- Đâu Suất Cung đi đường suốt đêm, chân khí đương nhiên tiêu hao không nhỏ. Tuy ta không đi cùng các ngươi. Nhưng mà trước khi các ngươi hành động ta có thể giúp một chút.
Oanh!
Giọng của Lâm Hi vừa dứt và bàn tay vỗ một cái, ầm ầm, một đạo tiên khí tiến vào trong người bọn họ.
- Như vậy, các ngươi nắm chắc rất lớn rồi.
Lâm Hi thu tay lại nói.
Mọi người tiêu hao chân khí trên đường không nhiều, giờ phút này lần lại được Lâm Hi bổ sung tiên khí cho, lập tức tinh thần đại trấn, chân khí khôi phục đỉnh phong.
- Ha ha, vốn bọn chúng không thể thắng. Nhưng mà hiện tại không thể chạy thoát được đâu.
Mọi người cười nói.
Lâm Hi gật gật đầu, lập tức nhìn qua Hấp Huyết Nữ Vương bên cạnh.
Tạp Mễ Lạp hiểu ý, ứng tiếng nói:
- Chủ nhân, ta hiểu rồi.
Khứu giác của Tạp Mễ Lạp trong hành động lần này phát huy tác dụng cực lớn.
- Tốt. Chúng ta đi thôi.
Âu Dương Nạp Hải vung tay lên, lập tức hóa thành một đạo hào quang bay đi.
Lâm Hi đưa mắt nhìn qua mọi người rời đi, lập tức quay đầu thu hồi ánh mắt:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Lâm Hi nhìn qua đệ tử Ngũ Lôi phái nói.
- Vâng, chưởng môn.
Tên đệ tử Minh Tuyền ứng tiếng.
Hai người một trước một sau đi xuống dưới núi.
Đát!
Một tiếng vang thanh thúy vang lên.
Thân thể Lâm Hi cứng đờ, đột nhiên dừng bước lại.
- Chưởng môn, như thế nào?
Minh Tuyền quay đầu lại, kinh ngạc nhìn qua Lâm Hi.
- Không có việc gì.
Lâm Hi cười cười:
- Ngươi dẫn đường đi.
- Vâng, chưởng môn.
Minh Tuyền không có hỏi nhiều, lập tức đi thẳng về phía trước.
Đợi tên đệ tử Ngũ Lôi phái xoay người đi thì nội tâm Lâm Hi thoáng trầm xuống.
- Lại là cảm giác này!
Trong đầu Lâm Hi hiện ra nhiều ý niệm trong đầu.
Trong nháy mắt vừa khởi hành thì loại cảm giác âm lãnh này đã đảo qua người của hắn. Tuy chỉ là thoáng qua nhưng mà hắn cảm nhận được địch ý ở trong đó giống nhau như đúc.
Ông!
Trên mặt Lâm Hi bất động thanh sắc, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra cả, không nhanh không chậm đi theo đệ tử Ngũ Lôi phái, lập tức chạy lên phía trước.
Ông!
Cảm giác âm lãnh này lại đảo qua, xuất hiện lần nữa. Hơn nữa khi bước chân của Lâm Hi càng xa thì nó càng đậm, loại địch ý che dấu này người bình thường khó phát hiện được. Nhưng Lâm Hi lại có thể xuyên thấu qua Thái Cổ Long Nguyên và liên hệ với Thái Cổ Chân Long cảm giác rõ địch ý này.
Địch ý này hơn xa tất cả những lần trước đó Lâm Hi cảm nhận được, một cảm giác nguy cơ như ảnh tùy hình bao phủ thân thể, cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông.
- Là ai? Rốt cuộc là ai? Từ Thần Tiêu Sơn đến nơi đây vẫn bám theo không ngừng...Áp lực khổng lồ, vô hình vô chất lại tồn tại chân thật. Theo bước chân đi lên thì nó càng đậm, cơ hồ khiến người ta nổi điên.
Lâm Hi giống như lọt vào hầm băng, trên mặt hắn tuy bất động thanh sắc nhưng trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Lâm Hi phi thường khẳng định chuyện này không phải vấn đề của tên đệ tử Ngũ Lôi phái nữa. Mà là độc thủ sau màn ẩn nấp không đi ra.
- Không phải Long Băng Nhan, không phải Đâu Suất Cung, người này rốt cuộc là ai...
Trong đầu Lâm Hi hiện ra rất nhiều ý niệm.
Hiện tại hắn có thể khẳng định, người của Đâu Suất Cung bị lợi dụng. Chủ mưu chính thức là người khác. Về phần Long Băng Nhan cũng không có được tu vi này.
Trong đầu của hắn hiện ra rất nhiều ý niệm, trong lúc đó Lâm Hi ngẩng đầu đối nhìn qua Minh Tuyền trước mặt, nói:
- Minh Tuyền, ngươi đi về trước đi. Ta có chút chuyện cần giải quyết.
- Cái gì?
Minh Tuyền quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.
Trong tích tắc hắn quay đầu dị biến nổi lên.
- Ông!
Không hề dấu hiệu, một đạo nguy hiểm khủng khiếp giống như thủy triều bao phủ lấy Lâm Hi. Trong một sát na toàn thân Lâm Hi nhanh chóng sụp đổ, trong mũi ngửi được hương vị tử vong đậm đặc.
- Chạy mau!
Thần sắc Lâm Hi kịch biến, đột nhiên hét lớn. Giọng còn chưa dứt thì một cự chưởng bằng tiên khí đánh xuống đệ tử Ngũ Lôi Phái.
Ông!
Cùng một thời gian, Lâm Hi không chút nghĩ ngợi, thân hình nhảy lên, như thiểm điện né qua hướng khác thật xa.
Ầm ầm!
Cơ hồ thời điểm Lâm Hi bay ra thì một đạo chưởng lực đen kịt, cường đại không cách nào tưởng tượng nổi đánh xuống, trống rỗng xuất hiện sau lưng Lâm Hi.
Một chưởng này mang theo khí tức chiến hỏa đậm đặc ở sâu trong Địa Ngục Đại Thế Giới, nó vừa xuất hiện thì không gian trăm dặm cuốn vào trong thế giới địa ngục.
- Phốc!
Lâm Hi bị một chưởng này đánh bay, toàn thân run lên, thân thể như bị thiên đao vạn quả, phun ra một ngụm máu tươi, lập tức như diều đứt dây bay ra ngoài.
Phanh!
Bụi đất tung bay, Lâm Hi rên một tiếng bay thẳng ra xa xa. Trên Liệt Dương sơn lưu lại dấu cự chưởng mấy trăm dặm.
- Ah!
Hét thảm một tiếng, thân ảnh ở xa xa kêu to lên sau đó lập tức hóa thành tro bụi.
Trong nháy mắt Lâm Hi nhảy lên đã tung ra một chưởng, ý đồ cứu vãn đệ tử Ngũ Lôi phái, chỉ tiếc vẫn muộn.
Trong nội tâm Lâm Hi rung rung một cái, nhưng mà hắn không có thời gian chú ý tới đệ tử Ngũ Lôi Phái vừa chết mất.
Cảm giác nguy cơ mạnh mẽ kia vẫn chưa có biến mất, trái lại nó càng đậm hơn, lớn mạnh hơn.
- Ai? Đi ra!
Ánh mắt Lâm Hi nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.
Hắn cảm giác được tất cả địch ý từ nơi đó phát ra.
Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhanh.
- Không tệ lắm, không ngờ tránh được một chưởng của ta.
Một giọng nói âm lãnh bễ nghễ tứ phương từ đỉnh núi truyền xuống.
Phanh!
Thiên địa chấn động, một đạo chân khí cường đại, uy nghiêm, tôn quý hiện ra, một đạo thân ảnh bước ra khỏi hư không và đứng trên đỉnh Liệt Dương sơn.
Rất nhanh một đạo thân ảnh khôi ngô, tóc dài rối tung giống như thiên thần hàng lâm giữa thiên địa.
Ánh mắt của hắn lạnh thấu xương, giống như đao kiếm sắc bén. Liếc mắt nhìn qua có thể xuyên thủng linh hồn của người ta.
Mênh mông, bàng bạc!
Tiên khí vô tận ở trên người của hắn giống như mặt trời vạn trượng, ánh sáng sáng ngời.
Tiên khí trên người của hắn cũng không thuần túy. Còn mang theo một đạo khí tức của Địa Ngục Đại Thế Giới, khí tức chiến hỏa thiên chuy bách luyện mới có.
Người này mới vừa xuất hiện cả thiên địa giống như biến thành chiến trường.
Khí tức chiến hỏa đậm đặc này dường như muốn đốt tất cả thành tro bụi.
Oanh!
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Nhìn thấy đạo nhân ảnh này thì trong nội tâm Lâm Hi run lên, như ở trong hầm băng.
- Cường giả Tiên Đạo!
Nội tâm Lâm Hi chìm vào đáy cốc.
Chỉ có cường giả Tiên Đạo mới có thể thong dong lăng không hiển hiện ra. Tiên khí uy áp đậm đặc này như hóa thành thực chất, giống như là chủ cả thiên địa, trấn áp người ta thở gấp không chịu nổi.
Lâm Hi nghĩ tới tất cả kẻ nào, có khả năng là Đâu Suất Cung, có khả năng là Thái Nguyên Cung, nhưng mà không nghĩ tới kẻ nhắm vào mình chính là Cường giả Tiên Đạo.
Tuy Lâm Hi chỉ có cảnh giới Phù Lục kỳ, nhưng thực lực của hắn có thể so với một quả Thánh vương. Cho dù đệ tử nội môn đứng đầu Thần Tiêu Tông như Không Thánh vương, hắn cũng có lực đánh một trận. Nhưng hắn thật sự không thể đánh lại Cường giả Tiên Đạo.