Lâm Hi cười lạnh nói.
Người bị hắn giết không ít, nhiều thêm một tên "Dương Huyền Hoàng" cũng không có gì. Nhưng thừa nhận quan hệ với "Hoàng Tuyền Thái Tử" chính là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Quan hệ giữa hắn và Hoàng Tuyền Thái Tử là quan hệ cá nhân, nhưng nếu thừa nhận ở trước mặt mọi người chẳng khác nào đã cấu kết Ma Đạo, nói không chừng còn bị gán cho tội danh "Phản bội tông phái" nữa.
Chỉ có kẻ đần mới làm như vậy.
- Nếu ngươi không muốn nói, vậy thì chết ở chỗ này đi!
Lý Hồng Hoang hơi híp mặt, dưới mí mắt nổi lên Huyết Quang từng đợt, bàn tay vung lên, muốn hạ lệnh động thủ giết người.
- Các ngươi dám!
Một tiếng hét to này từ sau lưng Lâm Hi truyền đến, Âu Dương Nạp Hải khí huyết lên não, thanh âm như tiếng sấm:
- Ba người chúng ta đi Tiên La quan lễ, đại biểu chính là toàn bộ Thần Tiêu Tông. Các ngươi dám ra tay với chúng ta, đây là muốn triệt để vạch mặt, nhấc lên chiến tranh tông phái sao? !
Âu Dương Nạp Hải giận không kìm được, cách làm của ba phái quả thực khiến cho người tức lộn ruột.
Lâm Hi thở dài một tiếng, ở một bên trầm mặc không nói.
Âu Dương Nạp Hải dù sao cũng là thập trọng Thánh vương, người bình thường không thể trêu chọc, hơn nữa cũng không trải qua chuyện "Phong Bạo Chi Môn", còn không biết phong cách hành sự của Tam đại tông phái khiến cho người tức lộn ruột đến mức nào.
Không trải qua những chuyện này, cuối cùng trong lòng cũng không hiểu rõ được như Lâm Hi.
Đó là do kinh nghiệm của một người tạo thành, ngược lại cũng không nên nói gì.
- Hừ! Ngu xuẩn!
Lý Hồng Hoang ánh mắt lóe lên, chỉ vào Lâm Hi ở phía trước trầm mặc không nói nói:
- Học theo hắn chút đi, nếu như là sư đệ ngươi thì sẽ không nói ra loại lời này đâu!
Chung quanh một hồi cười vang, không cần Lý Hồng Hoang giải thích, đã có người cười khẩy nói:
- Tỉnh lại đi, ai nói cái chết của các ngươi có liên quan tới chúng ta chứ? Trưởng lão tông phái chúng ta đang ở cách chỗ này gần vạn dặm, chúng ta đương nhiên ở cùng một chỗ với các trưởng lão rồi. Ai biết các ngươi chết thế nào chứ?
- Đúng vậy, chúng ta từ Tiên La Phái trở về, liền trực tiếp quay về sơn môn. Ai biết các ngươi chết như thế nào, nói không chừng là tự sát cũng nên? Cũng có khả năng là bị người trong ma đạo tập kích. -- đúng rồi, không phải còn có một Thái Bạch hoàng triều sao? Có lẽ là bọn hắn ra tay cũng không chừng!
Một tên tinh anh đệ tử Thái A Tông khác âm dương quái khí nói, trong tiếng nói tràn đầy trào phúng.
- Hắc, đừng nói nhiều với bọn hắn nữa. Đánh nhanh rút nhanh, lát nữa chúng ta còn phải thông qua cổng truyền tống, tranh thủ thời gian tụ hợp với trưởng lão nữa, đừng lưu lại chút sơ hở gì!
Một gã thiên tài đệ tử của Thái Nguyên Cung cười lạnh nói, nhìn bọn người Lâm Hi tựa như nhìn người chết vậy.
Ba đại môn phái nhiều cao thủ như vậy, cộng thêm còn có cao thủ như Lý Hồng Hoang, lại có hơn mười kiện pháp khí, tạo thành trận pháp phong tỏa không gian, phong tỏa lấy cả ngọn núi, hơn nữa vị kia..., hừ, ba người này của Thần Tiêu Tông có chạy đằng trời, Thiên Vương lão tử cũng không thể cứu được.
Chung quanh khí tức cổ đãng, từng đạo ý thức tập trung vào trên thân ba người Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải. Lâm Hi sắc mặt trầm xuống, cục diện trước mắt trước kia hắn chưa từng gặp phải, cực kỳ nguy hiểm.
Song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán không địch lại nhiều người, một tên Lý Hồng Hoang cấp bậc như "Hải Thánh Vương" cũng đã rất khó đối phó rồi, còn tăng thêm bốn phương tám hướng có nhiều cao thủ như vậy, trong nội tâm Lâm Hi một mảnh trầm trọng.
"Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" bị phong ấn vẫn không có tiến triển, Lâm Hi cảm giác được rõ ràng, không gian chung quanh vô cùng trầm trọng, đó là không gian cấm chế tạo thành, Lâm Hi cảm giác mình giống như bị rơi vào một lồng sắt vậy.
- Cũng chỉ có liều chết đánh cược một lần thôi, chỉ là Bạch Nguyên sư huynh và Âu Dương sư huynh...
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một tia thần sắc ảm đạm.
Cục diện này lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến, cơ hồ là cửu tử nhất sinh. Hắn nếu như cố gắng, hành sự tùy theo hoàn cảnh, còn có thể chạy ra một mạng. Nhưng Bạch Nguyên và Âu Dương Nạp Hải lại hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mang theo hai người bọn họ, ba người đều là một chữ "Chết", mà nếu như không mang theo bọn hắn, Bạch Nguyên và Âu Dương Nạp Hải tuyệt đối sẽ không chống được.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, về phần kết quả... phải xem ý trời rồi!
Lâm Hi tâm thần trầm xuống, tất cả chân khí trong đan điền đều chấn động lên, Liệt Dương chân khí, Băng Hoàng chân khí, Phong Ấn chân khí, Thiên Lôi chân khí, A Tu La chân khí, Vạn Kiếm chân khí, Thái Bạch chân khí..., thậm chí ngay cả "Phấn Toái chân khí" mà "Nhiệm vụ trưởng lão" đã từng nghiêm lệnh hắn không được thi triển trước mặt người Thái Nguyên Cung cũng bị hắn đề thăng tới cực điểm.
Sống chết trước mắt cũng bất chấp nhiều như vậy, có thể còn sống sót trở về đã rồi nói sau.
Khí tức trong cơ thể Lâm Hi giờ khắc này ủ dột tới cực điểm, chỉ đợi một cái dây dẫn nổ sẽ lập tức long trời lở đất. Ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A tuy rằng nhiều người, nhưng muốn bắt lấy hắn, tuyệt đối sẽ phải trả một cái giá thảm trọng.
Lâm Hi trong nội tâm âm thầm hạ quyết tâm, dùng mạnh đánh yếu, tạm thời né tránh Lý Hồng Hoang, giết một đống tinh anh đệ tử, thiên tài đệ tử của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A đã rồi nói sau. Cho dù trốn không thoát, cũng phải cho bọn hắn một giáo huấn thảm trọng.
- Chờ một chút.
Ngay lúc song phương giương cung bạt kiếm thì một thanh âm đột nhiên truyền tới.
Oanh!
Tựa như một vòng mặt trời thoáng hiện, bức bắn ra hào quang vô biên vô hạn, trong nháy mắt Lâm Hi cảm thấy một cổ "Thuần Dương tiên khí" mãnh liệt từ bên cạnh truyền đến.
Đúng vậy, chính là "Thuần Dương tiên khí", tiên khí so với "Thứ cấp tiên khí" của Thánh tử cấp và "Hư Tiên chi khí" phải cao cấp hơn nhiều lắm.
- Chân truyền đệ tử!
Lâm Hi trong nội tâm chấn động, lập tức theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên thân cao tám thước, hiên dương vĩ nhai giẫm chận tại chỗ mà đến, cước bộ của hắn vừa trầm vừa nặng, trong hoảng hốt, khiến người cảm giác toàn bộ sơn xuyên đại địa đều đang run rẩy dưới chân hắn.
Cường giả mạnh như Lâm Hi, Lý Hồng Hoang cũng lập tức bị áp chế, như tinh thần và trăng sáng vậy, lập tức ảm đạm không màu.
- Rốt cục xuất hiện.
Lâm Hi trong nội tâm nặng trịch, có chút lui nửa bước, bày ra tư thái phòng bị.
Hắn sở dĩ không mạo hiểm phá vòng vây, cố kỵ lớn nhất chính là tên "Chân truyền đệ tử" đang ẩn nấp này. "Địch tối ta sáng". Ở trước mặt tồn tại cường đại như chân truyền đệ, cho dù là Lâm Hi cũng không nắm chắc phá được vòng vây.
Chênh lệch giữa "Lục quả Thánh vương" và "Chân truyền đệ tử" quá xa, như trời và đất, thần tử và quân vương.
Hôm nay "Băng Hoàng" đã ngủ say, không thể trợ giúp
hắn như lần ở trên Ngũ Lôi Sơn kia nữa, dùng thực lực Lâm Hi lúc này, đối mặt một gã "Chân truyền đệ tử" cơ hồ không hề có phần thắng.