Thần Tọa

chương 878: tri giao khắp thiên hạ, ta không bằng a! (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim Vương Tôn được xưng là Thiếu Đế hải ngoại, mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo thì kiêu ngạo nhưng mà sai lầm chính là sai lầm, thua chính là thua, điểm này cũng là rất dứt khoát, để cho trong lòng Lâm Hi có chút hảo cảm.

Hơn nữa, chuyện tình đấu trường đã qua, mặc dù Tụ Đan đỉnh không được chữa trị như lúc ban đầu, hắn cũng không thể cầm cái này để rêu rao, để cho Kim Vương Tôn đổi lại pháp khí, hoặc là cái gì khác...

Kim Vương Tôn có thể chủ động nói ra, cũng đã biểu lộ thành ý của mình.

- Ông!

Quang mang chợt lóe, Lâm Hi đã đem Tụ Đan đỉnh lần nữa thu hồi vào bên trong đan điền.

Kiện pháp khí này trước lúc bài trừ Tiên đạo phong ấn ở bên trong còn cần chủ động đi thao túng hấp thu tiên khí. Nhưng mà hiện tại khôi phục diện mục thật sự đã có thể vô thời vô khắc tự mình tụ khí thành đan rồi, căn bản không cần hắn phí tâm thúc dục.

Lần này hành trình Tiên La, thu hoạch lớn nhất chính là cái này. So sánh với Ma Kiếm trưởng lão ở nơi đó nhận được Hắc Ám lôi nham còn phải lợi hại hơn.

- Lâm huynh, ta cũng không nói nhiều rồi. Chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, sau này đến hải ngoại thế giới, chỉ cần nói một tiếng, Kim Vương Tôn ta nhất định tận tình địa chủ, hảo hảo chiêu đãi Lâm huynh.

Kim Vương Tôn mở miệng nói, vẻ mặt hào khí.

- A, Vương Tôn nếu như lúc nào đến Thần Tiêu tông, thông báo một tiếng, Lâm Hi nhất định sẽ tận tình địa chủ, tận tình khoản đãi.

Lâm Hi cười nói.

Hai người nhìn nhau cũng là cười một tiếng. Tuổi của hai người cũng là xê xích nhau, cũng là nhân trung chi long giống nhau, có câu 'Anh hùng tiếc anh hùng', vốn chính là người có tính tình tương cận, lại là cố ý kết giao với nhau, nhất thời quan hệ gần hơn không ít, khách và chủ trong lúc níu chuyện vô cùng vui mừng.

Xuất thân của hai người ở hai môn phái bất đồng, một cái hải ngoại, một cái lục địa, cũng không có xung đột tông phái gì. Nếu không mà nói, môn phái đối địch thì có là bằng hữu gì cũng không nói được.

Song phương ước định, sau này nếu là có cần gì, mọi người trao đổi tài nguyên, lấy thừa bù thiếu, lấy vật đổi vật. Đến lúc này, mục đích của Lâm Hi cũng là hiển lộ ra. Hải ngoại thế giới diện tích vô biên, cùng lục địa thế giới cũng không có quá nhiều xung đột. Hơn nữa trên hải dương vô tận đã từng là chiến trường thượng cổ, cũng có rất nhiều bảo vật cùng bảo tàng kỳ lạ.

Kim Vương Tôn trời sinh khí vận hùng hậu, bảo khí ngất trời, trong túi không có biết bao nhiêu là bảo vật, trời sinh chính là bảo vật cuồng nhân. Nói không chừng lúc nào đó, đồ mà Lâm Hi không mua được ở lục địa, ở trên tay Kim Vương Tôn lại có một đống lớn.

Cùng với dạng bảo vật cuồng nhân giao thiệp, nói không chừng đến lúc nào đó liền cần dùng đến.

Bất quá Lâm Hi cũng không thấy được tiện nghi của Kim Vương Tôn, mọi người lấy vật đổi vật, giá trị tương đương. Lâm Hi có thể từ trong tay Kim Vương Tôn mà nhận được vật hắn cần, mà chỗ của hắn, cũng chưa chắc đã không có đồ mà Kim Vương Tôn cần.

Trong lúc song phương giao dịch trong tương lai, không cần thiết phải biết người nào tiện nghi, người nào lỗ lã, đây là một loại hai bên cùng có lợi. Cho nên Lâm Hi nói tới cũng là gọn gàng linh hoạt, cũng rất sảng khoái, không có điều gì che che lấp lấp.

Về phần Kim Vương Tôn, đó cũng là không có nửa điểm chậm chạp. Hoàn toàn là một bộ 'Nhạc kiến kỳ thanh', 'rất được lòng ta'.

Đổi lại một người khác, Kim Vương Tôn thật đúng là không cần thiết nguyện ý cùng nhân gia đạt thành loại hiệp nghị này. Dù sao số mệnh của hắn còn ở đó, thật đúng là không cần thiết phải đi cầu người khác.

Nhưng mà Lâm Hi bất đồng, lần Tiên La hành trình này Kim Vương Tôn thất bại trong gang tấc, thua ở dưới tay Lâm Hi, cũng rốt cuộc đã thanh tĩnh lại, hiểu được khí vận không phải là vạn năng, gặp phải nhân vật như Lâm Hi liền sẽ bị thua, hơn nữa nếu không phải là tranh tài, tính mạng chưa chắc đã bảo toàn được.

Cái khác, đầu Tứ Cực Đại Uyển kia của Lâm Hi ngay cả hắn cũng không có được, đó là nghĩ cũng không cần nghĩ, khí vận cũng không dùng được. Mà một thân tuyệt học kia của Lâm Hi càng làm cho người ta ca ngợi.

Kim Vương Tôn đến bây giờ vẫn không rõ, Lâm Hi là làm thế nào đem tuyệt học trấn phái Thủy Hỏa đại pháp bản luyện khí của Đâu Suất cung thu vào trong tay. Điều này thật sự là ngay cả số mệnh cũng không cách nào làm được.

Ở trên người Lâm Hi, Kim Vương Tôn thấy quá nhiều kỳ ngộ cùng bất khả tư nghị.

Nếu nói trong thiên hạ có một người đáng giá để hắn đạt thành loại hiệp nghị này, hơn nữa có thể từ trong hiệp nghị nhận ra được lợi ích, đó cũng chỉ có Lâm Hi rồi.

- Lâm huynh, chúng ta liền ước định như vậy đi. Sau này nếu có chỗ cần dùng tới tiểu đệ, chỉ cần nói một tiếng --- Thời gian không còn sớm, tiểu đệ liền cáo lui trước.

Thời gian không sai biệt lắm, Kim Vương Tôn đúng dậy, chuẩn bị cáo từ.

- Ừ, mời!

Lâm Hi cũng không nói nhảm, trực tiếp tiễn Kim Vương Tôn đi ra ngoài cửa.

Giao tình là từng bước mà tới, muốn một bước ăn thành mập, kết thành cái gì mà tình hữu nghị thâm giao, đó trừ phi là giao tình cứu mạng, nếu không cũng không quá quan tâm đến thực tế.

Bất quá, đối với Kim Vương Tôn, Lâm Hi cũng là cảm thấy hơi đáng giá bền chắc, ít nhất hắn còn không có nhiều tâm địa gian xảo như vậy.

Cả hội đàm, Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên đều là ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng chen vào nói vài câu.

Đối với Lâm Hi trong khoảng thời gian ngắn cùng Kim Vương Tôn kết thành 'tuyến', Âu Dương Nạp Hải thật sự là bội phục.

Kim Vương Tôn là hải ngoại Thiếu Đế, địa vị tôn quý vô cùng. Lâm Hi kết giao với vị hải ngoại Thiếu Đế này, sau này đi vào hải ngoại cũng sẽ thoải mái rất nhiều.

Hơn nữa khiến cho Âu Dương Nạp Hải khâm phục chính là, đây là Kim Vương Tôn chủ động đi tới bái phỏng kết giao, một thiên tài có số mệnh kinh người , tính tình cao ngạo như vậy lại có thể chủ động tới kết giao với Lâm Hi, thật sự là khiến cho Âu Dương Nạp Hải kinh ngạc không dứt.

- Tri giao khắp thiên hạ, ta không bằng a!..., Hải sư huynh, Không Thánh Vương bọn họ so sánh với tiểu sư đệ kém không chỉ một bậc. Tiểu sư đệ trong tương lại sợ rằng tuyệt không chỉ là một người đệ tử lãnh tụ đơn giản.

Âu Dương Nạp Hải nói thầm.

Chưa có một khoảnh khắc nào khiến cho Âu Dương Nạp Hải giống như bây giờ, cảm nhận được loại khí chất tung hoành thiên hạ, tuyệt đại kiêu hùng, bá chủ này trên người Lâm Hi!

Sau khi tiễn Kim Vương Tôn đi, trong Tiên La dần dần an tĩnh lại. Rất nhiều tiên đạo tán tu độc lai độc vãng hướng về Tiên La phái thông báo một tiếng, ngay sau đó liền rời đi.

Ngược lại là người trong tông phái, nhân số đông đảo, tới một chuyến không dễ dàng, nên cũng không rời đi nhanh như vậy.

Nhưng mà trong đám người xem lễ ở Tiên La phái thoáng cái đã tản mất hơn phân nửa, đó là không thể nghi ngờ chút nào. Những người còn lại cũng sẽ lục tục rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio