biệt của Hấp Huyết Yêu Nữ nhất tộc đặc, khi Hấp Huyết Nữ Vương cường hóa tới mức độ nhất định thì Nàng nàng có thể trong thời gian cực ngắn hút sạch máu của người ta mà không có cảm giác tàn nhẫn nào cả.

Xoạt!

Bàn tay Lâm Hi mở ra, thi thể Huyền Vũ Thánh tử hóa thành tro bụi. Dưới uy lực của Liệt Dương Chân Hỏa thì sắt thép cũng phải hóa khí chứ nói gì tới thi thể. Đây mới thật sự là hủy thi diệt tích triệt để.

- Thời không đảo ngược, âm dương lẫn lộn, Nghịch Loạn Tiểu Thuật!

Thần sắc Lâm Hi trầm xuống, ngón tay kết ấn rất nhanh thi triển một môn pháp thuật.

Một đạo chấn động vô hình từ trong người Lâm Hi bộc phát ra ngoài khiến hư không chấn động mạnh mẽ.

Rung động lướt qua, hư không chỉ chấn động một chút và không có chút biến hóa nào cả. Nhưng mà Lâm Hi lại biết ở phương diện khác đã trở nên không giống.

Nghịch Loạn Tiểu Thuật chính là một môn tiểu pháp thuật trong tiên đạo. Không có lực công kích, không có lực phòng ngự cũng không tăng chân khí lên.

Mục đích của nó chỉ có một mà thôi. Chính là hỗn loạn chiến trường, nghịch loạn các loại tin tức phát ra trong hư không, ngăn chặn các loại tuyệt học như Quỷ Nhãn Đại Pháp, Thiên Cơ Thần Toán, khiến cho người của Đâu Suất Cung không thể dọ thám biết được chân tướng cái chết của đám người Thanh Giao Thánh tử.

Lâm Hi lần này giết không ít đệ tử Đâu Suất Cung, ngay cả bốn Thánh tử đỉnh phong cũng chết trong tay của hắn.

Tổn thất lớn như vậy Đâu Suất Cung tất nhiên sẽ tức giận thật to. Dù sao mỗi một Thánh tử đều là tài sản và là tài nguyên to lớn của tông phái, ở trên người của Thánh tử tông phái dùng nhiều tinh lực cùng tài nguyên tạo thành.

Mỗi một Thánh tử vẫn lạc đối với tông phái tiên đạo mà nói đều là tổn thất nặng nề, cần thận trọng điều tra.

Nhưng mà Lâm Hi đã sớm là tử địch với Đâu Suất Cung, hoàn toàn không lo lắng chuyện này.

- Có thể làm thì phải làm. Trước khi ta hoàn thành nhiệm vụ trưởng lão thì Đâu Suất Cung có lẽ không phát hiện chân tướng nhanh như vậy đâu.

Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ.

Phía Bắc Băng Nguyên là địa bàn của Thái Nguyên Cung. Nơi có Thái Nguyên Cung thì chắc chắn có chó săn Đâu Suất Cung cùng Thái A Tông.

Lần này đi tới Băng Sương Cung nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu như người của Đâu Suất Cung chú ý cao độ thì với Lâm Hi mà nói chính là bất lợi tuyệt đối.

- Chiến lược phải coi rẻ địch nhân, trên phương diện chiến thuật phải xem trọng địch nhân!

Tuy Lâm Hi không có e ngại người của Đâu Suất Cung nhưng tuyệt đối không vì vậy mà bỏ qua đối thủ chế tạo phiền toái cho mình.

- Đi thôi. Đi nơi khác nghỉ ngơi.

Thân hình Lâm Hi nhoáng lên và lập tức rời khỏi chiến trường.

Nghịch Loạn Tiểu Thuật là môn tiểu thuật không có năng lực công kích, tùy theo năng lực của người thi thuật mà biến hóa. Lâm Hi cũng không có nắm chắc thoát được cường giả Tiên Đạo nhìn trộm.

Loại chuyện này muốn triệt để giấu diếm là chuyện không thể nào, dù sao nơi này cách Tử Vong Hắc Hỏa Sơn thật gần. Nhưng mà Đâu Suất Cung muốn điều tra rõ ràng cũng là chuyện sau đó.

Làm xong những chuyện này thì Lâm Hi có chút thở dài:

- Hiện tại có thể đi tới Bắc Băng Nguyên được rồi!

- Ngâm!

Sau một lát trong âm thanh ngâm nga vui vẻ, Địa Ngục Ma Long đột ngột xuất hiện trên mặt đất mang theo Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp bay về hướng bắc thật xa.

Hô!

Cương phong mênh mông, Lâm Hi xếp bằng trên cái lưng rộng rãi của Địa Ngục Ma Long, lại dò xét thu hoạch trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại.

- Một kiện Bạo Tuyết Băng Ly, một kiện Điểu Thú Huyền Quy, một kiện Ất Mộc Long Thú, một kiện Thượng Cổ Giao Long, tổng cộng bốn thượng phẩm pháp khí đỉnh phong, lần này lời lớn rồi.

Bàn tay Lâm Hi xuất hiện một đoàn chân khí như nước bao phủ bốn kiện thượng phẩm ngũ thải pháp khí.

Uy lực của bốn kiện pháp khí này không phải chuyện đùa, nhưng mà hiện tại bọn người Thanh Giao Thánh tử đã chết, Lâm Hi cũng không cần lo lắng đám pháp khí này bay đi cái gì.

Chủ nhân pháp khí đã chết thì chúng chính là vật vô chủ. Lâm Hi dễ dàng xóa bỏ cấm chế trong đó.

Bốn kiện pháp khí đỉnh phong, mỗi một kiện có giá chừng hai ngàn vạn, nếu ta bán đi thì thu nhập chừng bảy tám ngàn vạn Tiên La Đan.

Lâm Hi âm thầm phỏng đoán.

Pháp khí đỉnh phong từ trước tới nay có số lượng thật ít, đệ tử Đâu Suất Cung vô số nhưng Thánh tử đỉnh phong như Thanh Giao Thánh tử lại không nhiều.

Tông phái tiên đạo luyện chế pháp khí tại Tiên Đạo Đại Thương Minh là thứ có giá mà không có hàng, đặc biệt là thượng phẩm ngũ thải pháp khí như thế này. Đối với một tán tu là hàng khó cầu, càng nguyện ý dốc toàn bộ thân gia đi mua sắm một kiện thượng phẩm pháp khí như vậy.

Lâm Hi cầm đi bán cho Tiên Đạo Đại Thương Minh chỉ sợ không chỉ có chút tiền như thế.

- Nếu như bán những pháp khí này, cộng thêm mấy viên Thuần Dương Tiên Đan thì chỉ sợ đi tới Băng Sương Cung có thể mua sắm một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết từ đám đại yêu kia không?

Lâm Hi nhìn qua bốn kiện pháp khí đỉnh phong trong tay, đột nhiên có cảm giác lo lắng này nọ, cảm giác như lọt vào sương mù.

Băng Sương Cung công khai bán Băng Sương Ma Thiết ra ngoài, một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết cần công huân chừng một ức. Đây là tài lực chỉ có Đệ tử chân truyền mới có.

Trước khi lên đường Lâm Hi còn cho rằng đây là nhiệm vụ không cách nào hoàn thành.

Nhưng hiện tại xem ra có thể dùng phương thức đơn giản nhất mà hoàn thành. Tuy nhiên có khả năng còn thiếu một ngàn vạn công huân.

- Không biết Chấp Pháp trưởng lão sau khi biết sẽ có cảm giác gì?

Trong đầu Lâm Hi hiện ra ý niệm này và suy nghĩ. Có cảm giác dở khóc dở cười.

Nhưng mà nghĩ lại thì Lâm Hi bỏ ra suy nghĩ này trong đầu.

Một khi đi qua Tiên Đạo Đại Thương Minh phải dừng lại thời gian không ngắn. Tuy bốn thượng phẩm ngũ thải pháp khí rất trân quý nhưng giá bán đắt đỏ, cũng không phải mỗi người có thể mua được. Lâm Hi chỉ sợ còn phải chờ thêm không ít thời gian tới khi tìm được đại tài chủ mới bán được.

Mà thời gian đi qua đi lại quá phiền toái. Hơn nữa một ngàn vạn Băng Sương Ma Thiết là một số lớn, khó tránh khỏi khỏi có người thấy lợi quên nghĩa. Vạn nhất hai đầu Hư Tiên đại yêu nhìn thấy hắn thế đơn lực cô đột nhiên cải biến chủ ý nuốt bảo vật của hắn thì chỉ sợ Lâm Hi cũng không có biện pháp gì.

Dù sao Yêu tộc là yêu, không phải người. Con người còn thấy lợi quên nghĩa thì nói gì tới yêu.

- Vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi thôi.

Trong đầu Lâm Hi hiện ra rất nhiều ý niệm trong đầu, cuối cùng vẫn quyết định đi tới Băng Nguyên xem nên dùng biện pháp gì lấy Băng Sương Ma Thiết.

Bốn pháp khí sáng long lanh, tinh xảo tuyệt mỹ, có đặc sắc riêng của mình.

Lâm Hi vuốt vuốt trong chốc lát sau đó lại ném vào trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio