chương : bắt cóc
không biết ngủ hết bao lâu , Tiền Thế Kiệt bỗng nhiên giật mình thức giấc , trở người ngồi dậy , chỉ thấy toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh . lúc nãy anh ta vừa làm giấc mơ khủng khiếp , chỉ thấy mẹ mình đã bị con yêu quái dùng móng tay sắt nhọn của nó đâm thủng bụng bà ngay trước mặt mình , lúc đó mình hoàn toàn bất lực , tay chân như bị trói chặt , không cử động được gì cả , cơ thể đứng yên như pho tượng chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó .
anh ta dùng tay vò mạnh khuôn mặt cho tỉnh táo lại , trong lòng rung lên cái , đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường . cây kim đồng hồ ngắn đã chỉ sang số . anh ta vội vã mở cửa chạy ra khỏi phòng mình . chỉ thấy trong phòng khách trống rỗng , không có ai cả , chỉ có mỗi chú chó nuôi đang chơi đùa với trái bóng tennis ngoài lan can . Tiền Thế Kiệt đưa mắt nhìn tứ phía , chạy vào nhà bếp , sao đó lại chạy tới gõ cửa phòng mẹ , nhưng không thấy bà Tiền đâu cả .
“ quái lạ , sao giờ này mẹ vẫn chưa về nhỉ ?” anh ta có linh cảm không hay . ngày thường bà Tiền không bao giờ ra khỏi nhà lâu như thế này . anh ta vội vả cầm điện thoại di động của mình lên xem . chỉ thấy màn hình chờ không có cuộc thông báo gọi nhỡ hay tin nhắn gì cả .
anh ta vội vã bấm số máy di động của bà Tiền . chỉ nghe thấy đầu dây bên kia nói là “ thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được , xin vui lòng gọi lại sau ….” Tiền Thế Kiệt đã bắt đầu nôn nóng sốt ruột , thử gọi lại vài lần , nhưng vẫn là câu thông báo không liên lạc được . anh ta lại bấm số di động vài người bạn thân của mẹ mình , kết quả họ bảo rằng bà Tiền hôm nay không có tới tìm họ .
Tiền Thế Kiệt như muốn phát điên lên , vội vã chạy vào phòng mặc bộ đồ vào người . thay vì ngồi ở nhà chờ đợi , anh ta quyết định chạy đi tìm bà Tiền .
Vừa mở cửa đi ra khỏi nhà , chỉ thấy bóng người đã đứng đợi ở ngay cầu thang lên xuống . người này có mái tóc màu bạc , đôi ngươi màu than , có khuôn mặt trung hậu ( nhưng thực ra con người này có trung hậu hay không thì chỉ có trời mới biết) , thân hình cao gầy , mang theo vẻ mặt trời có sập xuống cũng không liên quan gì tới hắn đứng ngay kế bên cầu thang nhìn chằm chằm vào mình ! không phải lão Kadas thì còn là ai nữa ?
chỉ là lúc này lão đã thay bộ trường bào của mình thành chiếc áo sơmi và quần tây đóng thùng , đi giầy da , trông dáng vẻ của lão lúc này khá giống như nhân viên quan chức . ( tất nhiên , mặc bộ trường bào đi ra ngoài đường không gây sự chú ý của những người xung quanh mới là lạ á . còn việc ổng vì sao có được bộ đồ thường này ư , người có bản lãnh như ổng , muốn “ mượn tạm” cũng không phải chuyện quá khó khăn chứ nhỉ .)