Rống!
Một tiếng kêu to, trong ánh mắt khiếp sợ của Lâm Hi, vị trưởng lão cảnh giới Long Lực này cả người rung động răng rắc, thân thể liên tiếp cao lên. Chỉ trong khoảnh khắc lão đã cao lên đến hơn một trượng. Hai mắt lão sáng như tuyết, toàn thân đỏ bừng, bàn tay mở ra so sánh với cái mẹt thì còn lớn hơn. Xem ra, lão thật giống như một Cự Nhân có được lực lượng vô cùng lớn.
- Vi Bất Bình! Chuẩn bị!
Lúc này đã qua không thể dùng loài người để hình dung Trưởng lão Long Lực. Xoạt một cái, lão như viên đạn pháo bắn đi ra ngoài, nện liên tục vào trên người con Giác Mãng này.
Ầm vang!
Mặt đất chấn động, loại cảm giác xóc nảy tưng tưng này, ở cự li cách mấy trăm trượng mà vẫn truyền tới rõ ràng dưới chân Lâm Hi. Lý trưởng lão trong tích tắc xuất ra lực lượng quả thực làm cho người ta kinh ngạc.
Hình thể lớn nhỏ đã không đủ để thể hiện cảnh giới Long Lực của Võ Giả cường đại. Lúc này trong cảm giác của Lâm Hi, đã không phải một người một thú đang đấu với nhau, mà là hai con Cự Long đang giao đấu.
- Hô!
Vi Bất Bình chợt quát một tiếng, quần áo trên người nát vụn từng mảnh. Trong nháy mắt, thân hình lão cũng bắt đầu phồng to ra. Làn da của lão vốn là màu da bình thường, nhưng mà khi lão thi triển biến hóa, toàn thân đều tỏa ra vầng sáng vàng rực, trông giống như một pho Kim Cương thần tượng cực lớn, đứng sừng sững trên mặt đất.
Chỉ khẽ động chân tay là tản ra một cảm giác cường đại vô cùng vô tận.
Ầm!
Vi Bất Bình cũng nhảy vụt tới, hung hăng nện vào trên thân con Giác Mãng này. Lúc này Vi Bất Bình giống như một pho tượng Chiến Thần màu vàng đang trợn mắt, nào đâu còn thấy dáng vẻ âm u lạnh lẽo như lúc bình thường.
- Cảnh giới Kim Cương!
Trên mặt Lâm Hi lộ ra một vẻ chăm chú. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cường giả Kim Cương Kỳ và Long Lực Kỳ đứng đầu ra tay.
Võ đạo đạt tới Đệ Bát Trọng, là có thể có được thân thể kim cương bất hoại. Khi đó, thần binh dao kiếm sắc bén đều cùn đi không tiến vào nổi thân thể, đồng thời lực của bản thân lớn vô cùng.
Vi Bất Bình phô ra chính là thân thể kim cương bất hoại. Về phần Lý trưởng lão lại càng đáng sợ. Lực lượng mà lão xuất ra, thậm chí còn làm cho người ta hoài nghi xem lão còn có phải là người hay không.
Rầm rầm rầm!
Một mãng hai người kịch chiến chung một chỗ.
Vi Bất Bình mỗi một lần công kích đều là trời long đất lở, đánh trên người Giác Mãng đều phát ra một hồi âm thanh trầm trọng mà vang dội, như Hồng Chung đánh với Lã Đồng Tân. Thế nhưng, so sánh với trưởng lão Liệt Dương Tông cảnh giới Long Lực ở bên cạnh thì lại vẫn thấy kém cỏi quá nhiều.
Mỗi một công kích của Vi Bất Bình đều khiến cho con cự mãng này đều phải bị rung động hai cái. Nhưng Lý trưởng lão đánh một quyền xuống thì lại làm cho con Giác Mãng này đau đến co quắp thân hình lại. Loại lực lượng này đã có thể chính diện vật lộn đọ sức cùng Giác Mãng.
Đám đệ tử Ngũ Lôi Phái còn lại đều ở phía sau kiềm chế. Lực lượng của bọn họ đã cực kỳ bé nhỏ, tác dụng lớn nhất là ở chỗ khiến cho con Giác Mãng này phân tâm, lòng dạ rối bời, vô phương tập trung chú ý. Do đó khiến cho con Giác Mãng này lộ ra sơ hở, là tạo ra cơ hội cho Lý trưởng lão và Vi Bất Bình.
Ầm ầm ầm!
Cả vách núi phụ cận, đất rung núi chuyển, những tảng đá từ trên không trung không ngừng rơi xuống. Không khí hóa thành sóng to gió lớn làm ngay cả màn sương mù xanh đều tiêu tan không ít. Nhưng lập tức, Giác Mãng liền phun ra càng nhiều khói độc.
Trận chiến đấu trước mắt này đã ra ngoài sự tưởng tượng của Lâm Hi. Cho dù là Vi Bất Bình, hay lão cường giả cảnh giới Long Lực của Liệt Dương Tông thì không phải Lâm Hi có khả năng bằng được.
Thậm chí loại lực lượng đáng sợ, vào kiếp trước của Lâm Hi đều là không thể tưởng tượng.
- Vô luận như thế nào, cũng không để cho hai kẻ kia thực hiện được!
Trong lòng Lâm Hi chợt nghĩ. Hắn liền uống viên đan khử độc, lập tức dè dặt ẩn núp thân hình, rồi lao về hướng hang động mà Giác Mãng bò ra. Sự thật chứng minh, hắn có lẽ quá mức cẩn thận.
Có màn sương độc che dấu, tác dụng của thị giác giảm đi rất nhiều. Cho dù là cường giả cũng chỉ có tầm nhìn xa hai trượng, lại cũng khó nhìn rõ ràng vật gì xông vào vậy.
Ti!
Vừa mới bước vào trong đám sương mù xanh, một mùi hôi thối nồng đậm lập tức xộc vào mũi.
- Cuộc chiến đấu ở bên ngoài, tạm thời ta không nhúng tay vào. Trước hết cứ vào trong động xem đã.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ. Có Vi Bất Bình và Lý trưởng lão kiềm chế, cái con Giác Mãng khổng lồ này cả thể xác và tinh thần đều hoàn toàn bị thu hút vào hai người đó.
Trong khói độc, tầm nhìn có hạn. Rất khó thấy được vị trí hang động. Nhưng mà, có thân hình Giác Mãng chỉ dẫn nên căn bản không phải vấn đề gì lớn. Text được lấy tại Truyện FULL
Chả mấy chốc, ở bên dưới vách núi Lâm Hi liền thấy được một thân rắn to lớn đang ra vào hang động. Thân thể rắn quay cuồng kịch liệt nên cơ hội dành cho Lâm Hi cũng không nhiều.
- Đi vào!
Thân hình Lâm Hi bật tung lên, hắn sử dụng tốc độ Thần Hành Kỳ đến cực hạn. Xoạt một phen liền dán sát vách tường tiến vào hang động.
- Thơm quá!
Lâm Hi tiến vào trong động, lập tức ngửi thấy được một mùi thơm kỳ dị, giống như xạ hương mà không phải xạ, đang thấm nhập vào tâm phế.
Trong lòng Lâm Hi hiểu rõ, cái này có lẽ là mùi thơm do gốc Thiên Địa Dị Quả kia phát ra.
Đúng lúc này, ngoài động truyền đến một tiếng quát:
- Thời gian không còn nhiều lắm, con Giác Mãng này sắp mất đi lý trí. Chu Phong, ngươi mau vào đi, cướp lấy Thiên Địa Dị Quả!
Tiếng gầm gừ của Lý trưởng lão vang vọng không trung.
- Hả. Chu Phong sẽ tiến vào!
Trong mắt Lâm Hi xẹt qua một ánh nhìn sắc bén. Hắn chính biết, Chu Phong là đệ tử chân truyền của Mạnh Quân, là tâm phúc.
Trong đầu xẹt qua hàng loạt ý nghĩ, Lâm Hi lập tức không tiến mà lui, rút lui khỏi cửa hang động.
Sau một lát, một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ở cửa hang động. Chỉ chợt lóe lên liền tiến vào trong đó, đúng là Chu Phong.
Lâm Hi xoạt một cái, bước nhanh đi vào theo. Khi tới phía sau Chu Phong thì cúi đầu, hạ giọng:
- Sư huynh, trưởng lão phái đệ lại đây hỗ trợ huynh.
Lâm Hi âm thanh khàn khàn, dồn dập, có vẻ lo lắng vạn phần.
Chu Phong đầu tiên là ngẩn ra, cũng không thấy rõ dáng vẻ của Lâm Hi. Thể nhưng khi nghe được hắn nói là đến trợ giúp thì lập tức gật đầu:
- Ừ, tốt. Chúng ta cùng nhau hành động.
Nói vừa xong, đột nhiên cảm giác có điểm không thích hợp. Lý trưởng lão vừa mới kêu hắn đi vào, tại sao lại gọi thêm một ai đó vào đây. Hơn nữa, cũng không có nghe được âm thanh hạ lệnh của lão ta cho ai khác.
Chu Phong đang muốn quay đầu lại để chứng thực một lần. Chỉ thấy Lâm Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bắn ra cái nhìn hung ác.
- Sư huynh, trưởng lão sai đệ tiễn huynh đi một đoạn đường!
Phanh!
Toàn thân Lâm Hi rung động lộc cộc, đồng thời một bàn tay phịch một tiếng, như tia chớp cắm vào ngực Chu Phong. Kình của Nội Gia Quyền ầm ầm chấn vỡ xâm nhập vào trong cơ thể Chu Phong, chấn về hướng trái tim của hắn.