Thần Tọa

chương 722: xung đột (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhân tình ấm lạnh, có đi có lại. Mọi người lấy lòng thành đối đãi, Lâm Hi tự nhiên cũng phải hứa che chở để đối xử. Tiễn biệt các vị Thánh Tử, Hư Tiên xong xuôi. Lâm Hi vỗ vỗ Địa Ngục Ma Long ở bên người:

- Ma Đồ, tới phiên ngươi.

- Đã biết, lão đại.

Địa Ngục Ma Long u oán lên tiếng.

Đường đường Địa Ngục Ma Long, sinh vật cao quý cỡ nào mà lại lưu lạc đến nỗi phải làm chân phu thồ hàng hay đánh xe ngựa, thật sự là khó chịu a. Nhưng mà, mặc dù có chút không tình nguyện thì Địa Ngục Ma Long vẫn lăn một vòng ngay tại chỗ, thành thật hóa trở về chân thân.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!

Trong tiếng gầm gừ thật lớn, một con Địa Ngục Ma Long mà đem so sánh với đại điện Thanh Đồng của Lâm Hi thì vẫn còn khổng lồ hơn đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Trong thời gian mấy tháng, không chỉ có lực lượng của Lâm Hi gia tăng, mà ngay cả Địa Ngục Ma Long cũng hấp thu ma khí hắc ám được mấy tháng nên hình thể trở nên to lớn hơn không ít.

Lân giáp của nó càng thêm cứng rắn, thân thể càng thêm cường tráng mạnh mẽ, lưng càng nở ra rộng rãi. Lực lượng mà nó thể hiện ra cũng càng tỏ ra to lớn.

- Chà! Địa Ngục Ma Long thật mạnh mẽ a!

- Xem ra nó to như quả núi. Đầu ngón chân so với bắp đùi của ta vẫn còn lớn hơn!

- Lợi hại như thế, chỉ sợ một đám người chúng ta đều không đánh lại nó.

... Nhìn thấy chân thân của Địa Ngục Ma Long, đệ tử phái Ngũ Lôi ở chung quanh đồng thanh giật mình la lên.

Ở trong phái Ngũ Lôi, Địa Ngục Ma Long một mực vẫn có danh vọng rất cao, số người ủng hộ rất nhiều. Nhưng mà, so sánh với lần trước Lâm Hi mang nó trở về thì hiện tại Địa Ngục Ma Long xem ra càng khủng bố, càng cường đại hơn.

- Hắc hắc, coi như các ngươi thật tinh mắt. Biết Long đại gia không phải anh tuấn Thần Vũ thông thường.

Địa Ngục Ma Long vốn đang có chút không tình nguyện. Nhưng mà chẳng được một hồi thì vẫn phải lập tức đứng lên, vẫn còn cố ý ưỡn ưỡn ngực, dậm chân cho mặt đất phát ra âm thanh ù ù.

- Được rồi đó, đều tới đi.

Lâm Hi khoát tay.

Các đệ tử phái Ngũ Lôi lập tức nhảy lên trên lưng Địa Ngục Ma Long. Từ mặt đất đến Chấp Pháp Phong, cần phải xuyên qua tầng tầng hư không và vùng bão tố. Sống lưng của Địa Ngục Ma Long khá rộng rãi, dùng để vận chuyển là thích hợp nhất trên đời.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Trong nháy mắt, từng nhóm từng nhóm đệ tử đều được Địa Ngục Ma Long vận chuyển đến Chấp Pháp Phong. Sau khi đi tới đi lui nhiều chuyến, vào lúc đi một chuyến cuối cùng thì Lâm Hi mới mang theo Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp, Đại trưởng lão cùng với những người khác, nhất loạt tiến vào Chấp Pháp Phong.

Chuyện này, Lâm Hi đã thương lượng qua cùng Chấp Pháp trưởng lão nên không có bao nhiêu vấn đề.

Trên Chấp Pháp Phong mới dựng thêm lượng lớn nhà lầu, đại điện. Đại bộ phận cũng không có người ở. Lâm Hi thu xếp cho những đệ tử này đến ở trong các đại điện, từ đó Chấp Pháp Phong cơ hồ trở thành hậu hoa viên của Lâm Hi đúng như chưởng môn phái Ngũ Lôi.

Không ít đệ tử của Chấp Pháp Điện đều đã rất quen biết với Lâm Hi. Họ cũng biết những người này đều là xuất thân môn nhân từ tông phái thế tục của Lâm Hi nên đều đã chạy tới hỗ trợ.

Đến cuối cùng, Lâm Hi ngược lại trở thành một người nhàn nhã nhất.

Có mọi người hỗ trợ, nên chuyện đệ tử phái Ngũ Lôi ở trên Chấp Pháp Phong đều được thu xếp gọn gàng ngăn nắp.

Chờ đến khi tất cả thu xếp xong xuôi, một âm thanh uy nghiêm, to lớn đột nhiên từ tít tận trên trời cao truyền đến:

- Lâm Hi,... đi lên đây, ta có việc tìm ngươi.

Từ chỗ sâu trong Hư không, mơ hồ có một vầng mặt trời đỏ chói trang nghiêm hiện lên. Sau đó có một đạo thiếp mời vàng tươi nhẹ nhàng lơ lửng, từ phía trên cao rơi xuống.

Bên trong Chấp Pháp Điện, ánh mắt của Chấp Pháp trưởng lão lóe lên một cái, lại vẫn không nhúc nhích.

- Vâng, Phó chưởng môn...

Trong óc Lâm Hi hiện lên một tia chớp lóe lên sáng lòa.

Hắn vốn cực kỳ quen thuộc với âm thanh của Phó chưởng môn. Hắn nhớ lại câu chuyện mà hôm qua Chấp Pháp trưởng lão đã có nói qua. Trong lòng Lâm Hi đều biết, e rằng là nó có liên quan đến sự kiện kia.

Xoạt!

Lâm Hi giơ tay tóm một cái, liền chộp trong tay lá thiếp mời Thuần Dương tiên khí màu vàng, đang tỏa sáng rực rỡ.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Ngay vào lúc Lâm Hi bắt lấy thiếp mời thì oanh một tiếng. Một luồng hào quang không gì sánh nổi bộc phát ra ngoài từ trong cơ thể Lâm Hi. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Lâm Hi cảm giác chính mình và lá thiếp mời này hòa tan vào làm một thể, bị hút vào chỗ sâu trong không gian, sau đó bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo ra đến thời không sâu thẳm.

Rồi bay về phía một địa phương không biết tên nào đó.

Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!!

Đến lúc tất cả ngừng lại, Lâm Hi phát hiện chính mình rõ ràng xuất hiện ở trong một tòa đại điện. Trong đại điện này cũng không có gì đặc biệt. Chỉ có là đặc biệt khổng lồ, phảng phất như đang ở trong quốc gia của Cự Nhân. Trông nó trang nghiêm, thần thánh, lành lạnh, sang trọng!

Cả đại điện, đều là lấy ám kim để chế tạo ra. Mặt đất sàn đại điện được chia làm ba tầng rõ ràng. Mà hai bên đại điện có sắp đặt rất nhiều chiếc ghế khổng lồ. Những chiếc ghế này không có một cái nào là bình thường, chỉ có Cự Nhân mới có thể ngồi lên được những cái ghế này.

Lâm Hi nếu chỉ nhìn lướt qua lần đầu tiên, thì đúng là hắn có cảm giác đã xông vào một quốc gia của Cự Nhân (người khổng lồ).

- Lâm Hi, đã lâu không gặp.

Ở phía trên Đại điện, nằm cách mặt đất đến hơn trăm trượng có một vầng hào quang đỏ treo cao, như vầng mặt trời rực rỡ sáng ngời. Ở chỗ sâu trong vầng hào quang đỏ kia là một bóng dáng quen thuộc màu lam, phóng khoáng hơn người, hai mắt tràn ngập trí tuệ.

Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông ngồi trên chiếc ghế ám kim lớn trôi nổi kia, lúc lên lúc xuống.

- Ra mắt Phó chưởng môn.

Lâm Hi cung kính chào, rồi thi lễ.

Vào lúc cúi đầu, Lâm Hi thấy trên mặt đất bồng bềnh rất nhiều sương mù xam xám đậm đặc. Không biết tại sao, những sương mù này lại gây cho hắn cảm giác, nếu như đem so sánh với tiên khí thì còn cường đại hơn.

Lâm Hi thử hít vào một cái, nhưng những sương mù này hình như so với sắt thì còn nặng hơn. Căn bản không hề di chuyển.

Hai bên Đại điện là hàng ghế cao gần trăm trượng, trên đó đều là trống không chẳng có ai ngồi. Tuy nhiên, không biết tại sao, Lâm Hi rốt cục vẫn có cảm giác hai hàng ghế ám kim lớn này vẫn còn lưu lại được sự uy nghiêm đáng sợ của biết bao người, tựa hồ nơi này cách đây không lâu vừa mới cử hành xong một cuộc hội nghị. Trên những chiếc ghế ám kim lớn ở đây đã từng xuất hiện những bậc tồn tại cực kỳ khủng bố, khiến cho tâm thần người khác phải run rẩy.

- Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Như thế nào mà khí tức những người này lưu lại đem so sánh với các vị sư phụ thì còn khủng bố hơn. Chẳng lẽ... Là Thái Thượng trưởng lão!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio