Trong mắt Lâm Hi, hào quang sáng ngời lóe lên rồi biến mất. Trong tích tắc, trong lòng hắn dâng lên một ý niệm mãnh liệt, muốn đả bại "Thần Tử", triệt để chiến thắng hắn.
Có lẽ mục tiêu này còn rất gian khổ, nhưng vô luận bao lâu, một năm, hai năm, ba..., hay là mười năm, hắn sẽ làm được!
- Lâm Hi, còn nhớ rõ trước kia ta nói với ngươi không. Cường giả vi tôn, không chỉ ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, mà trong tông phái cũng vậy. Bên phía Thần Tử ta sẽ nghĩ biện pháp tiết chế, tận lực không để lại xuất hiện loại chuyện này. Mặt khác, "Chân truyền đệ tử" dù sao cũng không phải chuyện đùa, liên quan đến đến thực lực tông phái, nếu như có thể thì vẫn nên hạ thủ lưu tình.
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn nói.
- Đa tạ chưởng môn.
Lâm Hi thấp giọng nói.
- Chuyển Ám Long, cũng là cảnh giới. Như vậy đi --
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn đột nhiên điểm ngón tay, một đạo phù lục màu vàng xoay tròn đột nhiên xuất hiện nơi đầu ngón tay, một ngón tay điểm vào Lâm Hi:
- Đây là một đạo tiên lực của ta, trước khi ngươi đạt tới Tiên Đạo Cảnh, nếu như lại có chân truyền đệ tử như Ám Long dám ra tay với ngươi, ngươi chỉ cần dùng chân khí kích phát. Ta lập tức sẽ biết rõ, không cần ngươi động thủ, ta lập tức sẽ bắt hắn lại, nghiêm trị một phen. Bất quá, sau khi trở thành ‘Chân truyền đệ tử ’ phải nhờ vào bản thân ngươi rồi. Ta sẽ không cho ngươi thêm bất luận trợ giúp nào nữa.
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn ngừng một chút nói:
- Ta hi vọng ngươi hiểu rõ, ta quả thực có năng lực giúp ngươi. Thậm chí trực tiếp tăng ngươi lên tới Tiên Đạo Cảnh. Nhưng nếu làm vậy cũng không có chút ý nghĩa nào nữa rồi. Tiên Đạo tông phái chúng ta cần chính là kinh nghiệm ma luyện, bách chiến đệ tử có thể có thể trọng dụng, mà không phải một đóa hoa mảnh mai. Bất luận đệ tử nào cũng vậy, kể cả Thần Tử.
- Đệ tử minh bạch, đa tạ phó chưởng môn.
Lâm Hi đại hỷ.
Biện pháp của Chấp pháp trưởng lão là "Trị phần ngọn", Thần Tiêu Tông phó chưởng môn lại là "Trị tận gốc", về sau Lâm Hi cũng không cần lo lắng Chân truyền đệ tử bổn môn ám sát nữa, ít nhất, trước khi trở thành chân truyền đệ tử thì không phải lo nữa.
Hơn nữa chuyện "Ám Long" cũng đã nói rõ ràng, cũng trừ đi một đại tâm bệnh cho Lâm Hi, ít nhất, về sau không ai có thể lấy đó để làm khó dễ hắn nữa.
- Còn có chuyện gì sao?
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn nói.
- Hắc hắc, thật đúng là có một việc, phải phiền toái phó chưởng môn.
Lâm Hi nói xong, móc ra một quả hổ phách chừng móng tay, ẩn ẩn còn có thể trông thấy bên trong có một cái "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" hơi co lại.
"Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" của Lâm Hi sau khi bị Lý Đồ Long phong ấn vẫn chưa được cởi bỏ. Luyện Khí Cảnh và Tiên Đạo Cảnh thực lực kém quá lớn, dù Lâm Hi tu luyện "Phong Ấn đại pháp" đến "Đại viên mãn", cũng không thể giải được phong ấn của chân truyền đệ tử.
Mà Bạch Nguyên tuy rằng có năng lực như thế, nhưng phải sau khi biến thân thành "Cự Viên" cuồng bạo mới được. Bất quá, vì sống lâu vài năm, cho dù Bạch Nguyên nguyện ý giúp, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải cũng không dám để hắn hỗ trợ.
Bạch Nguyên ở trạng thái "Cự Viên" địch ta chẳng phân biệt được. Lần trước thanh tỉnh cũng chỉ là may mắn. Nếu sai lầm một lần, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải chỉ sợ sẽ khó mà giữ được tánh mạng.
- Ha ha, là ‘Phong Long Đại Tiên Thuật’ của Thái Nguyên Cung.
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn khẽ cười một tiếng, liếc mắt liền nhận ra tuyệt học phong ấn "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" của Lâm Hi. Đối phương dùng chính là "Đại tiên thuật" Tiên Đạo Cảnh, cũng khó trách Lâm Hi không làm gì được.
Hô!
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn phất phất tay, trong nháy mắt liền giải khai phong ấn của "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại". Chỉ thấy kim quang lóe lên, "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" của Lâm Hi lại khôi phục như lúc ban đầu.
- Có thể rồi.
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn thản nhiên nói.
- Đa tạ Phó chưởng môn.
Lâm Hi cảm tạ nói.
- A, có lẽ không còn việc gì nữa a. Ta đưa ngươi ra ngoài một đoạn.
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn vung tay lên, một cổ cuồng phong cuốn ra, lập tức đưa Lâm Hi ra khỏi không gian.
- Tiểu tử này...
Đợi sau khi Lâm Hi rời đi, Thần Tiêu Tông phó chưởng môn nhìn qua phương hướng hắn biến mất, lắc đầu khẽ cười một tiếng, quay người rời đi.
... Hô!
Một trận gió thổi qua, biên giới Chấp Pháp Phong, một đạo nhân ảnh bỗng xuất hiện như u linh.
- Bớt đi cho ta khoảng cách hai nghìn trượng.
Lâm Hi quay đầu lại nhìn một cái, lắc đầu bật cười. Thần Tiêu Tông phó chưởng môn ngay ở nơi cách Chấp Pháp Phong hơn hai nghìn trượng tiếp hắn đi.
Lấy lại bình tĩnh, Lâm Hi đi nhanh về phía trước.
- Sư huynh!
- Sư huynh, ngươi quay lại rồi!
- Ha ha, mọi người mau ra đây. Lâm sư huynh trở về rồi.
... Các đệ tử Chấp Pháp Phong sớm đã phát hiện ra Lâm Hi, vừa nhìn thấy hắn tới, lập tức kêu loạn lên. Một đám người xông tới.
- Lâm sư huynh, Tiên La Phái sao hả? Có phải đã gặp được rất nhiều thiên tài không?
- Đúng vậy, sư huynh, nói cho chúng ta nghe được.
- Hắc hắc, mọi người đã trông mong ngươi thật lâu rồi.
... Đều là người của Chấp Pháp Phong, nguyên một đám đưa cổ, nhìn Lâm Hi, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Hi nhìn đệ tử Chấp Pháp Phong ở chung quanh, còn có đệ tử Ngũ Lôi Phái xen lẫn ở bên trong, trong lòng cũng nổi lên cảm giác thân thiết. Đây đều là thế lực của hắn ở Thần Tiêu Tông ah, là người một nhà chân chính ah!
- Ha ha, mọi người gọi những người khác đến đây, chúng ta vào trong điện nói chuyện. -- ta lần này mang đến không ít thứ tốt, người đến có phần, đều tới đây!
Lâm Hi cười to nói.
- Oa ah!
Mọi người thoáng cái trở nên kích động:
- Lâm sư huynh, thật vậy chăng?
- Đương nhiên thật, còn có thể lừa các ngươi hay sao?
Lâm Hi cười nói.
- Thật tốt quá!
- Hắc hắc, đã biết rõ Lâm sư huynh tốt nhất mà.
- Chúng ta đi gọi người đây.
... Một đám lập tức trở nên hưng phấn, 'Rầm Ào Ào' thoáng một phát, nhao nhao tản đi khắp nơi.
Rất nhanh, chuyện Lâm Hi trở về Thần Tiêu Tông đã được truyền bá ra. Đệ tử Ngũ Lôi Phái, đệ tử Chấp Pháp Điện, kể cả Địa Ngục Ma Long và Hấp Huyết Nữ Vương đều bị gọi qua.
- Oa! Lão đại, thật sự là muốn chết rồi.
Một đầu Ma Long màu đen uốn lượn, vừa lên Chấp Pháp Phong lập tức gào thét kêu lên, hai cái móng vuốt ôm lấy đùi Lâm Hi, một bộ "Ta rốt cục nhìn thấy ngươi rồi", thậm chí khóe mắt còn chảy ra hai giọt nước mắt.
- Cút!
Lâm Hi dở khóc dở cười, đá Địa Ngục Ma Long bay ra.
Cách đó không xa, Hấp Huyết Nữ Vương nhìn Lâm Hi vẻ mặt ôn nhu.
Lâm Hi cười cười, gọi Địa Ngục Ma Long và Tạp Mễ Lạp đến sau lưng, đây xem như là hai bộ hạ thân cận nhất của hắn.
Giờ phút này trên quảng trường Chấp Pháp, đầu người di động, đệ tử Ngũ Lôi Phái, đệ tử Chấp Pháp Điện rậm rạp chằng chịt, cả đám đều hưng phấn nhìn Lâm Hi. Rất nhiều người không rõ tình huống thế nào cũng chạy đến.
Đây là lực hiệu triệu của Lâm Hi!
Lâm Hi cũng không nhiều lời, để mọi người lui ra tạo thành một vòng tròn đủ lớn, sau đó tâm niệm vừa động, liền triệu ra kiện "Tụ Đan Đỉnh" kia.